Giờ đây đội ngũ luyện tập buổi sáng ở cục công an đã có đến 20 người. Những người mới vào, hầu hết đều là những người trẻ tuổi ở cục công an. Mỗi ngày đều nhìn thấy những người tập ở sân ít nhiều cũng giỏi lên, vì vậy xin gia nhập vào. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ có một số người ôm ấp tư tưởng kiếm cơ hội để tiếp cận và gần gũi cục trưởng Lương.
Chắc chắn rằng, những người có ý định này, đều sẽ thất vọng trong thời gian sớm nhất. Trên sân tập buổi sớm, Lương Quốc Cường là một ông Diêm Vương chính hạng, chẳng biểu lộ sắc thái tình cảm với bất cứ ai. Luyện tập là luyện tập, nếu ai dám bén mảng đến, nhất định sẽ bị ánh mắt lạnh như băng của ông dọa cho sợ chết khiếp.
Ông cục trưởng Lương này, bình thường trầm mặc ít lời, mặc dù không quá nghiêm khắc nhưng làm rất nhiều người dưới nể sợ. Khó khăn lắm mới có cơ hội tập luyện buổi sáng, thì lại ngã ngửa ra rằng “sư phụ Lương” trên sân tập còn kinh khủng hơn cả “cục trưởng Lương.”
Cả bổn thiếu gia tôi, cũng chẳng có chút đặc quyền nào cả. Nếu không tập xong những hạng mục đã quy định thì cứ chờ đó mà tập bù nhé!
Ngoài việc chạy bộ và tập hít đất, tôi đã có vốn kha khá về đấu giáp lá cà, chỉ thiếu sức lực thôi. Dù sao thì cơ thể của một đứa trẻ 10 tuổi không thể sánh bằng người trung niên, việc này không thể vội vàng được. Nhưng giờ đây cơ thể đã nhanh nhạy hơn rất nhiều, nếu so với những người đã trưởng thành, nếu có cơ hội bất ngờ, vẫn có thể dùng một đòn để hạ gục đối phương.
Lắm lúc tôi cũng tò mò hỏi Lương Quốc Cường, khi nào mới có thể dạy tôi Đại Chu Thiên.
Lương Quốc Cường chỉ cười, nói: “Vẫn còn sớm lắm, đợi đến khi khí đan điền của cháu hình thành mới có thể đi đến được bước đó.”
Tôi hấp tấp hỏi: “Khí đan điền hình thành là gì vậy ạ?”
“Cái này không dễ nói được, ừm…ít nhất thì cháu cũng phải cảm giác được vùng đan điền có một luồng khí nóng, rất ấm áp…”
Lương Quốc Cường nói, hít vào một hơi, như đang kiểm tra khí đan điền của chính mình vậy.
Tôi thử một chút, dường như cũng có cảm giác, lúc có lúc lại không, chẳng rõ ràng gì hết. Nhưng nhỡ đâu lại là cảm giác có được do muốn đi vệ sinh thì sao?
Thôi vậy, dù sao bản thân mình cũng không có ý định trở thành một đại hiệp, kệ mặc mọi điều vậy. Như trong những tiểu thuyết võ hiệp nói, chỉ cần có cái tâm “vui vẻ” này thì tu luyện nội công chắc chắn sẽ rất lợi hại.
Các cụ đã nói rồi, dục tốc thì bất đạt mà.
Nhưng có điều dù Lương Quốc Cường có nghiêm túc đến mấy, nhưng không giấu nghề. Chỉ cần là những người tâm huyết đến tập luyện hơn hai tháng, ông đều chủ động đến dạy dỗ. Dạy cho bọn họ một số kỹ thuật đánh võ. Ông là “võ sỹ” nổi tiếng ở thôn Phong Lâm, những gì ông biết chắc chắn không chỉ là kỹ thuật đấu giáp lá cà.
Nhìn mấy người nhìn ngoài thì có vẻ nghiêm túc, nhưng lại quay mặt đi nhe răng cười với nhau, tôi bỗng bật cười.
Lúc đầu bổn thiếu gia cũng vì nghĩ như vậy mà “trúng chiêu”, cứ nghĩ mình đã được món hời lớn, ai dè lại là tự đâm đầu vào bể khổ. Nếu không phải do bổn thiếu gia kiếp trước làm việc về kỹ thuật, đã hình thành được một đức tính chưa đạt được mục tiêu thì quyết không lùi bước, thì có lẽ khó lòng mà chị được sự “hành hạ” suốt hơn một năm nay. Mấy tên này đã bước lên “thuyền giặc” rồi thì làm sao xuống được nữa? Nếu bỏ cuộc giữa chừng chẳng phải sẽ để lại ấn tượng xấu “ngại khó ngại khổ” trong lòng Lương Quốc Cường hay sao? Dù thế nào cũng phải cắn răng mà luyện tập thôi.
Ôi ôi. Đúng là sai một bước sẽ dẫn đến sai cả nghìn bước!
Thấy sư phụ có vẻ không vui lắm nhưng lại rất có tinh thần. Sau khi chuyển đến đây, cái chức cục trưởng cục công an càng ngày càng phát triển.
Sư phụ thuận buồm xuôi gió, người làm đệ tử như bổn thiếu gia tôi cũng rất mừng. xưởng gạch mỗi tháng cho thu nhập hơn một vạn, chảy vào trong túi tiền, việc buôn bán của Xảo Xảo cũng ngày càng mở rộng, mỗi tháng đã kiếm được lợi nhuận gần 5000 rồi, đưa 10% cho Lương Thiếu Lan, cũng đến 4, 5 trăm. Lần đầu tiên đưa tiền cho cô ấy, cô ấy còn sợ sệt không dám nhận. Người làm việc trong tiệm, ai nấy đều được tăng lương. Chị Tiểu Thanh giờ đã được 40 đồng mỗi tháng, mặc dù Lương Xảo vẫn ngầm so bì nhưng ngoài mặt lại rất hòa thuận chưa cãi nhau bao giờ.
Điểm này làm tôi rất yên tâm.
Xưởng máy Phi Đằng cũng hoạt động rất tốt, Nguyễn Thành Thắng tiếp quản công việc bán hàng, bước tiếp theo con đường tôi đã vạch ra, xây dựng đại lý ở ba bốn huyện gần đó, Trương Lực đã tìm được mấy sư phụ trình độ nổi trội ở xưởng rèn Phù Dung và xưởng máy Hồng Sơn, mỗi tháng đi làm bốn đến 1 tuần ở Liễu Gia Sơn, có xe phụ trách đưa đón, đã giảm được áp lực thiếu sót nhân tài. Trương Lực thậm chí còn tìm được một nhân công chuyên phụ trách thiết kế, tình nguyện bỏ đi bát cơm sắt ở công xưởng quốc doanh, đầu cơ vào xưởng máy Phi Đằng.
Trương Vân Hà bị phán án, đã bỏ công việc, tôi nhất quyết gọi cô ta đến đảm nhận công tác kế toán của xưởng Phi Đằng. Mặc dù trước kia cô ta làm nhân viên tài vụ, không phải chuyên môn kế toán, nhưng vẫn còn tốt hơn bác Năm nhiều. Xưởng lớn lên rồi, nhiệm vụ quản lý trên đầu bác Năm vô cùng nặng nề, lại phải làm thêm chức kế toán, một mặt vừa không có chuyên môn, mặt khác là bận không để đâu cho hết. Mặc dù Liễu Gia Sơn cách huyện thành hơi xa, nhưng mỗi tuần đều có xe đi qua đó, Trương Vân Hà cũng rất hài lòng. Dù sao thì tiền lương kiếm được còn cao hơn hẳn so với lúc cô ta còn làm tài vụ ở khu Thạch Mã.
Đến cuối tháng 11, khoản nợ ngân hàng đã cơ bản hoàn trả xong. Dự kiến đến cuối năm lịch dương, thực hiện được lợi nhuận 20 vạn là không có vấn đề gì. Đây chỉ là lợi nhuận, không bao gồm tiền đầu tư lúc đầu của tôi và vật tư cố định của xưởng, trải qua một quá trình kiến thiết mở rộng, vật tư cố định của xưởng máy Đằng Phi đã vượt quá ba mươi vạn tệ, bao gồm một chiếc xe mô tô ba bánh, một tiếng xe Jeep mới tinh và một chiếc xe ô tô second hand. Cũng có nghĩa là, xưởng máy này đã dựng lên nửa năm, cả lợi nhuận và vật tư cố định đã vượt qua hơn cả 10 lần. Theo hiệp ước giữa tôi và Liễu Gia Sơn, một nửa cổ phần cũng đã có đến hơn 25, 26 vạn.
Mặc dù tôi có lợi thế biết trước tương lai, nhưng cũng không thể ngờ được kiếm về nhiều lợi lộc đến thế. Đã làm đầy túi mình, lại làm đầy túi của cả Liễu Gia Sơn, làm cho một loạt người đồng hương thoát khỏi đói nghèo, đúng là thu hoạch lớn lao. Mỗi lần về Liễu Gia Sơn, nghe mọi người tán dương tôi, nhất là nhìn thấy gương mặt cười tươi tắn của ông ngoại bà ngoại, thật là sung sướng.
Từ lúc chú nhỏ đi lên xã làm cán bộ, ông bà vốn định chuyển đến ở cùng với bác, nhưng lại nghĩ về việc không có ai hương khói tổ tiên, nên cứ do dự mãi.
May mà ông bà ngoại còn khỏe, nên tự lo lắng được cuộc sống cho mình. Còn về việc cày cuốc thì giờ chắc chắn hai ông bà không làm được nữa. Theo như lời dặn của tôi, anh cả hàng tháng sẽ đưa cho hai cụ tiền sinh hoạt. Những việc nặng nhọc cũng đã có anh cả và anh ba Liễu Triệu đảm đương. Con trai của bác cả, anh cả của tôi Nguyễn Vĩ Đức đảm nhận bán hàng ở Đằng Phi, lúc nhàn rỗi cũng đến giúp đỡ lo liệu việc nhà. Nhưng hai ông ba ngồi không làm gì lại đâm ra buồn bực chân tay, tự trồng ít rau củ trên mảnh đất còn trống, ông ngoại còn trồng hai ba khoanh thuốc lá, người già hút không quen thuốc giấy, cảm thấy cứ hút lá thuốc của mình trồng là hơn.
Cũng không tồi, tôi coi việc đó là rèn luyện thân thể.
Tôi vốn không nghĩ đến có thể hoàn trả lại khoản vay ở ngân hàng nhanh đến vậy, dựa vào kinh nghiệm kinh doanh của thế kỷ 21, vay ngân hàng có thể kéo dài được đến đâu thì kéo dài đến đó. Ít tiền lãi đó nếu so với lợi nhuận kiếm được, thì không là gì.
Nhưng bác Năm lại tôn thờ chủ nghĩa “Có nợ phải trả”, không thèm để ý đến cái đạo lý kéo dài thời gian vay tiền của tôi, kiên quyết phải trả cho ngân hàng, bác nói là “Có vay có trả về sau vay tiếp mới không khó”, tôi cũng chẳng làm cách nào được, đành tùy bác giải quyết.
Đương nhiên làm như vậy không phải không có gì tốt, ít nhất trưởng ngân hàng Trịnh nghe nói cuối tháng đã có thể trả sạch nợ, cười đến độ hai mi mắt híp chặt lại với nhau, khen bác Năm không ngớt lời là “Lão đảng viên rất có uy tín”, thấy cảnh đó, chỉ cần bác Năm có thể trả đúng hạn, không chừng trưởng ngân hàng Trịnh còn tặng thưởng huân chương lao động cho bác Năm ấy chứ.
Ôi, cũng chỉ đành mong vào “Có vay có trả về sau mới dễ vay tiếp” rồi.
Hôm nay, Phương Văn Dịch lê cái chân thọt đến gặp tôi, lại là vì việc xưởng sản xuất quạt máy.
Tôi thấy rất kỳ lạ, liền hỏi hắn ta : “Chẳng phải đã nói là năm sau mới làm sao? Giờ đã vội vàng cái gì vậy?”
Phương Văn Dịch vui vẻ nói: “Tôi cứ sợ cậu quên rồi cơ đấy. Hơn nữa sao phải đợi đến năm sau, sao giờ không làm luôn đi?”
Tôi cười, hai mắt nhìn hắn ta : “Xem ra ông chủ Phương kiếm được không ít tiền, phát tài rồi đúng không?”
Thấy ngữ điệu của tôi hơi kỳ lạ, Phương Văn Dịch gãi gãi đầu, tỏ ý xấu hổ.
“Sao bì được với cậu, có điều giờ không chỉ ông chủ Tô ở Bảo Châu cần nhiều hàng, mà một ông chủ họ Lý ở huyện Thanh An tháng trước cũng bắt đầu đến mua mười mấy chiếc máy rồi, hạn ngạch kinh doanh đã tăng lên một chút.”
Ha ha, đến ông chủ Phương giờ cũng nói “hạn ngạch kinh doanh” với tôi rồi, không tồi không tồi, là một hiện tượng tốt, nói bằng cách nói của đời sau, cái đó gọi là “đi lên cùng thời đại”.
Nhưng ông chủ Phương mặc dù đã có quan điểm đi cùng thời đại rồi, IQ vẫn chưa “đi cùng thời đại” được.
“Ông chủ Phương phát tài rồi, tiền nhiều đến độ khó chịu rồi phải không?” Tôi cười châm chọc: “Xưởng quạt máy, anh nhìn lại xem giờ đang là mùa gì? Sắp mùa đông rồi, thời tiết ngày càng lạnh, anh sản xuất quạt máy, định bán cho ai?”
Phương Văn Dịch ngay lập tức đỏ bừng mặt, nhe răng ra cười.
“Đi về đi về đi, cứ hết năm nay rồi tính sau.”
Tôi chẳng ngại ngần xua xua tay.
Lươn Xảo thấy dáng điệu của Phương Văn Dịch, ôm miệng cười khúc khích.
Phương Văn Dịch ra vẻ khổ sở với Lương Xảo, lại hỏi: “Rốt cuộc đến hết năm là vào lúc nào?”
Trước đó chưa từng thấy dáng điệu này của hắn ta bao giờ, xem ra không lôi chút lợi nhuận thực tế ra là không được rồi.
Tôi nghĩ một lúc, rồi nói: “Khoảng tầm tháng 2, tháng 3 đi, lúc mùa xuân trăm hoa nở rộ ấy, chúng ta bắt đầu trù bị từ bây giờ, đến cuối tháng năm đầu tháng sáu bắt tay vào sản xuất, vừa vặn đến mùa nóng.”
“Vậy, về việc bán hàng…”
Xem ra tôi đã coi thường ông chủ Phương rồi, tên này càng ngày càng có đầu óc kinh doanh, công xưởng còn chưa dựng lên, mà đã lo đến việc bán hàng.
“Yên tâm đi, thành phố Bảo Châu có thể giao cho ông chủ Phương lo, huyện Thanh An, anh chẳng nói là có ông chủ gì họ Lý đến đặt mua hàng hay sao? Nếu tin tưởng được thì giao cho ông ta quản lý huyện Thanh An. Hơn nữa mạng lưới bán hàng của xưởng máy Đằng Phi đến năm sau nhất định sẽ bao phủ lên khu Bảo Châu, xưởng quạt có thể lợi dụng mạng lưới đó của Đằng Phi.”
Được bảo đảm, Phương Văn Dịch lúc này mới mãn nguyện ra về.
Tôi lắc đầu, nhấc cổ tay lên xem thời gian, đã hơn năm giờ chiều rồi, phải về ăn cơm tối.
Bình thường, tôi ăn cơm trưa ở quán bánh mỳ của Xảo Xảo, hai bữa sáng và tối đều ăn ở nhà. Dù sao thì tôi cũng mới vừa tròn 10 tuổi, cả ngày lăn lộn ở ngoài cũng không hay lắm.
Ăn xong cơm tối, chơi với Nghiêm Phỉ một lúc, xem sách, hoặc là ngồi nói chuyện với cha, khoảng 10 giờ thì rửa mặt mũi lên giường đi ngủ. Ngày nào cũng phải dậy vào lúc 6 giờ luyện tập, thời gian ngủ nhất định phải đảm bảo, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát triển của cơ thể, sau khi trưởng thành lại biến thành “tàn tật” thì phí mất gương mặt anh tú của bổn thiếu gia. Xa thì không nói đến làm gì, chỉ Nghiêm Phỉ và Lương Xảo, nếu phải đi dép bệt dạo phố cùng bổn thiếu gia thì quả là mất mặt.
Về đến nhà, mẹ đã cơm canh xong xuôi rồi.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Mẹ, sao hôm nay ăn sớm vậy ạ?”
Mẹ vừa dặn chị hai chị ba bày biện bát đũa vừa nói: “Hôm nay ở trong sở có việc.”
Đồng chí công an hành động vào lúc muộn là điều hết sức bình thường, tôi không hỏi thêm gì nữa. Có hỏi mẹ cũng không nói, hành động cảnh sát bắt người xấu, hầu hết đều phải bảo mật.
Cha vẫn như thường lệ, về hơi muộn một chút, lúc này xưởng xi măng của khu Sơn Bắc đang sản xuất, tiếp đó là sửa đường. Dù không phải là sửa đường cao cấp gì, nhưng một con đường đá rộng bảy mét cũng cần phải sửa. Sửa đường rất tốn tiền. Năm nay rau trong nhà kính, nuôi ong mật và xưởng máy nông nghiệp đều thu hoạch được nhiều, tài khố của huyện đã nhiều hơn năm ngoái, nhưng chế độ sản xuất khoán vừa mới được đi vào thực thi không lâu, ngòai việc chưng thu lương thực đúng thời hạn, thì lợi ích kinh tế nó đem lại là chưa lớn, mà “Rượu Ngũ Phong”-thứ có hi vọng lớn nhất, vì phải mở rộng hệ thống sản xuất, nâng cấp kỹ thuật, cần vốn đầu tư lớn, trong thời gian ngắn không thể mang lại lợi nhuận cho huyện, mà còn phải dựa vào đó. Giờ lại phải sửa đường, cha thật là khó xử.
Nghiêm Ngọc Thành trở thành bí thư huyện ủy, trong tay nắm mũ quan, vất cả đống khó khăn này lên đầu cha, đường đường ung dung không quản việc gì. Cha không chống đỡ được, khó tránh khỏi việc đến kêu khổ với Nghiêm Ngọc Thành, không ngờ người này thật đáng ghét, cười lạnh lùng rồi nói: “Nhà anh chẳng phải có Gia Cát Lượng hay sao, anh đến hỏi tôi chẳng bằng về nhà hỏi nó”.
Nói kiểu gì vậy chứ?
Dựa vào cái lốt nghèo nàn lạc hậu của huyện Hướng Dương, muốn trở mình thay đổi trong vòng 1 năm, dù có Gia Cát Lượng thật trên đời cũng phải đau đầu, chứ nói gì đến người phàm như Liễu Tuấn tôi? Tưởng rằng người đi xuyên thời gian là người vạn năng ư?
Cha chẳng còn cách nào, chỉ còn cách ngày nào cũng bận rộn nghĩ cách.
Tôi nói chuyện với cha, bảo ông yêu cầu cấp trên đưa thêm tiền chu cấp, bị cha “phủ quyết”, cũng chẳng còn cách nào. Dù đầu tôi có sốt, mang tất cả tiền ra quyên góp thì cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả, chẳng có tác dụng gì hết.
Đang buồn bã, ở ngoài phòng khách bỗng thấy bóng người quen quen.
Tôi vội vàng đứng dậy, bước ra ngoài cửa xem, tên đang dáo dác tìm tôi kia hóa ra lại là Phương Khuê.
Tôi bỗng thấy lạ, Phương Khuê giờ đã là tiểu đệ của tôi, nhưng chưa từng đến nhà tôi, sao giờ muộn thế này rồi còn đến tìm tôi?
“Phương Khuê, sao thế?”