Liễu Tuấn dần giãn mày ra, vừa gắp thức ăn vừa nói:
- Lần trước Thôi tỉnh trưởng tiến kinh ngặp dì Hà, dì ấy nói sao?
Chuyện Đồng Uy tạm để đó, Liễu Tuấn quay sang quan tâm tới Thôi Phúc Thành.
Từ phương hướng chung mà nói Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu, Hoa Quân Đình, Thôi Phúc Thành hiện giờ là đồng minh của Liễu Tuấn, nhưng thực sự có giao tình sâu sắc với Liễu Tuấn chỉ có Thôi Phúc Thành. Giữa Liễu Tuấn và Hoa Quân Đình không có qua lại mấy, nhưng lại có quan hệ khá mật thiết với Hoa Viễn Hàng, Hoa Viễn Hàng đã kiên định đi theo Liễu Tuấn, so ra Liễu Tuấn và Hoa Viễn Hàng là cùng bối phận, chỉ cần Hoa Viễn Hàng không phạm sai lầm lớn có thể theo Liễu Tuấn cả đời.
Đôi mày vừa giãn ra của Thôi Phúc Thành lại nhíu vào, tựa hồ không biết phải mở miệng thế nào:
Liễu Tuấn cười:
- Sao thế có chuyện không vừa ý ư?
Y và Thôi Phúc Thành có thể nói thoải mái, đương nhiên tạm thời không liên quan tới chuyện riêng tư, như Khâu Tình Xuyên đã gặp qua ba vị hồng nhan tri kỷ của y, còn Thôi Phúc Thành hiện giờ chỉ đoán Liễu Tuấn và Lăng Nhã có quan hệ, đó là sự khác biệt.
Dù sao tuổi tác hai bên quá chênh lệch.
Thôi Phúc Thành cười khổ:
- Không biết phải nói thế nào, đoán chừng phải đi tỉnh khác, có khó khăn nhất định. Ý của Hà bộ trưởng là muốn nghĩ cách ở bộ ủy ban quốc gia, có khả năng giải quyết đãi ngộ cấp chính bộ..
Liễu Tuấn xem như hiểu rõ "lời khó nói" của Thôi Phúc Thành.
Bản ý của Thôi Phúc thành là muốn tranh thủ trở thành tỉnh trưởng, ý nghĩ làm bí thư tỉnh ủy Thôi Phúc Thành không có, tối đa chỉ nghĩ trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra ngoài. Bí thư tỉnh ủy là chư hầu một phương thực sự, trừ tranh đấu cự đầu ra, thì được cao tầng chú ý nhất chính là nhân tuyển bí thư tỉnh ủy. Thôi Phúc Thành bất kể là lý lịch nhậm chức hay bối cảnh đều cách vị trí này rất xa, nhưng với tuổi tác của hắn, nếu như lên làm tỉnh trưởng, khóa sau làm bí thư tỉnh ủy thì không phải không có khả năng nữa.
Có điều theo như hắn nói hiện nay thì tạm thời còn chưa được thành nhân tuyển hệ phái coi trọng.
Nếu như không thể thành tỉnh trưởng, vậy thì mưu cầu một vị trí chính chức thành bộ trưởng tương đối quan trọng thì cơ bản ý nghĩa cũng ngang với tỉnh trưởng, gần đây không thiếu tiền lệ bộ trưởng làm bí thư tỉnh ủy.
Nhưng theo ý Thôi Phúc Thành thì ngay cả chính chức ở bộ ủy ban quốc gia cũng khó, đây là điều chênh lệch với dự tưởng của Thôi Phúc Thành. Nếu như làm phó cấp bộ sau đó mới chuyển sang cấp chính bộ thực quyền, thì cơ hội làm bí thư tỉnh ủy gần như bằng 0 rồi.
Đề tài mẫn cảm như vậy Liễu Tuấn không tiện tỏ thái độ, hiện giờ hai người cha của y đều đanag ở đầu sóng ngọn gió, hệ phái và bản thân Liễu Tuấn có nhiệm vụ lớn nhất là đưa hai người cha của y thuận lợi tiến lên.
Cơ bản Nghiêm Ngọc Thành thay thế Hình Chính Dù đã trở thành định cục, đây là "trận địa truyền thống" quan trọng nhất của hệ phái, từ thời Đổng lão cho tới giờ luốn nắm chắc trong tay, phó chủ tịch Lý Trì Quốc lên nắm đại quyền, không thể để mất hệ thống kỷ ủy, Nghiêm Ngọc Thành trước đó làm việc ở bên chính pháp ủy, tính chất công việc là rất gần, chuyển sang làm kỷ luật đảng vô cùng thích hợp.
Các hệ phái khác tự biết khó xen vào, cũng không giành vị trí này.
Tranh đấu vị trí này kỳ thực tới từ bên trong mà không phải bên ngoài, phái mới và phái bảo thủ tranh đoạt với nhau, nếu như Nghiêm Ngọc Thành thuận lợi tiến bộ, có nghĩ là hình thành đại cục thống nhất, phái mới chiềm hết địa vị lãnh đạo, ba năm trước đấu tranh trong hệ phái đã được triển khai, phái bảo thủ đưa ra một vị bí thư tỉnh ủy làm đối thủ cạnh tranh với Nghiêm Ngọc Thành, người đó nổi danh mạnh mẽ, thủ đoạn quyền mưu đều hạng nhất, được ủng hộ rất lớn.
Có điều hai năm qua Nghiêm Ngọc Thành phá một loạt các vụ án lớn, thể hiện được năng lực của mình, còn tận dụng vụ án thuận lợi hoàn thành chỉnh đốn nội bộ chính pháp ủy, hiện giờ chưa nói hệ thống chính pháp ủy đã liền thành một khối, ít nhất không ai hoài nghi năng lực kiểm soát của Nghiêm Ngọc Thành, hơn nữa khi Nghiêm Ngọc Thành đảm nhận người phát ngôn của hệ phái biểu hiện ra năng lực điều hòa xuất sắc, nỗi lực hóa giải mâu thuẫn giữa phái mới và phái bảo thủ, dần liên hợp hai phái làm một, được các nguyên lão hệ phái nhất trí đánh giá cao, một vị nguyên lão biểu dương "lòng dạ rộng lớn, mắt nhìn toàn cục".
Ví như Liễu Tuấn năm ngoái về tỉnh A, Nghiêm Ngọc Thành không chút khách khí đòi một vị trí chức cấp bộ đang cạnh tranh quyết liệt, làm một nhân vật mới nổi của phái bảo thủ được tiến bộ thành công.
Điểm này càng được mọi người tán đồng.
Đưa con rể tới tỉnh A nguy cơ bốn bề, đổi lấy tiến bộ người khác phái, không phải người mang đại cục trong lòng không làm được.
Đương nhiên năng lực và cách cục bản thân Nghiêm Ngọc Thành hài hòa với phó chủ tịch Lý Trì Quốc là điều quan trọng nhất.
Tiêu điểm thật sự hiện giờ tập trung tranh giành nội các.
Vì thế hiện giờ Liễu Tuấn không tiện an ủi Thôi Phúc Thành, dù quan hệ có tốt, cũng chỉ là đồng minh chính trị ở tỉnh, nhìn tầm toàn cục, hai người thuộc hệ phái khác nhau. Tới cấp chính bộ Liễu Tuấn tuyệt nhiên không thể tùy ý xen vào, nếu không phạm kỵ ủy lớn, lần trước giúp Khâu Tình Xuyên đổi vị trí là vì cấp bậc không thay đổi, hơn nữa địa vị Khâu Tình Xuyên hơn xa Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn giúp sức qua nửa là dựa vào tình nghĩa cá nhân giữa Liễu Tấn Tài và Tiễn Kiến Quân, không quá phạm kỵ húy.
Thôi Phúc Thành cũng biết Liễu Tuấn không tiện tỏ thái độ ở việc này, liền cười nói:
- Không sao đâu, bổ nhiệm cán bộ luôn không phải là mình muốn đi đâu thì tới đó được, tôi phục tùng an bài tổ chức. Nhớ lại trước kia, khi ở đại học Nông Nghiệp, Thôi Phúc Thanh này chỉ là một đội trưởng đội đột kích, chống chọi mùa đông rét muốt, sửa đập nước hai năm mới được đề bạt làm cán sự xã, nào có nghĩ một ngày làm được phó tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn cười.
Thôi Phúc Thành nói thế so với Khâu Tình Xuyên còn kém một chút, y và Khâu Tình Xuyên chưa bao giờ có những lời khẩu thị tâm phi như thế.
Đây là điều bình thường, bạn bè tri âm, luôn chỉ gặp không thể cầu.
- Thôi tỉnh trưởng, nếu như tới bộ ủy ban quốc gia chưa chắc không phải là khởi điểm tốt.
Thôi Phúc Thành mỉm cười gật đầu, hôm nay hắn mời Liễu Tuấn tới uống rượu, trừ thông báo chuyện Đồng Uy, kỳ thực là thăm dò ý tứ của Liễu Tuấn, nếu như tới bộ ủy ban quốc gia, thì thái độ của Liễu Tuấn là quan trọng nhất. Liễu Tấn Tài rất có khả năng lên nắm nội các, Thôi Phúc Thành sẽ là cấp dưới trực tiếp của ông.
Chỉ cần Liễu Tuấn vẫn ủng hộ hắn như trước kia, thì đúng như lời vừa rồi, chắc gì đã không phải là khởi điểm tốt. Quốc vụ viện có nhiều bộ ủy ban quan trọng, phó chức cũng có phân lượng cực lớn, đưa ra ngoài cũng là chư hầu một phương rồi.
Chọn phe tất nhiên quan trọng, kết đúng bạn càng quan trọng hơn.
Chính đang nói chuyện thì ngoài phòng trà có tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Thôi Phúc Thành nói lớn.
Cánh cửa gỗ đẩy ra, hương thơm ngào ngạt theo gió bay tới, một cô gái mặc váy lụa đen trên ba mươi, cười duyên dáng đi vào, khom người chào Liễu Tuấn.
- Xin chào Liễu tỉnh trưởng, tôi là Trần Kiết, là người phụ trách Thiên Hương trà lâu.. Luôn được nghe Thôi tỉnh trưởng nhắc tới ngài, hôm nay cuối cùng được gặp mặt, thật sự rất vinh hạnh.
Cô gái này trông không đặc biệt xinh đẹp, nhưng mặt mũi đoan chính, rất ưa nhìn, da trắng, cực kỳ gợi cảm, mang khí chất của người phụ nữ cổ điển.
Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra:
- Giám đốc Trần, rất vui được gặp.
Hẳn đây là bà chủ có quan hệ mật thiết với Thôi Phúc Thành, Trần Khiết đã nói rõ -- Luôn được nghe Thôi tỉnh trưởng nhắc tới ngài.
Quan hệ bình thường Thôi Phúc Thành liệu có thường nhắc tới y không.
Trần Khiết cười tươi như hoa đưa bàn tay nhỏ nhắn ra khẽ bắt tay Liễu Tuấn, rồi khẽ vén vay lên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thôi Phúc Thành. Chắc chắn Thôi Phúc Thành bảo cô ta làm thế để biểu bạch mình không có lòng dạ khác.
- Liễu tỉnh trưởng, tôi nghe dành ngài đã lâu, trước kia chỉ nghe nói ngài là tỉnh trưởng trẻ nhất tỉnh ta, hôm nay được gặp mới biết gặp mặt hơn nghe danh, có thể nói là điển hình tuổi trẻ tài cao rồi.
Trần Khiết mồm miệng lanh lợi, nói chuyện rất văn nhã, khác với người làm ăn bình thường, hẳn là được giáo dục cao cấp, nếu không cũng không chọn kinh doanh trà lâu.
Liễu Tuấn xua tay:
- Giám đốc Trần, tôi và Thôi tỉnh trưởng làm bạn nhiều năm, nhưng lời khách khí không cần nói nhiều.
Trần Khiết khẽ gật đầu, lấy một bộ bát chén ra, đứng dậy rót rượu cho Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành, sau đó rót cho mình một chén nói:
- Liễu tỉnh trưởng, ngài thường xuyên tới Thiên Hương trà lâu là vinh hạnh của tôi, tôi kính ngài một chén.
Liễu Tuấn nâng chén mỉm cười:
- Mọi người là bạn bè cả, không cần câu nệ nhiều, nào Thôi tỉnh trưởng cùng cạn chén.
Thôi Phúc Thành khẽ gật đầu, mọi người cùng uống cạn