Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đồng chí Liễu Tuấn đồng thời khơi lên ở thủ đô và tỉnh A hai trận giông tố lớn, làm cho người ta nơm nớp bất an, bản thân y lại hết sức nhàn nhã, đi làm bảo mẫu.

Hà Nam Phương đã được ba tháng rồi, chú bé con khấu khỉnh mặc bộ áo bông kiểu gấu mèo, trông đáng yêu vô ngần.

Liễu bí thư bế con rất cẩn thận, nhìn mãi không chán, cứ chọc nó nói chuyện suốt.

Trẻ con ba tháng tuổi đã rất muốn giao tiếp với người ngoài rồi, cha nó lại nói luôn mồm, làm nó há miệng cười, mồm phát ra tiếng ê a, tựa hồ muốn nói với cha điều gì.

- Chúc mừng Liễu trung ủy.

Hà Mộng Doanh thấy hai cha con chơi đùa vui vẻ, trong lòng vui vẻ, đứng ở bên cạnh trêu.

- À, bà chủ Hà, đính chính nhỏ nhỏ một chút, là ủy viên dự khuyết, cái này đừng có lầm lẫn, nếu không chồng cô gặp phiền toái đó.

Liễu Tuấn trang nghiêm nói.

Hà Mộng Doanh bĩu môi:
- Được rồi, đừng giả vờ vĩnh nữa! Anh có tin không, lần này anh trở về thế nào cũng có người gọi Liễu trung ủy, hay là chúng ta cá xem sao?

Hà Mộng Doanh nói rồi cũng có chút cảm khái.

Lần đầu tiên gặp nhau, y còn là sinh viên, non choẹt, ít nhất thì nhìn bề ngoài là thế, mười lăm năm trôi qua không ngờ đã thành ủy viên dự khuyết trung ương.

Thế sự thay đổi thật khiến người ta khó dự liệu.

- Hắc hắc, chẳng cá với em, tưởng anh là đồ ngốc đấy hả?
Liễu Tuấn lắc đầu.

Trên quan trường thứ ít thiếu nhất là hạng ton hót nịnh bợ, có cơ hội như thế, lại còn chẳng lấy ra dùng sao?

Hà Nam Phương tất nhiên không hiểu cha đang nói gì, nó chỉ cảm thấy động tác này của Liễu Tuấn thú vị, liền ngoạc miệng cười, hai tay dưới ống tay áo múa may, biểu thị sự vui sướng của mình.

- Con trai ngon biết làm vui lòng ba rồi, đúng là rất giỏi, còn bé tí đã hơn người.

Liễu bí thư khen lấy khen để, cười tít cả mắt, dáng vẻ hết sức cưng chiều.

- Xí! Đều là công lao của em chứ, thật đúng là! Nào Nam Phương, để mẹ bé, không để ý tới ba con nữa, ba côn là đồ xấu xa.

Hà đại tiểu thư ghé tới muốn bế lấy con trai từ trong tay Liễu Tuấn, chuyện này sao Liễu Tuấn chịu cho đươc? Lập tức xoay người, Hà Mộng Doanh ôm vào khoảng trống.

- Hừ hừ, anh thích con như thế, thì được, đừng về Ngọc Lan nữa, cứ ở lại thủ đô ôm cho đủ đi.

Liễu Tuấn cười ha hả, thay đổi đề tài , đưa ngón tay ra vuốt cái cầm non mềm của con, cười nói:
- Này, bà chủ Hà, con trai chúng ta không giống em đâu nhé, rất giống anh, em xem mắt này, khuôn mặt này, rất góc cạnh, đầy khí khái nam tử ... Ha ha ha, quả nhiên là hổ phủ ắt có hổ tử, con trai ba lớn lên nhất định đẹp trai số một làm các cô gái điên đảo.

- Phải rồi, giống hết như anh, lăng nhăng thành thói. Hừ hừ! Có em ở đây thì đừng hòng.
Hà Mộng Doanh rất bực mình.

Liễu Tuấn lập tức phản bác:
- Liên quan gì tới em chứ, con trai là của anh, nói lớn lên thích sao thì làm, em là quản nó quá dữ, cẩn thận nó không để ý tới em!

Liễu bí thư nói câu này là cảm xúc đột phát, nghĩ tới Liễu Thịnh bị Liễu Thanh quàn giáo "ngạt thở", trong lòng không khỏi không đành lòng.

- Thôi đi, anh mỗi ngày bận không hết việc, sau này còn có thể được mấy ngày để ý tới con? Này, em nói cho anh biết, anh có bận đến đâu thì cũng phải nghĩ cách bỏ thời gian ra chơi với con, nế không em bảo Nam Phương nó không lý tới anh nữa.

Hà Mộng Doanh uy hiếp, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Xem em nói cái gì kìa, làm như con là của một mình em ấy.

- Hừ, anh là kẻ nói không đáng tin nhất.
Hà Mộng Doanh lẩm bẩm.

Lúc này bảo mẫu pha sửa xong đi tới:
- Đưa em bé cho tôi nào, tới giờ cho ăn rồi.

Bảo mẫu chừng trên ba mươi, vẻ mặt hiền hòa, rất được lòng người, là cô dậy trẻ có kinh nghiệm, bình thường chủ yếu là do cô ta trông đứa bé.

Liễu Tuấn liền đưa con trai cho cô ta.

Bảo mẫu liền bế Nam Phương đi sang phòng khác ăn.

- Liễu Tuấn, vụ án Đông hải lần này anh làm hơi ác một chút...

Hà Mộng Doanh thấy cốc trà trước mặt Liễu Tuấn đã nguội liền thay cho y một cốc trà nóng khác, nói.

Vụ án Đông Nam mà cô nói tội phạm chính là Trền Vệ Tinh, tổ chuyên án liên hợp do hải quan Đông Nam, cục bốn bộ công an, bộ đội biên trong, dưới sự hỗ trợ của hạm đội Đông Nam đã xuất kích mạnh mẽ, bắt được ở gần vùng biển đông nam ba chiếc thuyền buôn lậu, lượng lớn xe hơi, đồ điện, và vô số thuốc phiện.

Chuyện này gần như ngay lập tức làm kinh động lãnh đạo tầng tối cao của quân đội vì trên thuyền buôn lậu có ba quan quân tại ngũ, hơn nữa ở trên bến tàu tiếp ứng cũng bắt được tới mấy quan quân hiềm nghi, còn cả nhân viên chấp pháp của địa phương.

Lần xuất kích này được đám Vũ Chính Hào chuẩn bị tỉ mỉ mấy tháng trời, tổ chức tội phạm, tuyến đường buôn lậu, và địa điểm, phương thức nhận hàng đều nắm hến trong tay. Chỉ chờ đợi tới thời cơ tốt nhất để ra tay.

Hiện giờ thời cơ tới rồi, tất nhiên là làm dễ như trở bàn tay.

Như Hà Thắng Lợi đã nói, chuyện ở trên biển nhà họ Trần không đủ tư cách nói tới, mặc dù trong tổ chức tội phạm này có một số quan quân, nhưng so với lực lượng vây bắt mà Vũ Chính Hào và Hà Thắng Lợi tổ chức thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

- Này, anh nói xem, vụ này định kết thúc thế nào.

Hà Mộng Doanh cầm một cốc trà Long Tỉnh thơm ngào ngạt, đi tới bên Liễu Tuấn, khẽ đặt xuống cau mày hỏi.

Thu hoạch của vụ án này rất là dồi dào, Hà Mộng Doanh nghe nói, vì lão gia tử đột nhiên ngã bệnh, phía bên kia mưu đồ đề xuất danh sách tuyển cử khác. Đương nhiên, danh sách này mới chỉ lưu truyền riêng, chưa vội lấy ra, còn muốn xem bệnh tình Hà lão gia tử phát triển ra sao.

Nhưng nhiều ngày liền, bệnh của lão gia tử không có chuyển biến rõ ràng, bệnh viện lại còn nhiều lần gửi thông báo nguy cấp, trải qua nhiều lần cấp cứu, mới miễn cưỡng chuyển nguy thành an.

Thế cục càng ngày càng bất thường.

Kết quả vào lúc này, vụ án Đông Hải liền bộc phát, lập tức làm rối loạn thế trận của đối phương, nhân vật quân đội có liên quan, đại bộ phần là liên qua tới bên kia, trong đó lấy các cấp dưới cũ của nhà họ Trần làm chủ.

Thế công thủ lập tức xoay chuyển.

Bên kia bắt đầu khẩn cấp đưa ra biện pháp ứng phó.

Hà Trường Chinh nằm ngoài dự liệu giữ im lặng, không phát biểu ý kiến công khai hay bình luận riêng gì, thậm chí trên cuộc họp cao tầng quân đội đột xuất, Hà Trường Chinh cũng không nói gì.

Nhưng càng như thế, đối phương càng kinh sợ.

Hà Trường Chinh phải chăng đang đợi vụ án có bước đột phá tiếp theo.

Kết quả tranh đấu chủ yếu đã thể hiện ra trên đại hội đảng, Hà Trường Chinh thành công liên nhiệm, còn đề nghị cha Trần Vệ Tinh làm chính ủy quân khu thủ đô thì biệt tăm, không còn ai nhắc tới nữa.

Liễu Tuấn nhấm một ngụm trà bình thàn nói:
- Kết thúc vụ này ra sao không phải chuyện của anh, anh chỉ phụ trách châm lửa.

Hà Mộng Doanh trừng mắt lên.

Lời này của y nghe thế nào giống như một kẻ xấu xa chỉ biết đi xúi bẩy gây chuyện.

Có điều lời Liễu Tuấn nói cơ bản là sự thực, kết của cuộc tranh đấu lần này đã thể hiện trên kết quả tuyển cử, hai bên đạt thành nhất trí, ít nhất là về phương hướng lớn là thế.

Điều Liễu Tuấn làm, kỳ thực là không muốn để đối phương thừa cơ gây ra chuyện gì, duy trì hiện trạng là được, mọi người đều yên tâm.

Còn về phần người đương sự trong vụ án, có an toàn thoát thân hay không không phải là lời Liễu bí thư nên quan tâm rồi.

Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn thong thả uống trà trong lòng nổi lên tư vị kỳ lạ, cô biết Liễu Tuấn không thích Trần Vệ Tinh, hay có thể nói Liễu Tuấn hận Trần Vệ Tinh cũng như Trần Vệ Tinh hận Liễu Tuấn vậy. Lần này Trần Vệ Tinh muốn thoát thân là gần như không thể rồi, có giữ được mạng hay không phải xem thao tác sau này.

Đoán chừng đa phần là phải nhìn xem thái độ Liễu Tuấn ra sao.

Nghiêm Liễu thuận lời tiến cấp, thế gia đại tộc mới đã ra đời, Liễu Tuấn là thành viên hạch tâm cả Nghiêm Liễu hệ, tiềm lực y sở hữu rốt cuộc lớn đến đâu, không ai có thể đoán được, bỏ cái đó ra, chỉ riêng lần này y lập công cho Hà Vũ hệ, chỉ cần y lộ ra ý định một chút thôi, Hà Vũ hệ cũng nhất định sẽ giúp y đạt thành tâm nguyện.

Lấy cái đầu trên cổ Trần Vệ Tinh, đổi một nụ cười của Liễu bí thư, là lời lớn.

Kẻ đó, vốn chết chưa hết tội.

Hà đại tiểu thư quan trâm không phải là Trần Vệ Tinh, cô quan tâm là vụ án này liên lụy rất rộng, mấy con cháu thế gia lớn đều có liên quan, còn về liên quan sâu tới đâu thì tạm thời chưa biết.

Vụ án vấn đang thẩm vấn.

- Nghe nói Cao Tương Hoành hình như cũng có chút liên quan vào đó.

Hà Mộng Doanh khẽ nhắc nhở.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười:
- Chuyện này em đừng lo, cha hắn sẽ giáo huấn hắn.

Cao Kính Chương mới nhậm chức bí thư chính pháp ủy TW, làm sao để chiến thắng trên bàn đàm phán phải xem ý tứ cuối cùng đại lão các phe, Liễu Tuấn không cần díu vào trong đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui