Trùng Sinh Chi Nha Nội

Không khí trong khu phòng bệnh cấp cao rất nặng nề, bãi đỗ xe chật kín đủ các loại xe con, rát nhiều cái mang biển quân đội, hành lang và các chỗ quan trọng đều có cảnh vệ, đương nhiên không phải đều là cảnh vệ nơi này, còn có rất nhiều vệ sĩ các quan lớn tướng quân tới thăm bệnh.

Liễu Tuấn và Tiêu Đông Chiến không bị kiếm tra, Hà Đông Tiến đón họ ở cổng, hai ngôi sao vàng chói mắt trên vai Tiêu Đông Chiến là giấy thông hành rất tốt.

Liễu Tuấn nhỏ giọng nói:
- Tình hình của ông ra sao rồi?

- Không tốt lắm...
Hà Thắng Lợi lắc đầu, mặt đầy lo lắng:
- Đã cứu được, nhưng không thể nói chuyện, chân tay không thể hoạt động phải dựa vào máy móc duy trì.

Liễu Tuấn đầu tiên là thở phào, sau đó lại nhíu chặt mày.

Kết quả này không phải tốt, nhưng nói xấu cũng không quá xấu, Hà lão gia tử kỳ thực đã là nhân vật mang tính tượng trung, chỉ cần còn sống là còn có uy lực.

Có điều nghe ý tứ của Hà Thắng Lợi thì nguy hiểm chưa qua, chỉ tạm thời ổn định bệnh tình.

Dù sao lão gia tử đã quá 90, chức năng cơ thể đã lão hóa, dù không có bệnh tật gì, chuyện hưởng hết số trời cũng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Ở trong phòng nghỉ bên cạnh phòng bệnh, Liễu Tuấn thấy toàn bộ nhân vật trọng yếu đời hai của hai nhà Hà Vũ, nhưng không thấy Vũ lão gia tử và Hà Trường Chinh đâu.

Thấy Liễu Tuấn và Tiêu Đông Chiến, nhóm Vũ Hoàng Hà im lặng bắt tay, rất ít hàn huyên.

- Chủ tịch đâu?

Tiêu Đông Chiến hỏi.

Hà Đông Tiến đáp:
- Cùng chú Vũ ở trong phòng bệnh.

Phòng nghỉ không lớn, người lại đông, con cháu đời ba hai nhà Hà Vũ đều đứng, còn những thân phúc và nhân vật quyền cao chức trọng đời hai người đứng người ngồi, Hà Thắng Lợi mang hai chiếc ghế gấp tới mời Liễu Tuấn và Tiêu Đông Chiến ngồi.


Tiêu Đông Chiến thản nhiên ngồi xuống, nhưng Liễu Tuấn xua tay, đứng cùng con cháu đời ba của hai nhà.

Hà Mộng Doanh đi tới đứng bên cạnh y.

Liễu Tuấn nắm lấy tay Hà Mộng Doanh một cái rồi buông ra.

Vì sinh con nên vóc dáng Hà Mộng Doanh hơi đầy đặn thêm một chút, có điều không rõ, chỉ người bên gối như Liễu Tuấn mới mẫn cảm nhận ra.

Hà Mộng Doanh vốn bất an, được y nắm tay một cái, như được uống thuốc an thần, trấn trĩnh hơn nhiều.

Bất kể khi nào, chỉ cần có nam nhân này bên cạnh cô có thể yên tâm, từ lần đầu tiên gặp gỡ, Liễu Tuấn cấp cho cô một cảm giác là nam nhân mạnh mẽ đầy an toàn.

- Nam Phương đâu?

Liễu Tuấn nhỏ giọng hỏi.

- Bảo mẫu trông...

Liễu Tuấn gật đầu.

Không khí trong phòng nghỉ rất nặng nề, cơ bản ít ai nói gì, mọi người đều lo lắng đợi Vũ lão gia tử và Hà Trường Chinh đi ra, bác sĩ nói, Hà lão gia tử hiện nay cần tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể có quá nhiều người quấy nhiễu, Vũ lão gia tử và Hà Trường Chinh ở trong phòng bệnh chắc cũng không thể giao tiếp với Hà lão gia tử, nhưng tỉnh cám anh em chiến hữu vào sinh ra tử mấy chục năm trời, Vũ lão gia tử không muốn rời khỏi bên Hà lão gia tử vào lúc này.

Ngoài cửa thấp thoáng bóng người, trong phòng mọi người đều đứng cả dậy.

Liễu Tuấn nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là tổng bí thư.

Tổng bí thư đích thân tới thăm Hà lão.

Đợi Tổng bí thư đi vào, mọi người mới ngồi xuống, vẫn không ai lên tiếng nói gì.

Ước chừng hai mưươi phút sau, tổng bí thư lại xuất hiện ở cửa phòng nghỉ, Hà Trường Chinh đi cùng, Vũ lão gia tử vẫn chưa xuất hiện, tổng bí thư đi vào bắt tay mọi người vẻ mặt nghiêm túc không nói nhiều, khi bắt tay Hà Đông Tiến, Hà Duyên An khẽ vỗi lên tay một chút an ủi mà thôi.


Tới lượt Liễu Tuấn, ánh mắt tổng bị thư thoáng qua vẻ ngạc nhiên, đây là lần thứ hai Liễu Tuấn bắt tay tổng bí thư, lần đầu vào mấy năm trước trên đại hội biểu dương tấm gương chống lũ cứu nạn.

Vẻ ngạc nhiên đó chứng tỏ tổng bí thư đã nhận ra Liễu Tuấn.

Tim y nảy lên mộtt cái.

Tổng bị thư đi rồi Hà Trường Chinh không vội quay về phong bệnh mà nói:
- Đám nhỏ về cả đi, bệnh của ông nội đã ổn định rồi.

Nghe Hà Trường Chinh nói thế, đám cháu trẻ tuổi đời ba thở phào, rồi im lặng rời đi, lúc này không ai dám trái lời Hà Trường Chinh.

- Liễu Tuấn, cháu vào phòng bệnh thăm ông.

Hà Trường Chinh nói.

- Vâng!

Liễu Tuấn nhỏ giọng đáp , lập tức cất bước vào phòng bệnh, bên cạnh hương thơm truyền tới, thì ra Hà Mộng Doanh đi bên cạnh, cùng y vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh trắng tinh, Hà lão gia tử lặng lẽ nằm trên triưừong bệnh, cánh tay cắm ống truyền dịch, đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt bình thản, lồng ngực khẽ phập phồng.

- Ông...

Nước mắt Hà Mộng Doanh trào ra, vội đưa tay che lấy miệng, nước mắt như hạt châu đứt lăn qua tay cô.

Vũ lão gia tử chống gậy ngồi ở ghế bên giường như tượng, mắt nhìn chiến hữu già trên giường bệnh, như không hề nhìn thấy Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh.

Liễu Tuấn không quấy nhiễu ông, đi thẳng tới trước giường bệnh, nhìn kỹ khuôn mặt Hà lão gia tử, ông gầy hơn trước.


- Ông, cháu là Liễu Tuấn, cháu tới thăm ông đây.

Liễu Tuấn khẽ nắm lấy bàn tay khô gầy cả lão gia tử, nói nhỏ.

Mí mắt lão gia tử khẽ giật một cái.

Liễu Tuấn không khỏi mừng rõ nói:
- Mộng Doanh, ông nghe thấy chúng ta nói đấy...

Thực ra đa phần người trúng gió tê liệt đầu óc đều hết sức tỉnh táo, nhưng không nói được, không cử động được. Hà lão gia tử có phản ứng này là bình thường. Nhưng vào lúc này bất kỳ chút phản ứng nào của lão gia tử đều làm người ta vô cùng hưng phấn.

Hà Mộng Doanh vội đi tới, cũng nói nhỏ:
- Ông ơi, cháu là đại nha đầu..

Mí mặt Hà lão gia tử lại khẽ giật một cái.

Hà Mộng Doanh vui mừng bật khóc.

- Mộng Doanh, em về trước đi, sức khỏe là quan trọng, anh ở đây với ông.

Một lúc sau Liễu Tuấn nói.

Hà Mộng Doanh do dự.

- Về đi.

Liễu Tuấn lại giục.

Hà Mộng Doanh lúc này mới gật đầu, lưu luyến nhìn ông một cái rồi mới rời đi, Liễu Tuấn ngồi xuống bên cạnh Vũ lão gia tử, khẽ nắm tay Hà lão.

Không lâu sau, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Liễu Tuấn quay đầu nhìn lại, thấy Hà Trường Chinh và phó chủ tịch Lý Trì Quốc đi vào, Liễu Tuấn vội đứng dậy chào nhỏ:
- Chào chủ tịch.

Lý phó chủ tịch hiển nhiên không ngờ gặp Liễu Tuấn trong phòng bệnh.


Lý phó chủ tịch lấy thân phận phó chủ tịch thứ nhất quân ủy tới thăm Hà lão, thấy Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên một chút rồi bình thường trở lại, bắt tay Liễu Tuấn ánh mắt hiện vẻ khích lệ, rồi đi tới bên giường nói:
- Chào Vũ lão.

Vũ lão gia tử chống gậy run run đứng lên.

Lý phó chủ tịch vội nói:
- Vũ lão, người cứ ngồi đi.

Liễu Tuấn đi nhanh tới đỡ Vũ lão gia tử đứng dậy bắt tay Lý phó chủ tịch.

Lý phó chủ tịch đứng bên giường bệnh không nói, bệnh tình hiện tại của Hà lão, Lý phó chủ tịch tất nhiên đã nghe bác sĩ nói qua, chỉ đứng nghiêm hồi lâu, Lý phó chủ tịch quay sang nhỏ giọng nói với Hà Trường Chinh:
- Hà lão là nhà quân sự, nhà cách mạng giai cấp vô sản kiệt xuất, là lãnh đạo công tích trác tuyệt của Đảng ta, sức khỏe của người, đối với đảng với quân ta đều vô cùng quan trọng, nhất định phải dặt bác sĩ tận lực cứu chữa! Chúng tôi đều chờ Hà lão sớm ngày bình phục.

Hà Trường Chinh khẽ gật đầu:
- Cám ơn Lý chủ tịch quan tâm, phụ thân tôi nhất định sớm bình phục.

Lý phó chủ tịch gật đầu, khom lưng nói với Vũ lão gia tử vài câu rồi đứng dậy rời đi, Hà Trường Chinh và Liễu Tuấn cùng đưa Lý phó chủ tịch rời khỏi phòng bệnh.

Đợi Lý phó chủ tịch đi, Hà Trường Chinh mời người phụ trách cảnh vệ tới, nhỏ giọng căn dặn, vì Hà lão cần tín dưỡng, bảo bệnh viện chú ý khống chế khách tới thăm.

Người phục trách đó tất nhiên phụng mệnh rời đi.

Có điều hắn đi chưa lâu lại có một đoạn khách tới, đó là những người đến trước khi Hà Trường Chinh "hạ lệnh từ khách".

Thấy người này thế hệ hai của hai nhà Hà Vũ đều nghiêm nghị.

Người tới vóc dáng tầm trung, đeo kính, mặt cười thân thiện, vẻ nho nhã, nếu không mặc quân phục có ba ngôi sao sáng trên vai, không ai liên hệ ông ta với một trong đầu não uy thế nhất quân đội.

Đó là thượng tướng Long Tuyền Hải.

Long Tuyền Hải vào cửa, bắt tay đám Hà Trường Chinh rồi đề xuất vào thăm Hà lão.

Hà Trường Chinh lạnh nhạt đáp:
- Cám ơn Long bí thư quan tâm, phụ thân tôi hiện giờ không tiện gặp khách, cần tĩnh dương.

Mắt Long Tuyền Hải thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh gật đầu, nói mấy câu kiểu như "Hà lão luôn khỏe mạnh, an tất tĩnh dưỡng, nhất định sẽ bình phục" rồi khách khí cáo từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận