Trùng Sinh Chi Nha Nội

Trong văn phòng thị trưởng, Liễu Tuấn đưa cho cô gái áo trắng một cốc nước.

Tuy nói là sáng sớm, nhưng mặt trời cũng rất gắt, cô gái này vì chặn xe của y, đoán chừng ở ngoài một thời gian dài rồi, toàn thân có dáng vẻ như mất nước.

Cô gái uống một hơi cạn sạch cốc nước, cười ngượng ngùng nói:
- Cám ơn Liễu tỉnh trưởng.

Vừa mới đầu cô ta cũng không tin Liễu Tuấn là người cô ta muốn tìm, vì Liễu Tuấn quá đẹp trai, dù khí độ trầm ổn, cô ta vẫn không thể liên hệ được một anh chàng đẹp trai với danh hiệu "Liễu Thanh Thiên" quyền cao chức trọng.

Khi Liễu Tuấn đưa cô ta vào văn phòng thị trưởng cô ta mới tin.

Ở cửa ghi rõ ràng "văn phòng phó tỉnh trưởng".

Trước kia tấm biển đó là "văn phòng thị trưởng", nhưng Liễu Tuấn chuyển tới đây làm việc, tất nhiên phải ghi chức vụ cao nhất của y.

Dù sao phó tỉnh trưởng làm việc ở chính phủ Ngọc Lan độc nhất chỉ có một, người trong quan trường không ai nhầm được, hơn nữa không được Liễu Tuấn đồng ý không phải ai cũng có thể tới đây lượn lờ được.

Liễu Tuấn khoát tay, ngồi xuống ghế sô pha nói:
- Ngồi đi!

- Dạ.

Cô gái áo trắng dè dặt ngồi xuống, lưng ưỡn thẳng, ngồi rất nghiêm chỉnh, trông hết sức căn thẳng. Phải nói cô ta hôm nay mạo hiểm tới chặn xe kêu oan đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, tám phần là chưa đợi được Liễu Tuấn đã bị bảo vệ phát hiện, không ngờ số không tệ, đợi không bao lâu, xe số hai của thành ủy đã đi ra.

Nhưng khi đối diện với Liễu Tuấn, cô vẫn có chút khẩn trương.

- Khải Phàm, cậu phụ trách ghi chép.


- Vâng.

Kha Khải Phàm đáp lời, lập tức ngồi xuống một bên ghế sô pha, lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

- Cô tên là gì? Làm việc ở đâu?

Liễu Tuấn ôn hòa nói, cô gái áo trắng này trông qua không giống phụ nữ thiếu hiểu biết, hơn nữa tự xưng là em gái Đồng Uy chắc là nhân viên nhà nước.

- Tôi... Tôi tên là Đồng Tú Linh, là em gái Đồng Uy, là giáo viên trường Thất Trung Ngọc Lan.

Cô gái áo trắng trấn tĩnh nói.

Em gái Đồng Uy làm việc ở Ngọc Lan là điều bình thường.

Liễu Tuấn gật đầu hỏi:
- Em ruột?

- Vâng em ruột, cùng cha cùng mẹ... Liễu tỉnh trưởng, anh... Anh tôi chết oan..

Nói tới đây Đồng Tú Linh nghẹn ngào, nước mắt tràn khóe mi, không chú ý hình tượng, đưa tay áo ra lau vội, hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên không phải chỉ mới khóc một lần.

Liễu Tuấn ra hiệu với Kha Khải Phàm, hắn hiền đứng dậy lấy khăn giấy đưa cho Đồng Tú Linh.

- Cám ơn...

Đồng Tú Linh cám ơn Kha Khải Phàm, có thể thấy cô gái này rất có giáo dưỡng, biểu hiện ở trước cửa thường ủy là do bất đắc dĩ.


- Đồng chí Đồng Tú Linh, tình huống của Đồng Uy tôi không rõ lắm, nhưng tôi nghe kết luật của cơ quan công an là anh ta tự sát.

Liễu Tuấn chậm rãi nói:

- Không đúng! Bọn họ nói dối.
Đồng Tú Linh vừa mới nghe lập tức nói lớn, tâm tình vô cùng kích động, lập tức ý thức được đang ở trước mặt Liễu Tuấn, lại ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi Liễu tỉnh trưởng...

Liễu Tuấn khoát tay:
- Không sao, có điều tôi hi vọng đồng chí kiếm chế cảm xúc của mình, kể rõ câu chuyện.

- Vâng, tôi sẽ kiềm chế... Liễu tỉnh trưởng, anh tôi.. Tuyệt đối không tự sát, ngài có thể không rõ, anh tôi tính cách rất phóng khoáng, anh.. Anh ấy lại trẻ như thế, còn chưa tới bốn mươi, sao có thể tự sát chứ? Nhất định là người khác hại chết anh ấy.. Liễu tỉnh trưởng, xin ngài bất kể thế nào cũng làm chủ cho anh tôi... Anh ấy khẳng định là bị giết chết..

Nói tới đây Đồng Tú Linh lại bật khóc.

Liễu Tuấn không khỏi cau mày nói:
- Đồng chí Đồng Tú Linh, đồng chí có chứng cứ gì không? Chỉ dựa vào suy luận, là không thể phủ định kết luận của cơ quan công an.

Nếu như Đồng Tú Linh chỉ không cam tâm tới cái chết của anh trai, suy đoán bừa bãi, khẳng định vô dụng, cơ quan chấp pháp tự có tính nghiêm túc của mình, trừ khi Đồng Tú Linh đưa ra chứng cứ xác đáng.

Đồng Tú Linh nói:
- Liễu tỉnh trưởng, chẳng lẽ tôi hiểu sai anh trai mình sao? Chúng tôi sống cùng nhau hai mươi mấy năm, tôi quá hiểu tỉnh cách anh ấy, anh ấy là người luôn hăng hái tiến lên, chưa từng sợ một khó khăn nào, cho dù ... Cho dù lần này khó khăn rất lớn, anh ấy cũng sẽ dũng cảm đối diện, tuyệt đối không tự sát ... Trước khi bị song quy, anh ấy từng gọi điện cho tôi, nói mình phạm sai lầm, có thể bị truy cứu trách nhiệm, anh ấy còn nói sẽ chủ động phối hợp với cơ quản kiểm sát khai báo vấn đề của mình... Liễu tỉnh trưởng, ngài không biết anh tôi, anh ấy là người dám làm dám chịu, rất can đảm. Người như thế sao có thể tự sát được chứ? Nhất định có kẻ sợ anh trai tôi khai ra nên giết người bịt miệng...

Đồng Tú Linh nói Đồng Uy hăng hái tiến lên, từ ý nghĩa nào đó là không sai, nếu không có tính cách đó, cũng chẳng được Hoa Quân Đình tán thưởng, tuổi còn trẻ làm tới bí thư chính pháp ủy.


Có điều từ hành vi mà xét, Đồng Uy đem hết thông minh tài trí của mình tiến lên ở mặt tham ô hối lộ.

Trong mắt Liễu Tuấn, loại cán bộ này chết không có gì đáng tiếc.

Đương nhiên, Đồng Uy đáng chết hay không do cơ quan pháp luật quyết định, nếu như bị giết người diệt khẩu như Đồng Tú Linh suy đoán, thì hoàn toàn làmột chuyện khác.

- Đồng chí hẳn phải rõ, những điều đồng chí nói hoàn toàn là suy đoán, không thể lấy làm chứng cứ. Hơn nữa tôi là thị trưởng Ngọc Lan, không phân quản công tác của Tống Đô, cũng không quản ban nghành chính pháp, nếunhư cô có nghi ngờ, có chứng cứ, phải phản ánh lên kỷ ủy lên chính pháp ủy mới là con đường bình thường.

Liễu Tuấn nói rất trịnh trọng.

- Vô dụng thôi, hai ban nghành ngài nói tôi đều tới rồi, căn bản không ai để ý tới tôi, đứng nói là phản ánh tình huống, cửa cũng không vào được, chỉ cần vừa nói là em gái Đồng Uy, tất cả đều tránh tôi như tránh ôn dịch. Liễu tỉnh trưởng, cơ quan chấp pháp của nước ta là như thế đấy ư?

Đồng Tú Linh mặt lộ vẻ phẫn hận.

Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu, vụ án Đồng Uy xảy ra vào thời điểm qúa mẫn cảm, hơn nữa díu líu quá nhiều phương diện, lúc này Đồng Tú Linh nhảy ra kêu oan, các nhân viên bình thường tất nhiên tránh còn không kịp, ai chủ động đi tiếp đãi? Huống chí cô ta không có chứng cứ xác thực, riêng bằng vào suy đoán càng chẳng ai đối đãi nghiêm túc cả.

- Đồng chí Đồng Tú Linh, bất kể như thế nào vẫn nên phản ánh vấn đề theo trình tự bình thường.

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

- Liễu tỉnh trưởng...

Đồng Tú Linh biến sắc mặt, đang chuẩn bị nói thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Kha Khải Phàm đi nhanh tới nhận lấy điện thoại, đáp mấy câu, mặt lộ vẻ khẩn trương, đi nhanh về nói nói:
- Tỉnh trưởng, điện thoại của Đinh bí thư.

Liễu Tuấn gật đầu, đứng dậy tới nhận điện thoại.

- Xin chào bí thư.


- Tỉnh trưởng, nghe nói có một người khiếu nại tự xưng là em gái Đồng Uy, chặn xe của tỉnh trưởng?

Có người chặn xe của Liễu Tuấn ở cửa trụ sở chính quyền, cáo trạng kêu oan, tất nhiên bảo vệ phải ngay lập tức báo cho văn phòng thành ủy, còn văn phòng thành ủy cũng phải ngay lập tức báo cho Đinh Ngọc Chu!

- Vâng thưa bí thư! Là em gái Đồng Uy, tên Đồng Tú Linh là giáo viên trường Thất Trung, hoài nghi nguyên nhân cái chết của Đồng Uy không phải là tự sát.

- Tỉnh trưởng, vấn đề này cự có ban ngành quản lý, tôi thấy nên giải quyết theo con đường bình thường.

Đinh Ngọc Chu lộ ra ý khuyên nhủ, ông ta cũng đã nghe thấy cái danh "Thanh Thiên" của Liễu Tuấn, lo y tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời kích động cuốn vào. Nhưng chuyện này không phải có thể tùy ý xen vào được, hiện giờ thời kỳ mẫn cảm, phải hết sức thận trọng, tránh để người ta nắm lấy sơ hở.

Đinh Ngọc Chu không muốn trước khi đại hội đảng toàn tỉnh diễn ra có sự có gì ảnh hưởng tới việc Liễu Tuấn tiếp nhiệm.

- Vâng tôi hiểu.

Liễu Tuấn khách khí nói.

- Thế này nhé, tỉnh trưởng hãy ổn định cô giáo đó, tôi trao đổi với đồng chí Đoạn Định Viễn và đồng chí Quân Đình một chút.

Đinh Ngọc Chu không do dự, nói.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Cám ơn bí thư.

Đinh Ngọc Chu làm thế là thực sự quan tâm tới y, với thân phận của ông ta, đích thân giao thiệp với Đoạn Định Viễn và Hoa Quân Đình, hợp quy củ hơn so với Liễu Tuấn.

Hơn nữa vì cái chết của Đồng Uy, em gái Đồng Uy chạy tới trụ sở chính quyền Ngọc Lan "gây chuyện", là không hợp lý, Đinh Ngọc Chu có đầy đủ lý do để "hỏi tội".

Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, đi về chỗ ngồi xuống, chân thành nói với Đồng Thú Linh:
- Đồng chí có chút hiểu lầm với cơ quan chính pháp và kỷ ủy tỉnh rồi. Hiện giờ Đinh bí thư sẽ đích thân trao đổi với đồng chí phụ trách của kỷ ủy và chính pháp, tin rằng họ sẽ nhanh chóng tiếp nhận xử lý tình huống này. Nếu như đồng chí có chứng cứ xác đáng, tới khi đó đưa ra, tin rằng họ sẽ xử trí công bằng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận