- Tiểu Tuấn, lần này khai chiến với Cty General Motors là ý của ai?
Thương lượng xong chuyện giải trí của con trai, Tiểu Thanh chủ động hỏi tới chuyện công, cô đưa Thịnh Thịnh tới Ngọc Lan tụ họp với Liễu Tuấn chủ yếu là vì chuyện này.
Liễu Tuấn hỏi lại:
- Sao em hỏi thế?
Tiểu Thanh giật mình:
- Ý của anh à?
- Đúng!
Tiểu Thanh cau mày:
- Không đúng, hiện giờ mẫn cảm như thế, sao anh lại..
Tiểu Thanh không nói tiếp nữa, rất lâu trước kia Tiểu Thanh không chú ý tới chinh trị, lúc ấy cô chim non mới ra đời, không hiểu gì về chính trị, lại một lòng kiếm tiền, không phân tâm quan tâm tới chính trị. Nhưng cùng địa vị cao dần, cô liền trở nên mẫn cảm với chính trị.
Những người khổng lồ tài chính, chưa bao giờ có thể đặt mình ngoài chính trị.
Nhất là sau khi Liễu Tuấn nổi lên trong thể chế, Tiểu Thanh càng quan tâm tới chính trị, cô biết cuối năm ngay đại hội đảng toàn quốc diễn ra, ông nội của Thịnh Thịnh có khả năng trở thành người lèo lái kinh tế mới, lúc này là giai đoạn đấu tranh chính trị quan trọng nhất, Liễu Tuấn sao lại khai chiến với Cty General Motors?
Vạn nhất bất lợi, ảnh hưởng không nhỏ.
Điều này không giống với tác phong của Liễu Tuấn lắm.
- Cũng không phải là không thể hoãn lại, nhưng khai chiến vào lúc này, có hại cũng có lợi, nếu như thao tác thành công sẽ thành ảnh hưởng rất lớn. Quan trọng nhất là thư hút sự chú ý của bọn chúng lên người anh, để bọn chúng đi theo bước chân của anh, nếu không bị động ứng phó mãi càng dễ xảy ra sai lầm.
Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói.
Tiểu Thanh đứng dậy, khoanh tay trước ngực đi lại trong phòng.
- Nói như thế chỉ được phép thắng, không được phép bại?
- Cho dù có bại cũng phải kéo dài tới sâu đại hội đảng.
Tiểu Thanh nghĩ một lúc rồi nói:
- Ben Cty General Motors chúng ta có ảnh hưởng nhất định nhưng không đủ ảnh hưởng tới quyết định trọng đại. Đương nhiên nếu cần chúng ta có thể phát động chiến tranh tài chính nhắm vào họ, có điều thắng bại khó đoán, hơn nữa gây chuyện ầm ĩ quá lớn, liệu có phản tác dụng không?
Nói rồi đôi mày cong cong của Tiểu Thanh nhíu lại.
Nếu như chỉ là hành vi thương nghiệp thông thường, dù thắng bại khó đoán, Tiểu Thanh cũng không phiền não như thế, có tiền tới mức độ như cô rồi thì được mất trên thương trường không quá phiền lòng, cô rất khó đánh một đòn kéo đổ Cty Thông Dung, ngược lại cũng như thế.
Cơ nghiệp trăm tỷ không phải dễ lay động.
Nhưng lần này liên quan tới tiền đồ của ái lang thậm chí của cha chồng, Tiểu Thanh nóng ruột, vào thời khắc quan trọng thế này không thể đi sai bước nào.
Trước kia cô luôn hỗ trợ đắc lực cho Liễu Tuấn, chỉ cần Liễu Tuấn phát ra hiệu lệnh, chưa lần nào tập đoàn Thịnh Nghiệp làm Liễu Tuấn thất vọng, chuyện gì cũng làm rất đẹp.
Tiểu Thanh đã quen rồi.
Hiện giờ đột nhiên nhận ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của mình, Tiểu Thanh không khỏi có chút sốt ruột.
- Không phức tạp như thế đâu.
Liễu Tuấn thì tỏ ra thoải mái, lấy thuốc ra hút.
- Cty General Motors cũng có điểm yếu, bọn họ khó hạ quyết tâm bỏ thị trường của chúng ta, nếu không danh hiệu nàh chế tạo xe hơi hàng đầu thế giới của Cty General Motors mau chóng nhường cho người khác, cho nên bọn họ hiện giờ o ép một chút, nhưng không dám quyết liệt với chúng ta.
Liễu Tuấn nói rất chắc chắn.
Tiểu Thanh đứng lại nhìn y nói:
- Có nghĩa là hiện giờ hai bên đang so quyết tâm và sự nhẫn nại.
- Đúng! Chính là so quyết tâm và nhẫn nại.
Liễu Tuấn gật đầu.
- Vậy ý có anh là muốn gây thêm áp lực với bọn họ.
Liễu Tuấn cười ha hả,
Nói chuyện với một người vận hành tập đoàn thương nghiệp khổng lồ quả nhiên là rất thoải mái. Không cần giải thích nhiều.
- Em thấy phải nhanh chóng tiếp xúc với công ty xe hơi khác, chúng ta hành động thật, bên General Motors sẽ nóng ruột ngay.
-- Đúng thế.
- Chuyện này không khó, em lập tức ra lệnh.
Liễu Tuấn gật đầu, y rất tự tin với sức ảnh hượng của tập đoàn Thịnh Nghiệp, hạng mục này vốn có mấy nhà sản xuất xe hàng đầu thế giới khác quan tâm, thêm vào tập đoàn Thịnh Nghiệp ngầm thúc đẩy, sẽ có hiệu quả rất nhanh. Chỉ cần bên này làm ra vẻ chuẩn bị đổi người, là bằng với nắm quyền chủ động, ép Cty General Motors chạy tới mặc cả.
- Có điều chúng ta cũng phải đề phòng vạn nhất, lỡ Cty General Motors hạ quyết tâm vứt bỏ thị trường trong nước để giữ vững kỹ thuật thì chúng ta phải đối phó ra sao?
Mặc dù khả năng này là rất nhỏ, có điều nếu giống như Tiểu Thanh nói, Cty General Motors làm thế sẽ tổn thất trọng đại, bên Liễu Tuấn càng không chịu nổi trách nhiệm! Sẽ có chính địch tóm lấy để công kích.
Liễu Tuấn cười:
- Bên đó làm càn thật thì chúng ta cũng đổi người thật. Anh khai chiến với mục đích là đưa công nghệ chế tạo xe tiên tiến vào, cái này không phải chỉ mỗi Cty General Motors mới có, chỉ cần đưa kỹ thuật vào thì nó là của công ty nào cũng không quan trọng. Cty Trường Phong cũng sẽ không vì thế mà sụp đồ, tổng thể mà nói, chúng ta chiếm quyền chủ động lớn.
- Phải, quan trọng là kỹ thuật không phải là công ty.
Tiểu Thanh hiểu ra cười tươi tắn, ngồi xuống ghế sô pha, ôm lấy Liễu Tuấn hôn một cái.
Liễu Tuấn cười đánh miệng ra phòng khách nơi con trai đang chơi say xưa nói:
- Cẩn thận chút, đừng để Thịnh Thịnh thấy.
- Chao, Liễu tỉnh trưởng khi nào chú ý tới chuyện này rồi? Cho dù Thịnh Thịnh thấy cũng không sao, để nó cảm thụ được sự thân mật của cha mẹ, điều này có lợi cho sự trưởng thành của nó.
Tiểu Thanh chẳng hề bận tâm, cười nói.
- Ba ơi, con đánh ngã nó rồi.
Thịnh Thịnh ở bên kia hết sức phấn khởi reo lên.
Thì ra nó chơi biến hình một hồi, cảm thấy không đã, liền lấy hộp đồ chơi tới làm kẻ địch giả tưởng, sau đó điều khiển người máy xông tới xô đổ hộp đồ chơi, thấy rất có thành tựu.
- Được, con trai giỏi lắm.
Liễu tỉnh trưởng giơ ngón tay cái lên tấm tắc khen.
Liễu Thịnh sung sướng cười khanh khách.
Liễu Tuấn khen con xong rồi lắc đầu:
- Tiểu Thanh, em xem kìa, con trai chúng ta giống em, sát khí quá nặng.
Tiểu Thanh không chịu:
- Cái gì mà giống em? Là giống anh, anh mới sát khí nặng, ai chọc vào anh là đánh bẹp người ta, em đâu có ác như thế.
- Đúng đúng, giống anh giống anh, em là thục nữ hiền dịu, anh là sói xám! Hắc , con trai anh phải giống anh mới đúng.
Liểu tỉnh trưởng dương dương đắc ý tự khen mình.
- Cứ khoác lác... À, anh bảo em giúp Bạch Dương, em đã làm hết sức rồi nhé.
Tiểu Thanh đột nhiên chuyển đổi đề tài lên người Bạch Dương, Tiểu Thanh sau khi thành nhà tư bản, tư duy cũng trở nên nhả cóc, điều này Liễu Tuấn quen rồi.
Có điều đột nhiên Tiểu Thành nhắc tới Bạch Dương làm mặt thớt của y đỏ lên, đây là điểm yểu của Liễu nha nội, có điều bất hạnh là ngày càng nhiều hồng nhan của y phát hiện ra điểm yếu này, trước kia chỉ có Hà đại tiểu thư thích đả kích y, sau này thêm Tiểu Thanh, không lâu trước đó chị Bạch Dương luôn dịu dàng hiền thục cùng dính cái bệnh này rồi.
- Ha ha, giúp chị ấy là giúp quốc gia, điều nên làm mà... Cái này, chị ấy bảo anh cám ơn em.
Liễu tỉnh trưởng lắp bắp nói, không may phạm phải sai lầm, để Tiểu Thanh tóm lấy.
Tiểu Thanh nhìn y, cười như không cười:
- Không phải chứ? Anh dám thừa nhận quan hệ của chúng ta với chị ấy à?
Liễu Tuấn gãi đầu, lần nữa đỏ mặt:
- Cái này, anh cũng thừa nhận quan hệ với chị ấy trước mặt em mà.
Tiểu Thanh lắc đầu:
- Hi hi, đâu giống nhau, chị ấy là quan lớn trong thể chế.
- Quan lớn cũng là người mà, cũng có tình cảm của người thường.
Liễu tỉnh trưởng ấp úng đổi phó, mắt đảo loạn lên, tựa hồ đang nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh.
May lúc này con trai tới giúp, Thịnh Thịnh chơi một lúc, tựa hồ hơi mệt, chạy tới nhào vào lòng cha, nói:
- Ba mua cho con một người máy biến hình nữa, con cho chúng nó đánh nhau...
Liễu Tuấn gật đầu liên tục, ôm con trai lên nói:
- Được, mai ba sẽ mua cho con hai người máy biến hình nữa để đánh nhau cho đã.
- Oa, ba thật tuyệt.
Thịnh Thịnh ômg lấy cổ cha, thơm lên má một cái.
Liễu tỉnh trưởng cảm khái nói:
- Tiểu Thanh em xem, đấy mới là trẻ con, làm theo em thì biến con trai thành ông cụ non rồi, em nỡ lòng nào chứ?
Nói rồi Liễu tỉnh trưởng lại lắc đầu thở dài sườn sượt.
Tểu Thanh hé miệng cười:
- Anh đừng kiếm cớ, chuyện này nói rõ rồi, không thay đổi được nữa.. Ừm, anh trông Thịnh Thịnh một chút, em gọi điện cho A Kỳ bảo cô ấy chuẩn bị