Sau đại hội đảng toàn tỉnh, tỉnh ủy tỉnh A hạ văn kiện bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm bí thư thành ủy Ngọc Lan.
Đinh Ngọc Chu giao trả chức vụ, tuyển làm phó chủ tịch chính hiệp tỉnh, nửa năm sau Cận Tú Thật mãn nhiệm kỳ, Đinh Ngọc Chu sẽ tiếp nhận chức vụ chủ tịch chính hiệp, trong trạm cuối của sĩ đồ, Đinh Ngọc Chu cuối cùng lên tới vị trí chính bộ, coi như hoàn thành tâm nguyện của mình.
Cùng với việc Đinh Ngọc Chu lùi về tuyến hai, trong đại lão phái bản địa chính đàn tỉnh A chỉ còn lại đồng nhất Hoa Quân Đình, mà so với Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu thì Hoa Quân Đinh và Thôi Phúc Thành không được coi là nhân vật đại biểu của phái bản địa thuần túy nhất, Hoa Quân Đình có thể điều đi, cũng có nghĩa là thế lực chính trí bản địa ở tỉnh A đã kết thúc.
Thế cục chính trị tỉnh A sẽ càng thêm phức tạp.
Tỉnh ủy tạm thời chưa tiến cử nhân tuyển thị trưởng Ngọc Lan mới, Liễu Tuấn tạm thời kiêm chức.
Tới đây Liễu Tuấn thực sự trở thành người đứng đầu tỉnh A.
Nhưng chức bí thư thành ủy này làm chẳng nhẹ nhàng gì, Liễu Tuấn nhậm chức ngày thứ hai, đã tiếp kiến một vị khách đặc thù trong văn phòng --- Đồng Tú Linh.
Được bệnh viện nhân dân hết lòng cứu chữa, Đồng Tú Linh rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, hơn một tháng tĩnh dưỡng, sức khỏe dần khôi phục được một chút, có thể xuống đất đi lại rồi, tất nhiên người còn rất yếu ớt.
Không biết từ con đường nào Đồng Tú Linh biết được điện thoại văn phòng Liễu Tuấn, gọi điện trực tiếp tới, yêu cầu được gặp mặt phản ánh tình huống.
Liễu Tuấn không do dự, đồng ý luông.
Tên tên Liễu Thanh Thiên không phải chỉ để gọi xuông.
Liễu Tuấn luôn mang tỉnh cảm sâu nặng với người dân ở địa phương y quản lý.
Đồng Tú Linh không tới một mình, bạn trai cô Hoàng Chí Quân đi cùng, chỉ từ bãi đỗ xe tới văn phòng Liễu Tuấn, đoạn đường không dài nhưng Đồng Tú Linh thở dốc, phải do Hoàng Chí Quân đỡ.
Căn cứ vào điều Liễu Tuấn biết, Đồng Tú Linh năm nay chưa quá 26, đang độ tuổi hoa rực rỡ, sức khỏe suy nhược tới thế, tất nhiên do bị thương rồi.
Đồng Tú Linh đội mũ rộng vành rất lớn, lúc này là trung tuần tháng mười, đã có thể thấy chút hơi lạnh, trên đường nữ nhân đội mũ rộng vành rất hiếm thấy.
Vừa vào văn phòng của Liễu Tuấn, Đồng Tú Linh bỏ mũ ra, làm Liễu Tuấn cả kinh.
Chỉ thấy trên khuôn mặt cô có hai vết dao màu đỏ, dài tới mấy centimet, đều ở trên má phải, một cái sát mắt, chỉ cần lệch đi một chút thôi là con mắt này khẳng định không giữ được nữa, một cái gần tai, ăn sâu vào phía sau, bị mái tóc dài che đi không nhìn thấy rõ lắm.
Đồng Tú Linh vốn không phải xinh đẹp xuất chúng, nhưng là một cô nương rất dịu dàng ít nói, có vài phần tư sắc, hiện giờ có hai vết thương như con rết đỏ rực này, phá hỏng hết khuôn mặt, làm người ta nhìn một cái mà rùng mình.
- Xin lỗi Liễu bí thư, làm ngài sợ rồi.
Đồng Tú Linh vừa thở vừ nói khẽ.
May Liễu Tuấn cũng trải qua sóng gió, thần sắc nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mình cười nói:
- Cô giáo Đồng, thấy giáo Hoàng, mới ngồi.
- Kỳ thực tôi tới chỗ b thư là đã hóa trang rồi, tóc trên đầu tôi cũng là giả đấy...
Đồng Tú Linh cười khổ, tựa hồ muốn bỏ mái tóc giả xuống cho Liễu Tuấn xem, nhưng cuối cùng nhịn được, hôm nay cô ta tới không phải tìm Liễu Tuấn "tính sổ" làm y không vui chẳng có lợi gì.
Hơn nữa Liễu Tuấn thống khoái đồng ý gặp cô, cũng chó thấy giống như trong lời đồn, là lãnh đạo tốt quan tâm tới quần chúng, Đồng Tú Linh càng không cần cố ý "trêu chọc" Liễu Tuấn.
Anh trai cô cũng là quan viên quyền cao chức trọng, Đồng Tú Linh biết, Đồng Uy đối đãi với quần chúng phổ thông không được như Liễu Tuấn.
- Cô giáo Đồng, tôi biểu thị đồng tình với tao ngộ của cô, có điều tôi muốn báo cho cô một tin tốt, hung thủ chém cô đã bắt được một tên, hai tên còn lại đã làm rõ thân phận, đang truy bắt, hẳn là nhanh chóng bắt được.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Mạnh Kế Lương được Uông Quốc Chiêu "chỉ điểm" ngộ được tâm tư của Liễu Tuấn, chủ động đem vụ án này báo lên sở công an, yêu cầu hiệp trợ. Xét thấy vụ án này liên quan tới hai thành phố, cùng vụ án "cái chết ly kỳ" cả bí thư chính pháp ủy Đồng Uy, sở công an tỉnh thận trọng nghiên cứu, quyết định tiếp nhận vụ án này.
Nhận được câu trả lời của sở công an, Mạnh Kế Lương thở một hơi dài, khoan khoái dựa vào ghế hút thuốc, cầm điện thoại lên, gọi cho Uông Quốc Chiêu báo tin tức tốt lành.
Khi gọi điện thoại, Mạnh Kế Lương lại bội phục Uông Quốc Chiêu thêm vài phần, người này đầu óc rất tốt, đoán thấu tâm tư của Liễu Tuấn và các đại lão trong tỉnh, đáng tiếc vận may không tốt, nếu giống như Liễu Tuấn, có hai người cha tốt, hẳn sớm tới chức vị cấp tỉnh rồi?
Uông Quốc Chiêu cười bình thản, chúc mừng hắn.
Mạnh Kế Lương cười ha hả, ở dưới thời khắc mẫn cảm như thế này, có thể ném củ khoai nóng đi, tâm tình Mạnh Kế Lương đúng là rất vui vẻ, có điều Uông Quốc Chiêu nói tiếp một câu làm hắn lại lo sốt vo.
- Chuyện này còn chưa xong đâu.
- Không phải chứ?
Mạnh Kế Lương cả kinh, giọng lạc cả đi.
Uông Quốc Chiêu cười khẽ:
- Đừng khẩn trương, cơ bản chuyện này không liên quan lớn tới anh, yên tâm, anh cứ đứng xem náo nhiệt là được rồi.
Uông Quốc Chiêu không nói thêm nữa, Mạnh Kế Lương muốn hỏi tỉ mỉ, cuối cùng vẫn nhịn được, Uông Quốc Chiêu là thế, thích nói có nửa câu, còn lại do tự bản thân đoán, hỏi quá nhiều không khỏi bị coi thường.
Cung may Mạnh bí thư lăn lộn trong quan trường hơn hai mươi năm, không thể có trí tuệ chính trị quá thấp.
Sở công an sau khi tiếp nhận vụ án, thái độ của cục công an Tống Đô có thay đổi mang tính căn bản, tự giác phối hợp với yêu cầu sở công an, phái lực lượng tinh nhuệ tham gia tổ chuyên án. Tổ chuyên án này do tổng đội điều tra hình sự sở công an dẫn đầu, Ngọc Lan chỉ phái bốn người tham dự, Tống Anh Kiệt lui khỏi tổ chuyên án.
Bất kể là vụ án Đồng Uy hay vụ án Đồng Tú Linh, người hiềm nghi chủ yếu đều ở Tống Đô, nhưng vụ án xảy ra ở Ngọc Lan, nên cục công an Ngọc Lan mang danh nghĩa mà thôi.
Vì cục công an Tống Đô phối hợp, vụ huyết án được phá khá thuận lợi, mau chóng khoanh vùng hiềm nghi, đũng như phân tích, sát thủ là thành viên thế lực lưu manh một khu mỏ của Tống Đô, được người ta sai phái tái trường Thất Trung gây án, có điều ba tên sát thủ này sớm thấy tình thế không ổn đã bỏ trốn.
Qua truy nã, tổ chuyên án liên hợp đã bắt được một tên sát thủ ở nơi ẩn trốn, hai tên khác chạy ra bên ngoài, đang tổ chức truy bắt.
Tên sát thù này thực ra còn chưa tới 20, chưa hết vẻ ngây ngô, theo hắn tiết lộ hắn chỉ đi theo đuổi, không phải kẻ cầm đầu, chỉ chém người theo đại ca thôi, là tên đàn em dắt ngựa tiêu chuẩn.
Tên sát thủ khai, mệnh lệnh của đại ca rất rõ ràng, là lấy mạng Đồng Tú Linh, không ngờ trong quá trình hành hung, Đồng Tú Linh liều chết phản kháng, thêm vào ở gần có rất nhiều người, đám sát thủ trong lúc hoảng loạn, không chém trúng chỗ yếu hại, liền cuống cuồng bỏ chạy.
Dù là như thế, Đồng Tú Linh bị chép mười mấy nhát, vùng vẫy bên bờ sinh tử rất lâu mới may mắn nhặt lại mạng sống, có điều thân thể bị tàn phá, sau này muốn phục hồi như cũ là không thể.
Nghe lời nói của Liễu Tuấn, trên mặt Đồng Tú Linh ánh lên vẻ căm phẫn, nói:
- Vâng, Liễu bí thư, các đồng chí cơ quan công an đã thông báo tình huống cho tôi rồi, hôm nay tôi tới là để cám ơn bí thư, không có bí thư đích thân đốc thúc, bọn họ sẽ không phá án nhanh như vậy...
Liễu Tuấn đích thân tới cục công an Ngọc Lan, đốc thúc ra hạn phá án, sơm thông qua đường "không chính quy" truyền ra ngoài, đó là do Mạnh Kế Lương dặn làm như thế, càng tuyên dương Liễu Tuấn "ép buộc" mới có thể làm nổi bật sự "bất đắc dĩ" của hắn.
Không phải tôi muốn tra, thực sự áp lực quá lớn, khó có thể kháng lệnh.
Một khoảng thời gian, Đồng Tú Linh nằm trên giường bệnh mất hết hi vọng vào cuộc sống, anh trai chết không rõ, bản thân mình bị hủy dung mạo, thân thể lưu lại nhiều họa ngầm bệnh tật, cuộc sống vốn tràn ngập ánh nắng đột nhiên trở nên vô cùng u ám, chỉ cần nghĩ tới Đồng Tú Linh không còn dũng khí để sống nữa, chính việc "ra hạn phá án" của Liễu Tuấn cho cô thêm dũng khí đấu tranh.
Xem ra lời đồn không sai, Liễu Tuấn không thẹn là "Liễu Thanh Thiên"
Đồng Tú Linh nhìn thấy ánh sáng trong màn đêm, nhất là sau khi biết sát thủ bị bắt một người, Đồng Tú Linh lòng tin tăng mạnh, quyết định trải lòng với Liễu Tuấn.
Hiển giờ Liễu Tuấn đã là lãnh đạo tỉnh ủy thực sự rồi, quyền lực càng lớn hơn trước kia, chỉ cần y đồng chí chủ trì chính nghĩa, chuyện còn chưa tuyệt vọng.
Liễu Tuấn xua tay:
- Không cần cám ơn, cô giáo Đồng, sức khỏe của cô chưa hồi phục, phải chú ý nghỉ ngơi, phương diện chi phí chữa trị có khó khăn gì không?
Đồng Tú Linh cười khổ:
- Phí chữa trị, trường học giải quyết một phần , đang báo cáo lên cục tài chính và cục giáo dục xin một phần, có điều bác sĩ nói, sau này còn phải phẫu thuật thêm nhiều lần nữa....
Liễu Tuấn nói:
- Đừng lo, cô giáo cứ an tâm dưỡng bệnh, thế nào cũng có biện pháp giải quyết.
- Cám ơn Liễu bí thư... Hôm nay tôi tới, là để báo cáo vấn đề liên quan tới Tống Đô.
Sắc mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc