Vì là thứ bảy lưu lượng người ở chợ đồ cổ tương đối nhiều, không phải chỉ có người thích đồ cổ chạy tới đây mà còn có rất nhiều đôi tình nhân trẻ tới đây đi dạo.
Trừ đồ cổ chợ miếu Thành Hoàng còn có rất nhiều đồ thich hợp với nhu cầu của người trẻ tuổi.
Lehman dừng chân lại ở trước một cửa hàng, nhìn chăm chú vào một bộ kỷ niệm chương, chủng loại đồ cổ rất nhiều, cho dù là người chuyên nghiệp cũng không thể nhận biết hết, rất nhiều thứ mặc dù niên đại không xa, nhưng vì ý nghĩa đặc thù vẫn được lôi ra chợ đồ cổ giao dịch.
Ví dụ như số kỷ niệm chương này, cùng lắm chỉ chừng 20 năm, nhưng rất nhiều kỷ niệm chương thành đồ tranh giành ở chợ đồ cổ, Liễu Tuấn còn nhìn thấy nhiều huân chương thời kháng Mỹ cứu Triều cùng bị mang ra bán, còn các loại kỷ niệm chương đặc chế thời đại loạn càng thường thấy ở chợ đồ cổ.
Kỷ niệm chương mà Lehman nhìn trúng là chế phẩm đồ gốm, trong đó có một cái rất lớn, bằng gần nửa lòng bàn tay, Liều Tuấn liếc mắt qua đánh giá, đường kính của nó không dưới 6cm.
Kỳ thực đó chưa phải cái lớn nhất, nghe nói thậm chí còn có cái hơn 10cm, có điều Liễu Tuấn chưa thấy qua.
Lehman tựa hồ rất có hứng thú với thứ này, nhìn số kỷ niệm chương một hồi, ánh mắt lại di động tới một cuốn Hồng bảo thư, lại nhìn chăm chú.
Liều Tuấn không có hứng thú mấy với những thứ đó, chỉ ở một bên xem cùng Lehman, giữ phép lịch sự.
Lúc này di động của Liễu Tuấn vang lên, lấy ra xem thì là Lăng Nhã nhắn tới, chỉ có một dấu ?, đó là đặc điểm của cô. Liễu Tuấn điều tới Ngọc Lan, Nghiêm Phi và Dương Dương cũng đến, vì Đinh Ngọc Chu ở biệt thự tỉnh ủy, nên biệt thự số một thành ủy luôn là phủ của thị trưởng.
Liễu Tuấn cười, sang bên cạnh gọi điện.
- Ở văn phòng à?
Lăng Nhã hỏi.
Nếu như ở nhà, Liễu Tuấn sẽ không gọi điện cho cô.
- Ở miếu Thành Hoàng.
- A, anh lại đi để bị lừa à?
Lăng Nhã trêu, chuyện Liễu bí thư mua phải đồ già đã lưu truyền trong giới thận cận rồi, Lăng Nhã cũng biết. Thi thoảng lại lấy ra trêu Liễu Tuấn, đồng chí này giỏi quá đáng, chuyện có thể đả kích y không nhiều, thi thoảng gặp phải một chuyện tất nhiên là tận dụng tối đa.
- Ha ha, Lăng chủ nhiệm, chính phủ Ngọc Lan sẽ cân nhắc tới việc kiện cô phỉ báng, cô làm thế chẳng phải muốn rỡ chiêu bài chợ đồ cổ sao?
Liễu Tuấn tâm tình không tệ, trêu lại.
Lăng Nhã cười:
- Phải thôi, thị trưởng đại nhân mua phải đồ giả ở chợ đồ cổ, người khác biết có dám tới không?
Liễu Tuấn cười.
- Này, em muốn tới.
Lăng Nhã liền bắt đầu làm nũng.
- Đi cùng Lehman mũi to, em tới là phải quy củ đấy.
Lăng Nhã bĩu môi làu bàu:
- Chán chết đi được.
- Được rồi, anh tiếp Lehman xong rồi sẽ tới!
- Thật chứ? Nói phải giữ lời không được nói dối.
Lăng chủ nhiệm vội nói, sợ Liễu tỉnh trưởng chơi trò ăn quịt.
Liễu Tuấn cười hứa, rồi cúp điện thoại.
Khi Liễu Tuấn đi tới, Lehman đang mặc cả với chủ cửa hàng, người chủ đó thấy một người nước ngoài, vốn có chút hờ hững, không phải vì người nước ngoài không mua kỷ niệm chương, nhưng rất hiềm, chủ hiệu thấy món làm ăn này không có hi vọng, nên không nhiệt tình, đợi khi Lehman hỏi giá thì mừng húm.
Cải cách mở cửa đã hơn 20 năm, người ngoại quốc không còn bị cảm thấy thần bí như thời mới giải phóng nữa, nhưng vẫn có chút hiểu lầm, nhìn thấy những người Âu Mỹ mũi lõ tự nhiên cho rằng là dê béo lắm tiền, mở miệng là báo giá rất cao.
Liễu Tuấn cười không nói, đợi xem trò vui.
Lehman nói tiếng Hán lưu loát, hơn nữa là người đứng đầu đoàn đại biểu đàm phán của Cty Thông Dụng, mặc cả là nghề sở trưởng, chủ hiệu lần này nhìn lầm. Đương nhiên nếu như chủ hiệu quá đáng, Lehman thành dê béo thật, nói không chừng Liễu tỉnh trưởng lên tiếng trượng nghĩa, còn trước đó cứ làm người ngoài cuộc đã.
Quả nhiên Lehman vừa mở miệng cho thấy trình độ rất cao, đưa ra một cái giá còn quá đáng hơn cả chủ hiệu.
Chủ hiệu cả kinh, bất giác nhìn kỹ lại Lehman, tên mũi lo này chẳng những tinh thông tiếng Hán, mà còn am hiểu giá cả ở chợ đồ cổ, trả giá đó chủ hiệu không lỗ, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu.
Lehman lão luyện như thế, chủ hiệu gần như không còn đường cò kè, vốn muốn hạ giá từng chút một, không ngờ Lehman không chịu tăng thêm một xủ, chủ hiệu vừa mới nói thêm mấy câu, mũi lõ không ngờ làm bộ muốn đi, chủ hiệu hết cách đành dựa theo giá của Lehman bán số kỷ niệm chương và Hồng bảo thư cho ông ta.
Lehman thu được tòan thắng, trả tiền nhận đồ, cười với Liễu Tuấn, dáng vẻ dương dương đắc ý.
Có điều Liễu tỉnh trưởng lại cười với chút hài hước.
Lehman ngẩn ra, rồi mặt ửng đò.
Thủ đoạn ông ta dùng với chủ hiệu, chẳng phải chính là thủ đoạn Liễu Tuấn đang dùng đối phó với ông tra sao? Biết rõ giới hạn của đối phương ở đâu, bám chặt lấy không buông, bất kể Lehman có dùng thủ đoạn nào cũng vô dụng, bực mình là Liễu tỉnh trưởng cũng xoay người bỏ đi, đàm phán với người khác.
May mà người Âu Mỹ đều có một đặc điểm, đó là chuyện công tư rất rõ ràng, trên bàn đám phán lai người là đối thủ, nhưng rảnh rỗi đi chơi, sẽ không mang chuyện không vui trên công việc vào cuộc sống hàng ngày.
Bị Liễu Tuấn cười trêu tức, Lehman ngó lơ.
Thế là mấy người đi dạo quanh chợ đồ cổ, Lehman mua liền mấy món "bảo bối", toàn là đồ kỷ niệm thời đại loạn, Liễu tỉnh trưởng nhìn mà thèm, không ngại nguy hiểm bị lừa lần nữa, cũng chọn hai thứ mình thích, không ngờ đều do Lehman chủ động mặc cả với chủ hiệu, làm chủ hiệu vừa ngạc nhiên vừa cay cú.
Người trong nước đi mua đồ cổ lại cần người nước ngoài giám định thật giả, mặc cả, coi như là chuyện hết sức đặc biệt. Có điều nghề nghiệp có chuyên môn, Lehman thích chơi thứ này, trình độ trên Liễu tỉnh trưởng là đương nhiên.
Tới trưa, Lehman cười nói:
- Liễu tỉnh trưởng, hôm nay thật cao hứng, tôi mời mấy vị dùng cơm.
Liễu Tuấn không khách khí gật đầu, mấy ngày qua chẳng phải toàn y mời Lehman sao?
Miếu Thành Hoàng cũng có mấy cửa hàng cấp bậc khá cao, còn đa phần là quán ăn nhỏ, Lehman lần đầu mời khách, không thể quá nhỏ mọn, đi trước dãn đường, đưa đám Liễu Tuấn tới nhà hàng "Nhất phẩm cư", vừa đi vừa vừa giới thiệu những món ăn nổi tiếng của nhà hàng này.
Đám Liễu Tuấn cứ mắt tròn mắt dẹt.
Một vị thị trưởng không ngờ lại không quen thuộc địa bàn của mình bằng một người nước ngoài.
Lên nhà hàng, Lehman và Liễu Tuấn ai chọn món người đó, gọi một vò rượu Hoa Điêu, trừ Mao Đài ra, Liễu tỉnh trưởng thường không uống rượu khác, hơn nữa rượu vàng khá đắng, càng không hợp với khẩu vị của y. Có điều Lehman hết sức sùng bái rượu Hoa Điêu, nói rượu vàng có công hiệu dưỡng sinh, không dưới rượu vang, ra sức khuyên Liễu tỉnh trưởng uống nhiều hơn, nể ông ta là khách Liễu tỉnh trưởng cũng phụng bồi.
** Hoa Điêu rượu của Thiệu Hưng, một loại rượu vàng.
Không ngờ mới ăn được một nửa, bên ngoài bay vào mùi thối khiến người ta buồn nôn.
Khách hàng tức thì bịt mũi lại, có người nóng tính tuôn "tam tự kinh" ra khỏi miếng, cực kỳ bất mãn.
Kha Khải Phàm lập tức đứng dậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ tỉm hiểu tình hình, nhanh chóng quay lại, xấu hổ nói:
- Cách đó không xa có một cái cống bị tắc, người ta đang thông.
Tiết Chương Dịch bất mãn:
- Lúc nào thông không thông, đang ăn cơm lại thông, thật đúng là...
Tiết Chương Dịch vốn ít nói, nhưng Liễu Tuấn đang ăn cơm, lại đi cùng một người Mỹ, gặp phải chuyện mất hứng này nên không nhịn được.
Lehman cười:
- Chuyện này không trách người ta được, phải trách thì trách Liễu tỉnh trưởng.
Kha Khải Phàm và Tiết Chương Dịch đồng loạt nhìn ông ta với chút khó chịu, dù ông là khách nhưng phải biết lễ tiết cơ bản nhất chứ?
Lehman không hề để ý, mỉm cười nói:
- Liễu tỉnh trưởng, theo tôi biết, hiệu suất công tác của cơ quan chính quyền Ngọc Lan trước kia không cao như thế, sau khi tỉnh trưởng tới lập ra quy củ, đối với khiếu nại người dân phải trả lời trong kỳ hạn. Cho nên người ta thông cống trong giờ ăn cơm là chuyện bình thường, đó là sợ chỉnh phủ trách hỏi.
Lehman nói lời này với vẻ tán thưởng.
Ông ta dù Ngọc Lan mỗi năm chỉ chừng hai tháng, nhưng đã nhiều năm rồi, có thể gọi là "người Ngọc Lan", khá hiểu cách chấp chính của hai vị thị trưởng cũ mới, nói câu này là có căn cứ.
Kha Khải Phàm và Tiết Chương Dịch nhìn nhau ngạc nhiên.
Ai cũng bảo Lehman tỉnh thông phương đông, quả nhiên danh bất hư truyền, vỗ mông một cách kín đáo tự nhiên, rất có trình độ