Một đoàn quan viên đứng ở cửa bắt tay hàn huyên một hồi, mới theo Liễu Tuấn và Nguyễn Thành Lâm đi vào trong biệt thự.
Cụ giả 90 tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ở phòng khách, trên đùi đắp thảm lông, mái tóc bạc phơ, tinh thần còn quắc thước, thấy có khách tới, cụ muốn đứng dậy, con cháu hai bên vội vàng tới đỡ.
Đám Trần Lập Hữu và Tiêu Chỉ Hùng vội vàng nói:
- Không cần đâu ạ, ông ngoại cứ ngồi là được rồi ạ....
Mọi người đều gọi cụ như thế theo Lễu Tuấn.
Lão nhân gia tai không nghe rõ mọi người đang nói gì, được con cháu đỡ run run đứng rậy, mỉm cười chào khách hô lớn:
- Khách tới rồi, mau mời ngồi, rót trà...
Mười mấy người khách đi vào, phòng khách vốn rộng rãi cũng trở nên chật chội, mọi người rối loạn một hồi mới sắp xếp xong, đồng loạt cúi mình làm lễ chào hỏi lão nhân gia.
Ngày mốt là đại thọ của lão nhân gia rồi, đáng được nhận lễ này.
Ông ngoại không biết mọi người nói gì, nhưng đoán rằng là lời chúc phúc mình, cười kha khà gật đầu đáp lễ, rồi lại sai con cháu mời khách ngồi rót trà.
Mọi người cám ơn một hồi, lộn xộn một phen nữa rồi ngồi xuống.
Không ai giới thiệu thân phận các vị khách cho ông ngoại, một là lão nhân gia nghe không rõ, đeo máy trợ thình cũng phái hét rất to mới miễn cưỡng nghe được một chút; hai là mấy vị quan này ở nơi khác tất nhiên là như sấm bên tai, nhưng ở trong nhà này thì chớ nhắc tới. Mọi người lại cùng lấy thân phận vãn bối tới chúc thọ.
Trong đoàn khách, Trần Lập Hữu cao tuổi nhất, mọi người tiến cử ông ta chúc phúc, ông ngoài tươi cười gật đầu, bà ngoại tuổi cũng rất cao, nhưng tai tốt hơn ông ngoại, dù không nói mắt tinh tai thính, nhưng nghe được Trần Lập Hữu nói, thay ông ngoại cám ơn.
Thấy khung cảnh náo nhiệt như thế, hai vị lão nhân gia đều cực kỳ vui vẻ.
Con cháu đầy nhà hiền hậu hiếu thảo, người ta sống cả đời chẳng phải cầu cái đó sao? Ông ngoại bà ngoại thấy thành tựu huy hoàng của con cháu, nhất Liễu Tấn Tài, chẳng những là sự kiêu ngạo của ông bà còn là sự kiêu ngạo của cả Liễu gia sơn thậm chí cả khu Hướng Dương.
Người Liễu Gia Sơn ra ngoài, giới thiệu với người khác đều thêm vào "tôi tới từ Liễu gia sơn, thủ tướng Liễu Tấn Tài là thân thích gì gì đó", cảm thấy rất có thể diện.
Nếu như vãn bối thân cận trong tộc thì ắt xưng "chú mười hai" hoặc "dượng mười hai" thế này thế kia.
Người nghe được không khỏi thêm vài phần kính trọng.
Mọi người chuyện tró sôi nổi, Liễu Tuấn có lời trước, chỉ nói chuyện tư, không bàn việc công, mọi người đều giữ gin quy củ này.
- Hoài Nghĩa, hiện giờ công tác ở đơn vị nào.
Hàn huyên một hồi, Liễu Tuấn hỏi chuyện gần đây của Trần Hoài Nghĩa.
- Nó à, không cầu tiến bộ, vẫn sống qua qua ngày ở thành ủy...
Không đợi Trần Hoài Nghĩa trả lời, Trần Lập Hữu đã rất không hài lòng nói.
Trần Hoài Nghĩa cười xấu hổ, trong lòng thì lẩm bẩm, nguyên nhân chẳng phải vì Trần Lập Hữu sao? Khi ông ta làm thị trưởng Bảo Châu không hòa hợp với Điền Văn Minh, hiện giờ Trần Lập Hữu đã lui về, còn Điền Văn Minh như mặt trời chính ngọ, nghe nói lại còn sắp làm tỉnh trưởng tỉnh N.
Quan trường rất hiện thực, dù Trần Lập Hữu có là cán bộ tư cách lão thành ở Hướng Dương, Điền Văn Minh là một trong số đại tướng Nghiêm Liễu coi trọng nhất, đang ở giai đoạn thăng tiến mạnh mẽ, mọi người có giao hảo với Trần Lập Hữu cũng chẳng giúp nổi.
Trần Hoài Nghĩa sĩ đồ không thuận lợi, ba mấy tuổi rồi còn là cán bộ cấp khoa ở thành đoàn, đoán chừng sau này cũng khó phát triển nổi.
Trước kia mọi người đều tự giác không nói chuyện này trước mặt Trần Lập Hữu tránh ông ta không vui.
Liễu Tuấn tất nhiên cũng biết mâu thuẫn giữa hai người đó, trong đích hệ của Nghiêm Liễu có tồn tại những mâu thuẫn gì, Liễu Tuấn đều rõ, khi tới lúc thích hợp, cũng thường điều hòa một chút.
Có điều khi ấy Trần Lập Hữu chỉ còn làm một khóa nữa là rút lui, còn Điền Văn Minh thì điều tới tỉnh J, nên không cần điều hòa gì nữa, không ngờ lại làm trì hoãn tiền đồ của Trần Hoài Nghĩa.
Liễu Tuấn cười:
- Trần thị trưởng, thành đoàn là đơn vị tốt mà, rèn luyện con người rất tốt, tôi cũng từ thành đoàn mà ra.
Trần Lập Hữu cười:
- Ài, Liễu bí thư an ủi tôi rồi, Hoài Nghĩa sao bì được với bí thư, một trên trời một dưới đất, nếu nó có một phần trăm năng lực của bí thư tôi cũng yên tâm rồi.
Nói tới đây mắt Trần Lập Hữu lộ vẻ hi vọng.
Ông ta cũng biết đám Tiêu Chí Hùng kiêng kỵ Điền Văn Minh sẽ không đưa tay ra đỡ, chỉ có Liễu Tuấn là ngoại lệ, hơn nữa Liễu Tuấn nổi tiếng nhớ tình cũ, những "người già" ở huyện Hướng Dương đều biết điều này.
Nếu như có thể cải thiện hoàn cảnh Trần Hoài Nghĩa chỉ có thể là Liễu Tuấn.
Dù thế nào ông ta cũng là người đi theo Liễu Tuấn sớm nhất.
Liễu Tuấn mỉm cười khoát tay:
- Trần thị trưởng nói thế xa lạ quá, chúng ta là bạn bè hơn hai mươi năm giao tình rồi... Ừm, Hoài Nghĩa công tác ở thành đoàn bao lâu rồi? Làm việc gì?
Trần Lập Hữu nghe Liễu Tuấn hỏi kỹ hơn thì mừng rỡ.
Trần Hoài Nghĩa càng trở nên khẩn trương, không dám thở mạnh một cái.
- Hình như ba bốn năm rồi, hiện giờ làm công tác tuyên tryền...
Vẫn là Trần Lập Hữu đáp, vừa nói vừa trợn mắt nhìn con trai, tựa hồ trách hắn kém cỏi, tới lúc quan trọng nói một câu cũng chẳng nổi.
- Không tệ, kinh nghiệm cũng phong phú rồi, thế này, để lúc khác tôi nói với đồng chí Chương Thần Văn cho Hoài Nghĩa tới TW đoàn học tập một năm.
Cha con Trần Đại Nghĩa mừng vui khôn siết.
Trong hệ thống đoàn, tới TW đoàn học tập giống như cán bộ địa phương tới trường đảng TW, dấu hiệu sắp đề bạt rồi, hơn nữa Liễu Tuấn nói tới "đồng chí Chương Thần Văn"
Tức là tiến cử trực tiếp cho bí thư thứ nhất TW đoàn rồi, cơ hội như thế đúng là từ trên trời rơi xuống.
Hẳn Liễu Tuấn biết chuyện không vui giữa Trần Lập Hữu và Điền Văn Minh, nên đưa Trần Hoài Nghĩa ra khỏi tỉnh N, tới TW đoàn rèn luyện một năm rồi đưa ra ngoài, nói không chừng là tới tỉnh A.
Nếu như Trần Hoài Nghĩa được đi theo Liễu Tuấn thì là chuyện tuyệt với nhường nào.
Lập tức cha con Trần Lập Hữu cám ơn Liễu Tuấn.
Trần Hoài Nghĩa hưng phấn tới mặt đỏ bừng bừng, như say rượu vậy.
Đám Tiêu Chí Hùng nhìn nhau rồi thầm thở phào, vốn họ còn lo Liễu Tuấn lên tiếng bảo bọn họ điều chỉnh công tác cho Trần Hoài Nghĩa thì không khỏi khó xử, hiện giờ xem ra Liễu Tuấn làm việc chu đáo, an bài như thế khẳng định nghĩ cho bọn họ rồi. Đưa Trần Hoài Nghĩa ra khỏi tỉnh N sẽ là trời cao biển rộng, hẳn Điền Văn Minh sẽ không vì thế mà trách gì, đã là quan lớn một phương rồi, không thể nhớ mãi chuyện va chạm trước kia.
Trần Lập Hữu là cấp trên cũ của bọn họ, bởi vì mình bản thân mà ảnh hưởng tới tiền đồ của con trai, luôn không vui, đám Tiêu Chí Hùng cũng áy náy trong lòng, hiện giờ một câu nói của Liễu Tuấn giải quyết vấn đề khó, đám Tiêu Chí Hùng cũng vui theo.
- Trần thị trưởng, Tiêu bí thư, cho mọi người biết, ngày mai ba tôi sẽ về chúc thọ ông ngoại..
Tán gẫu một hồi, Liễu Tuấn thấy đã tới lúc, liền chậm rãi nói.
Đám Trần Lập Hữu đều giật mình, tin tức này bọn họ lần đều tiên nghe thấy, vừa hưng phấn lại khẩn trương không nói lên lời.
Liễu Tấn Tài hiện giờ thân phận nhường nào, tuy nói về nhà chúc thọ nhạc phụ là chuyện riêng, nhưng nhân vật lãnh tụ, chuyện riêng và chuyện công ai có thể phân rõ ràng được.
Các cán bộ Bảo Châu đều ngồi thẳng dậy, nhìn Liễu Tuấn nghiêm túc vô cùng.
Tới ngay cả Nguyên Thành Lâm, Nguyễn Vĩ Đức cũng lộ vẻ chăm chú.
Những người khác trong phòng khác đều tự giác im lặng.
Liễu Tuấn nói:
- Ý của ba tôi, lần này trở về hoàn toàn là chuyện riêng, một là chúc thọ, hai là thăm quê... Ba tôi cũng lâu lắm chưa về quê rồi, sáng mai sẽ tới, ngày kia chúc thọ xong về thủ đô ngay, các đồng chí ở địa phương đừng tổ chức nghi thức hoan nghênh gì, ảnh hưởng không tốt, an bài hành trình cụ thể thế nào, đã có đồng chí Vương Đạo Điền bố trí, một lát nữa phiền Tiêu bí thư, Trầm thị trưởng trao đổi với đồng chí Vương Đạo Điền một chút.
Đây là chuyện lớn nghiêm túc, tất nhiên phải thông báo cho hai người đứng đầu Bảo Châu, ngoài an bài tiếp đãi còn chuyện cảnh vệ cần an bài thỏa đáng.
Tiêu Chí Hùng và Trầm Quân đều rối rít đáp lời