Trùng Sinh Chi Nha Nội

Trong gian phòng xa hoa của Thúy Lam chi dạ có bốn vị khách.

Trong đó có ba vị những phục vụ thâm niên của Thúy lam chi dạ đều quen thuộc, có điều có một thời gian dài không thấy, nhất là người trẻ tuổi cao lớn đẹp trai, gần bảy tám tháng không thấy rồi.

Còn về một vị khác tuổi khá lớn, lần đầu tiên tới đây, nghe họ xưng hô với nhau, người này là "Triệu thị trưởng" hay "đồng chí Sư Phạm".

Không phải nghi ngờ gì bốn vị khách này là Liễu Tuấn Lý Huệ, Cận Hữu Vi ba người khách quen của Thúy lam chi dạ, ngoài ra thêm vào Triệu Sư Phạm. Gọi Triệu thị trưởng là Cận Hữu Vi, gọi thị trưởng là Lý Huệ, còn gọi đồng chí sư phạm là đặc quyền của Liễu tỉnh trưởng.

Lam cho phục vụ giật mình là người trẻ tuổi đứng đầu được gọi là Liễu tỉnh trưởng.

Phục vụ ở chốn giải trí tính lưu động tương đối lớn, có điều mấy người được chọn phục vụ đám Liễu Tuấn, đều là cô gái nhan sắc và tài nghệ tốt nhất, so ra có ổn định hơn một chút. Có điều cô phục vụ nhớ trước kia Liễu Tuấn là thị trưởng, sao mới một năm đã thành tỉnh trưởng rồi?

Đây là lần đầu tiên sau khi Liễu Tuấn về tỉnh A thực sự tụ hội với bạn bè, Lý Huệ sớm biết tin y trở về, nhưng không nhận được điện thoại của y, không dám tự tiện quấy rầy.

Phong cách làm việc của Liễu Tuấn hắn biết rất rõ, nếu Liễu Tuấn không gọi, tốt nhất không làm khách không mời thì hơn.

Lần này Liễu Tuấn chẳng những gọi hắn, mà còn mời cả Triệu Sư Phạm tới, bốn người trước tiên ăn tối ở khách sạn Thu Thủy rồi mới tới đây thả lỏng.

Lý Huệ và Triệu Sư Phạm khi thấy Liễu Tuấn càng tỏ ra kính cẩn.

Trong mắt bọn họ chức vụ của Liễu Tuấn chỉ là một sự quá độ, nhiệm kỳ của Đinh Ngọc Chu còn hơn một năm nữa là kết thúc, Liễu Tuấn rõ ràng là chuẩn bị thay thế Đinh Ngọc Chu, một phó tỉnh trưởng kiêm nhiệm thị trưởng thời gian dài là không thỏa đáng, hơn nữa tuấn còn uy thế như vậy, Đinh Ngọc Chu là cấp trên cũ, tạm thời chịu thiệt một chút, hơn một năm nữa thì kinh nghiệm của Liễu Tuấn cũng đủ rồi, TW có muốn thả dù một vị bi thư thành ủy khác xuống, cũng phải được Liễu nha nội ngoan ngoãn hợp tác mới được, nếu không nhất định là một phiên bản Tiềm Châu nữa, nhưng bí thư mới còn may mắn được như Hàn Húc thì khó nói.

Nói cách khác, Liễu Tuấn sớm muộn gì cũng thành lãnh đạo tỉnh ủy, cho dù không làm phó bí thư tỉnh ủy cũng vào thường ủy tỉnh.

Tới khi đó, Liễu Tuấn thành nhân vật đứng đầu phái bản địa tỉnh A, thực sự thành lãnh tụ một phái rồi, tuy y là người ngoại tỉnh, nhưng do nhân duyên lại thành lãnh tụ phái bản địa, có chút quái dị, nhưng chính trị là thế, người ta chỉ tin theo thực lực.


Qua sự "thanh trừng" mạnh mẽ của Cù Hạo Cẩm, phái bản địa cơ bản đã tan rã, không còn là thế lực địa phương thuần túy như trước, mà là khái niệm rộng hơn, chỉ có điều khác với hai phe Cù - Thai, cho nên mới bị gọi tên là phái bản địa, Thực tế tuyệt đại bộ phận cấp dưới của Củ - Thai đều là cán bộ phái bản địa trước kia.

Tới khi đó ngoài Cù phái, Thai phái, sẽ xuất hiện Liễu phái.

Còn Tiềm Châu và Ngọc Lan chắc chắn sẽ thành pháo đài kiên cố, Lý Huệ và Triệu Sư Phạm chính là lực lượng nòng cốt.

- Tỉnh trưởng, tôi biết tỉnh trưởng sẽ quay về tiếp tục lãnh đạo chúng tôi mà, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.

Lý Huệ cười ha hả.

Cận Hữu Vi nói:
- Cậu ta mà không về, Ngọc Lan sẽ đình trệ.

Lý Huệ nói tiếp:
- Tôi vốn cho rằng tháng 10 năm sau tỉnh trưởng mới quay về cơ.

Liễu Tuấn liếc nhìn Lý Huệ.

Rõ ràng Lý Huệ đã đoán được dụng ý hệ phái để y về thủ đô, Cận Hữu Vi thông minh tài trí không dưới Lý Huệ, nhưng không ở trong thể chế, hiểu không thấu triệt. Có điều được Lý Huệ nhắc nhở, hắn tựa hồ hiểu ra, không nói nhiều nữa.
Hai bên quan hệ hai bên có thân thiết hơn, cũng không tiện trao đổi sâu hơn về vấn đề trọng đại này, nhất là trước mặt các cô gái phục vụ.

Triệu Sư Phạm là người chính trực, đạo đức tốt, nhưng không phải lần đầu tiên đi tới chốn giải trí, có điều lần đầu đi cùng Liễu Tuấn tỏ ra càng câu nệ.

Phải nói trước kia Liễu Tuấn điều Lý Huệ tới làm thị trượng Tiềm Châu, tâm lý Triệu Sư Phạm mất thăng bằng, thường nói không có công lao có khổ lao, Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, mình hạ quyết tâm đi theo y ngay, nhưng khi quả chín lại cho Lý Huệ hái, ai cũng không hài lòng được. Nhưng hiện giờ tất nhiên không còn thế nữa, chỉ còn lại kính phục.

Sự thực chứng minh, mỗi một sự an bài của Liễu Tuấn đều có thâm ý.


- Cận Hữu Vi, anh mua được bao nhiêu đất ở Tiềm Châu ?

Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.

Cận Hữu Vi cười:
- Sao tỉnh trưởng đại nhân quan tâm tới việc làm ăn của tôi thế? Bỉ nhân thật vinh hạnh.

Khi ăn cơm nghe Cận Hữu Vi dùng loại ngữ khí tùy tiện này nói chuyện với Liễu Tuấn mà Triệu Sư Phạm giật mình, trong lòng ông ta, địa vị Liễu Tuấn lúc này đã không kém Cận Tú Thật nữa, nhưng thấy Liễu Tuấn không có ý gì phật lòng, Triệu Sư Phạm mơ hồ đoán ra giao tình hai người này không cạn.

Liễu Tuấn không lên tiếng.

Cận Hữu Vi nói tiếp:
- Được chừng bốn trăm mẫu.

Liễu Tuấn không khỏi cau mày.

Cận Hữu Vi thấp thỏm.

Người này cau mày là ý gì? Chẳng lẽ mình làm không đúng?

Đừng thấy Cận Hữu Vi tủy tiện trước mặt Liễu Tuấn, thực ra trong lòng vẫn có chút biến hóa, dù sao Liễu Tuấn khác xưa rồi, Cận Hữu Vi không thể coi y là bạn thuần túy nữa.

Tiềm Châu mấy năm qua kinh tế phát triển nhanh, theo đó là quy mô thành phố mở rộng, giá đất tăng cao, các doanh nhân địa ốc ào ào tiến vào Tiềm Châu tranh giành tiên cơ, căn cứ kinh nghiêm bọn họ đất đai của Tiềm Châu có tiềm lực tăng giá kinh người, hiện giờ giá đất tăng chậm hơn sự phát triển kinh tế.


Tình hình này là không bình thường, chủ yếu do chính phủ thành phố điều tiết, chính phủ Tiềm Châu luôn kiên trì khống chế giá đất tăng cao, những doanh nhân địa ốc cả Cận Tú Thật đều không hiểu chính phủ Tiềm Châu làm thế là sao?

Tiền bày rõ ra đấy, vì sao không kiếm.

Nhưng không hiểu thì không hiểu, những doanh nhân nhà đất kia vẫn ùn ủn kéo tới, cứ chiếm lấy mặt bằng rồi hay nói, thế nào cũng không thiệt.

Một lúc sau Liễu Tuấn mới nói:

- Quá ít, số lượng chưa đủ.

Cận Hữu Vi sung sướng nói:
- Tỉnh trưởng đại nhân đúng là lãnh đạo tốt hiểu lòng dân, lo tôi kiếm ít tiền quá đây mà... Được, vì câu này của ngài, tôi lập tức kiếm thêm mấy trăm mâu nữa. Này, Lý bí thư, Triệu thị trưởng hai vị nghe thấy rồi đấy nhé, tôi phụng lệnh làm việc, hai vị phải cho tôi chỗ đất tốt nhất, giá cả ưu đãi! Nếu không tôi đi tố cáo.

Triệu Sư Phạm thầm cả kinh không dám tiếp lời.

Chung quy hắn và Cận Hữu Vi không quen nhau, trong tiềm thức coi hắn ngang với thương nhân bình thường, hiện giờ Liễu Tuán công khai cổ vũ Cận Hữu Vi mua đất, Triệu Sư Phạm nhất thời không hiểu ra sao, tất nhiên là nghe nhiều nói ít rồi.

Lý Huệ cười:
- Hữu Vi, đất có thể cấp cho cậu, đảm bảo chỗ tốt nhất, giá ưu đãi nhất, có điều cậu phải rõ, thành phố chúng tôi không phải không có điều kiện.

Cận Hữu Vi hừ một cái nói:
- Tôi đã biết mấy người không tốt như vậy đâu mà, thường nói vô thương bất gian, nhưng thương nhân so với quan nhân thì đom đóm so với mặt trăng rồi.

Chưa biết người ta có điều kiện gì, Cận công tử trước tiên đứng thế bất bại đã, ít nhất miệng không chịu thiết.

- Quá rồi đấy, lời này của cậu phạm vào công địch rồi, ở đây chỉ có một mình cậu là thương nhân thôi đấy.

Lý Huệ vẫn cười tủm tỉm, y hệt một con hồ ly.


Thấy cảnh này, Cận Hữu Vi trở nên cẩn thận, nhìn qua giống như Lý Huệ muốn "gài bẫy" hắn.

- Được, anh nói điều kiện của anh đi, để em suy nghĩ một chút.

- Điều kiện rất đơn giản, thứ nhất không cho phép giữ đất thời gian dài, lấy được mặt bằng là phải lập tức xây dựng, cố gắng làm ra phòng ốc. Chúng tôi đưa số đất tốt ra, không phải để các cậu tích trữ đợi giá.

- Được, biết anh là lãnh đạo chính trực rồi, không cần phải uy hiếp! Nói đi, cái thứ hai thứ ba nữa, nói hết ra.

- Ha ha ha, không dám uy hiếp, ai dám uy hiếp Cận công tử chứ? Điều kiện thư hai à, cũng rất đơn giản, cậu phải là xây dựng nhà bình ổn giá, giữ không gian lợi nhuận nhất định là được, chớ mơ cắn ra mỡ! Nếu không tôi phán cậu xây dựng vi phạm, đem số tiền cậu kiếm được phạt sạch.

Lý Huệ cười ha hả, miệng nói không uy hiếp nhưng thực chất uy hiếp đủ mười phần.

Cận Hữu Vi không chịu, từ giường mát xoa ngồi bật dậy:
- Thì ra các người định để tôi xây dựng nhà bình ổn giá cho các người kiếm thành tích? Hừ hừ, tôi đâu có ngốc thế, có tiền không kiếm à? Muốn xây nhà bình ổn giá, một mình địa ốc Hoa Hưng là đủ rồi.

- Không đủ.

Cận công tử chưa dứt lời, Liễu tỉnh trưởng đã nói ngay.

Cận Hữu Vi trừng mắt lên, "hung hăng" nhìn Liễu tỉnh trưởng.

- Bình ổn giá nhà ở Tiềm Châu, để sản nghiệp nhà đất ở Tiềm Châu phát triển có trật tự, không chế giá cả trong phạm vi đại bộ phận dưới dân thành phố có thể mua được là trọng điểm, chỉ dựa vào mỗi một mình địa ốc Hoa Hưng là khẳng định không đủ. Loại thương nhân bất lương như anh cũng không thể chỉ biết kiếm tiền, phải cống hiến một chút cho xã hội chứ?

Liễu tỉnh trưởng chẳng hề để ý anh mắt của Cận công tử, mắng thẳng hắn là thương nhân bất lương, làm Cận công tử cay cú lắm.

- Tôi biết trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí mà.
Cận Hữu Vi làu bàu.

Lý Huệ và Liễu Tuấn cùng nhìn nhau cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận