Công tác tư tưởng của Liễu Tuấn thu được thành công lớn, Liễu phó thủ tướng cuồng công tác không nhờ lại đồng ý với con trai, theo y du lãm Trường Thành.
Hay tin này Nguyễn Bích Tú vừa mừng lại vừa lo, mừng là ông chồng già cuối cùng cũng đồng y ra ngoài đi dạo rồi, đây là sự khởi đầu tốt đẹp. Thực ra Liễu Tuấn tài cũng thường đi thị sát các nơi, nhưng đó là công việc, so với chuyện đi nghỉ ngơi là hoàn toàn khác nhau. Lần này con trai khuyên được chồng tới Trường Thành ngắm cảnh, Nguyễn Bích Tú tất nhiên là vui mừng.
Lo là vì sức khỏe của Liễu Tấn Tài, bà sợ ông không leo lên được Trường Thành.
Vì thế Nguyễn Bích Tú kiên trì đi cùng hai cha con.
- Tiểu Tuấn, ba con tuổi cao, phải coi chừng đó.
Liễu Tuấn cười:
- Mẹ, không sao, ba con mới 62, đang tuổi sung mãn, tuổi cao sao được.
Nguyễn Bích Tú cũng biết năm nay là năm tối quan trọng, Liễu Tấn Tài đối diện với thời cơ và áp lực cực lớn, vào thời khắc này, nói Liễu Tấn Tài tuổi cao đúng là không thích hợp.
Sao ra trong những cán bộ lãnh đạo cùng cấp còn là tương đối trẻ.
- Được, mẹ cũng hi vọng ba con vĩnh viễn trẻ trung.
Nguyễn Bích Tú cười vui vẻ.
Theo ý của ba, hoạt động ngoài trờ như thế rất tốt, muốn gọi Giải Anh và Nghiêm Ngọc Thành cùng đi, nhưng bà cũng biết cán bộ lãnh đạo tầng cấp này không thích hợp làm thế. Mặc dù hai nhà ở rất gần nhau, nhưng Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành rất ít qua nhà thăm hỏi, có chuyện gì cần trao đổi đều dùng điện thoại, hoặc bảo Nghiêm Minh và Liễu Tuấn chuyển lời.
Thời kỳ phi thường hết thảy đều phải thận trọng.
Thế là cả nhà năm người cùng lên xe tới Trường Thành, do Liễu Tuấn lái xe, nhân viên cảnh vệ lái chiếc xe khác theo đằng sau.
- Chưa tới Trường Thành không phải là hảo hán, quả nhiên là uy vũ hùng tráng.
Liễu Tấn Tài đứng trên Trường Thành không khỏi buông lời cảm khái.
- Ông nội, trước kia ông chưa tới Trường Thành sao?
Liễu Dương lấy làm lạ hỏi, theo nó nghĩ, ngay cả nó cũng theo cha mẹ tới Trường Thành rồi, sao ông nôi lại có thể chưa tới chứ?
Liễu Tấn Tài xoa đầu cháu, cười khà khà nói:
- Chưa, trước kia ông bận làm việc, đây mới là lần đầu tiên tới Trường Thành.
Liễu Tấn Tài vào thủ đô làm việc đã hơn bốn năm, đây mới là lần đầu tiên tới Trường Thảnh, nói ra sợ chẳng ai tin. Cả nhà ồm Nguyên Bích Tú cũng đã du lãm các thắng cảnh của kinh thành, mỗi Liễu Tấn Tài là ngoại lệ.
Liễu Tấn Tài hôm nay mặc chiếc áo jacket xám, áo sơ mi trắng, dày thể thao trắng, đều là đồ bình dân, trông rất có tinh thần.
- Đi thôi ba, nhân lúc trời còn chưa nóng lắm.
Liễu Tuấn nói.
- Được, hôm nay làm hảo hán một hồi.
Liễu Tấn Tài thường ngày không có hoạt đột ngoài trời gfi, nhưng một khi nhận "lời mời" của con trai, biểu hiện bên ngoài là rất hưng phấn, liền dẫn đầu bước lên bậc thang của Trường Thành.
Liễu Tuấn đưa tay muốn đỡ ông, Liễu Tấn Tài khoát tay:
- Không cần ba còn chưa già.
Liễu Tuấn mỉm cười, lập tức rụt tay lại, cùng cha sóng vai bước lên Trường Thành.
Thoáng một cái Dương Dương đã ở phía trước bọn họ, Liễu Dương đã sắp sáu tuổi, đang tuổi hiếu động nghịch ngợm, lúc một hai tuổi mặt mũi rât giống Nghiêm Phi, nhưng lớn dần lại càng ngày càng giống Liễu Tuấn, nhất là khuôn mặt thấp thoáng hiện vẻ ương bướng, khiến cho Nghiêm Ngọc Thành cau mày suốt.
- Thằng bé này lớn lên nhất định giống như ba nó, cực bướng.
Tất nhiên Nghiêm bí thư nói thế thôi, trong lòng thật ra cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Dương Dương chậm thôi, đừng chạy nhanh như thế, kẻo ngã...
Đằng sau đồng thời vang lên tiếng gọi lo lắng của Phi Phi và Nguyễn Bích Tú.
Liễu Dương nào có để ý, cứ chạy về phía trước, muốn là người đầu tiên leo lên thành lâu, ngó xuống nhìn ông bà nội và cha mẹ, thỏa mãn hư vinh nho nhỏ của nó.
Nguyễn Bích Tú và Nghiêm Phi đang sốt ruột thì một thanh niên trẻ từ phía sau vượt lên, theo ở bên người Liễu Dương, tất nhiên là một trong số vệ sĩ của Liễu phó thủ tướng rồi.
Nguyễn Bích Tú và Nghiêm Phi lúc này mới yên tâm, hai người theo sau Liễu Tấn Tài và Liễu Tuấn, nói cười đi lên trên thành lâu, Nguyễn Bích Tú mặc dù tuổi tác tương đương với Liễu Tấn Tài nhưng sức khỏe rất tốt, chân tay nhanh nhẹn, đi với tốc độ thế này, không tốn một chút sức nào.
Liễu Tấn Tài cũng thong thả đi về phía trước, cũng không thấy có vất vả mấy, còn vừa đi vừa nói chuyện với con trai.
- Nghe nói Cty Trường Phong đang kiện người Mỹ?
Liễu Tấn Tài hỏi rất tùy ý.
Liễu Tuấn hơi giật mình:
- Nhanh thế mà ba đã biết rồi?
- Ừ, nói thế chuyện này là thật hà? Con biết được bao nhiêu.
- Con biết từ đầu tới cuối là con báo bọn họ làm thế mà.
Liễu Tấn Tài nhướng mày lên, hơi dừng chân lại, nhìn y với ý dò hỏi.
- Nói là kiện thì không phải là đúng lắm, nghiêm khắc mà nói là phát đi thông điệp mạnh mẽ với Cty General Motors, yêu cầu bọn họ lập tức thực hiện điều khoản trong hợp đồng, nếu như tiếp tục còn trì hoãn, chúng ta sẽ nghĩ tới việc dùng biện pháp kinh tế cứng rắn.
Liễu Tuấn nói qua cho cha y hành động đang tiến hành hiện nay.
Liễu Tấn Tài khoát tay:
- Quá qua loa, nói từ đầu tới cuối xem, ba muốn hiểu một cách toàn diện.
Liễu Tuấn liền biết, cha y quan tâm tới chuyện này thật rồi, mặc dù Cty Trường Phong là một xí nghiệp liên doanh tầm trung, tựa hồ không đáng được Liễu Tấn Tài bận tâm, nhưng tình hình của Cty Trường Phong là hình ảnh thu nhỏ của tất cả xí nghiệp liên doanh xe hơi trong nước, có ý nghĩa đại biểu hết sức quan trọng.
Trong nước liên doanh sản xuất xe thương hiệu nước ngoài đã hơn mười năm, liên đi doanh lại, càng này càng thành vỏ rỗng, công ty xe hơi lớn nước ngoài, đồng loạt mượn liên doanh làm cái cớ, ngang nhiên cướp bóc tiền của người tiêu dùng, Liễu Tuấn vừa có hành động, Liễu Tấn Tài liền nhận được tin tức, có thể thấy mức độ mẫn cảm của chuyện này.
Xưa nay một chuyện có mẫn cảm hay không ở chỗ nó có liên quan tới lợi ích nhiều đoàn thể hay không, sản nghiệp xe hơi thì liên quan tới lợi ích quá nhiều đoàn thể, có thể nói Cty Trường Phong khởi động "trận đánh" này, cho dù kết quả cuối cùng ra sao cũng gây oanh động và chú ý lớn.
Nhất là thắng bại càng ảnh hượng sâu xa.
Liễu Tuấn vừa đi vừa thong thả trình bày chuyện một cách tỉ mỉ, Liễu Tấn Tài im lặng nghe, mặt không chút gợn sóng, với ông bây giờ thấy quá nhiề chuyện lớn rồi, chuyện bình thường khó mà khiến ông lộ ra suy nghĩ chân thật được, đương nhiên đó là do Liễu Tấn Tài không cần đề phòng con trai mình.
Nếu cha y đã muốn biết toàn diện, Liễu Tuấn liền nói tường tận, khi còn cách thành lâu tới mấy bậc, Liễu Dương đã đứng ở bên trên, đắc ý vẫy tay.
- Ông nội, ba, mọi người nhanh lên, con tới rồi đây này.
Chú bé giơ cao tay lên, vẻ mặt rất là kiêu ngạo.
Tâm tư Liễu Tấn Tài từ chuyện xe hơi quay sang cháu nội, mỉm cười vẫy tay với Dương Dương nói với con trai bên cạnh:
- Dương Dương giống con lúc nhỏ, chuyện gì cũng không chịu thua.
- Cứng quá dễ gây, con đang lo đây.
Liễu Tấn Tài cười:
- Ba chẳng lẽ không lo lắng vì con?
Liễu Tuán ngẩn ra, lập tức cười lắc đầu.
Kiếp này không lo, kiếp trước lo đủ rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Liễu Tuấn nghiêng đầu nhìn cha thật kỹ, vì leo núi, trán Liễu Tấn Tài đã lấm tấm mồ hôi, mặt ửng hồng, nhìn có vẻ trẻ hơn khi ở nhà mấy tuổi liền, trong lòng Liễu Tuấn rất vui.
- Ba, sức khỏe của ba tốt hơn trước kia nhiều.
Liễu Tấn Tài không tán đồng:
- Không đúng, sức khỏe của ba luôn rất tốt.
Liễu Tuấn liền cười, không nói thêm nữa.
Y nói trước kia là rất rất lâu trước kia mà Liễu Tấn Tài không ngờ tới, đó là bí mật cả đời, không biết có nên nói ra với cha y không.
Cha con Liễu Tấn Tài vừa leo lên thành lâu, Liễu Dương lại cỏ cẳng chảy lên cao hơn, tất nhiên là có ý muốn luôn dẫn đầu rồi.
- Dương Dương, đừng chạy nữa, nghỉ ngơi một chút... Ông bà nội, cả ba mẹ cũng phải nghỉ ngơi, đợi một lát đi.
Nghiêm Phi vội vàng gọi con.
Nghiêm Phi hôm nay mặc đồ thể thao do cô thiết kế, vẫn giữ phong cách hồn nhiên của mình, thêm vào làn da trắng nõn cùng dung nhan tuyệt mỹ của cô, trông vô cùng trẻ trung như có hai mấy tuổi. Một cô gái xinh đẹp như thế tất nhiên thu hút ánh mắt không ít du khách liên tục đảo qua đảo lại trên người cô.
Mọi người đều cảm thấy khó tin cô có con lớn như Liễu Dương.
Đương nhiên có một giai nhân rạng ngời như vậy cũng rất có lợi cho việc di chuyển ánh mắt của mọi người, rất ít người nhìn tới cha con Liễu Tấn Tài, nếu không có người nhận ra thì e rằng trên Trường Thành có oanh động nho nhỏ.
Dù sao không phải là ai cũng có thể tận mắt nhìn thấy phó thủ tướng