Trùng Sinh Chi Nha Nội

Cù Hạo Cẩm gật đầu.

- Đồng chí Liễu Tuấn có ý kiến gi?

Đáng lý ra Cù Hạo Cẩm không nên làm thế, bỏ các phó bí thư còn lại qua một bên là không ổn, có điều trong ba ý kiến vừa rồi của Thai Duy Thanh, có hai vị trí liên quan trực tiếp tới ban thường ủy Ngọc Lan, hỏi thẳng Liễu Tuấn cũng là thích hợp.

Liễu Tuấn đáp:
- Tôi thấy nhân tuyển trưởng phòng tổ chức Ngọc Lan là đồng chí Phiền Chí Vĩ đi, đồng chí Lăng Nhã năng lực không tổi, Thai tỉnh trưởng cũng nói thế mà. Có điều Ngọc Lan đồng thời xuất hiện hai nữ đồng chí xinh đẹp phân quản công tác cán bộ không hay lắm, nên để đồng chí Lăng Nhã ở lại văn phòng chính phủ phục vụ lãnh đạo hợp hơn. Còn về nhân tuyển bí thư chính pháp ủy tôi cũng ủng hộ đồng chí Lưu Du, đồng chí Tống Anh Kiệt là cán bộ chuyên môn, có năng lực, chú trọng nguyên tắc, có thể hiệp trợ tốt với đồng chí Lưu Du.

Liễu Tuấn hoàn toàn không nhắc tới Uông Quốc Chiêu.

Đó là chuyện giữa Thai Duy Thanh và tân tỉnh trưởng, Liễu bí thư chẳng cần xen vào, mặc dù y cũng không muốn Uông Quốc Chiêu làm quân sư cho tân tỉnh trưởng, nhưng so ra ảnh hưởng tới y không nghiêm trọng lắm.

- Ha ha, Liễu bí thư đừng phong kiến như thế, trong ban có hai nữ đồng chí không phải tốt hơn sao? Có thể điều tiết không khí.

Hướng Hàm nói với chút vẻ đà giỡn, cô ta là đồng chí nữ, dừng nữ khí này tham dự thảo luận rất là hợp.

Hừa Hoành Cửu cũng cười tham gia:
- Đúng thế, Liễu bí thư tuổi trẻ kiệt xuất, sao tâm thái cũng giống đồng chí già chúng tôi.

Hừa Hoành Cứu chẳng qua chừng 50, có điều xưng già trước mặt Liễu Tuấn cũng là bình thường.

- Đồng chí Phiền Chí Vĩ kinh nghiệm công tác phong phủ hơn, đã công tác ở ủy ban mậu dịch và sở tài chính, cũng có kinh nghiệm công tác địa phương, tôi cho rằng đồng chí ấy thích hợp làm trưởng phòng tổ chức, có thể phối hợp với đồng chí Tạ Viện.

Liễu Tuấn vẫn tươi cười, nhưng ngữ khí rất kiên định.

Thai Duy Thanh tự hồ từ trong câu nói của Liễu Tuấn nghĩ gì điều gì, đang chuẩn bị lên tiếng thì La Tự Lập đã nói:
- Tôi cũng cho rằng đồng chí Phiền Chí Vĩ thích hợp hơn, đồng chí Lăng Nhã để lại chính phủ tỉnh có thể phát huy sở trưởng tốt hơn.

Hứa Hoành Cửu và Hướng Hàm không nói thêm nữa.

Dù sao bọn họ mới tới nhậm chức chưa lâu, việc an bài nhân sự không tiện quá mức kiến trì ý kiến, La Tự Lập lại có tiếng nói rất lớn ở vấn đề này.

Thai Duy Thanh cũng cười, không nói nữa.

Tiếp tục kiên trì thành khó coi rồi, an bài cán bộ Ngọc Lan, đặc biệt là trưởng phòng tổ chức phải lấy ý kiến Liễu Tuấn làm chủ, phó bí tỉnh ủy kiêm bí thư thành ủy không phải là danh hiệu vinh dự xuông.

Cù Hạo Cẩm nói:
- Đồng chí Uông Quốc Chiêu trước đó không lâu phạm sai lầm, tạm thời không thích hợp đảm nhận lãnh đạo địa phương, cứ ở văn phòng chính phủ đi.

Thấy Cù Hạo Cẩm kiên trì, Thai Duy Thanh gật đầu, coi như bỏ ý kiến của mình, dù sao trong lần điều chỉnh lớn này, hắn lấy được nhiều vị trí nhất, Cù Hạo Cẩm nhượng bộ rồi, hắn không thể quá đáng, tránh nảy sinh chuyện ngoài dự liệu.

Liễu Tuấn chủ yếu làm tốt bố cục nhân sự Ngọc Lan, còn các nơi khác tạm thời không xen vào quá nhiều, y có ít nhất ba thành phố nằm dưới cờ rồi, các an bài nhân sự khác sau này dần dần tham gia cũng không muộn.

.. ..

- Này, anh làm sao thế hả? Người khác thì một người làm quan cả họ được nhở, anh thì hay qua, người ta an bài chức vụ thực quyền cho em, anh lại cố đẩy ra ngoài, quá bất công.

Trong phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ của Ngữ hậu thiêm tình, Lăng đại tiểu thư bực bội nói.

Cuộc họp ban bí thư vừa kết thúc tin tức đã bay đi khắp nơi, tất nhiên có người vui người buồn, Lăng Nhã cũng nghe nói Liễu bí thư "tranh chấp" trên cuộc họp, lập tức mời y tới Ngữ hậu thiêm tình ăn cơm, hỏi tội.

Lăng Nhã mặc bộ đồng phục văn phòng xanh da trời bó sát, mái tóc hơi cong buông sau vai theo kiểu quý phụ, cán môi dầy cong lên, bầu ngực no căng phập phồng, vẻ hờn giận đầy phong tình.

Liễu bí thư nhìn tới thất thần.

- Này, đang nói với anh đấy! Có phải anh sợ em tới Ngọc Lan ngáng chân anh không hả?

Thấy dáng vẻ của Liễu bí thư, Lăng Nhã càng không hài lòng.

Kỳ thực cô chẳng để ý tới cái chức vụ thực quyền kia, có để ý là có thể làm việc trực tiếp dưới sự chỉ đạo của Liễu Tuấn, chẳng phải mỗi ngày đều được gặp nhau? Chỉ cần nghĩ thôi đã làm Lăng đại tiểu thư mơ tưởng vô hạn.

Thật tuyệt vời.

Nếu như không phải tới Ngọc Lan mà là thành phố khác, đừng nói trưởng phòng tổ chức, có cho Lăng chủ nhiệm làm bí thư thị trưởng thì Lăng chủ nhiệm cũng không thèm, thà rằng ở lại chính phủ tỉnh , ở lại Ngọc Lan. Nói ra trưởng phòng tổ chức không dễ làm, liên quan tiền đồ và lợi ích sát sườn, có cán bộ nào không để tâm? Lăng chủ nhiệm chỉ điều hòa không thỏa đáng một chút là sẽ đắc tội với người ta.

Liễu Tuấn cười:
- Không phải là sợ em ngáng chân, mà anh sợ mình không làm việc nổi.

- Hừm, chỉ kiếm cớ.
Lăng Nhã bĩu môi, không tin.

- Em nghĩ xem, trưởng phòng tổ chức là cánh tai phải của anh, tầm quan trọng không cần phải nói... Em làm chức này, mỗi ngày chạy tới văn phòng của anh báo cao công tác, anh còn làm gì được nữa? Một cái miệng không đủ dụng, hai cái tay cũng không đủ. Chúng ta là cán bộ cao cấp của Đảng, tinh lực chủ yếu nên đặt ở công tác!
Liễu bí thư nói rất nghiêm chỉnh.

- Anh... Vậy anh cứ công tác, ai bảo anh động chân động tay trong văn phòng ... Ban đêm còn chưa đủ à? Cán bộ tham hoa háo sắc thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy ai háo sắc như Liễu đại bí thư.
Lăng Nhã tiếp tục bĩu môi.

Liễu Tuấn cười:
- Ha ha, điều này phải trách em thôi...

- Sao lại trách em, anh...

Lăng Nhã mau chóng ý thức được người này lại nói lung tung rồi.

Quả nhiên Liễu bí thư cười nói:
- Ai bảo em lẳng lơ chết người như thế? Khiến người ta nhìn thấy không chịu nổi...

- Lại dùng thành ngữ bậy bạ, có anh mới lẳng lơ...

Mỗi lần chỉ cần nghe Liễu Tuấn nói cô "lăng lơ chết người", Lăng chủ nhiệm vừa kiêu ngạo lại xấu hổ, kiêu ngạo thì khỏi phải nói, không "lẳng lơ" sao có thể hàng phục được kẻ kiêu ngạo này. Làm Lăng chủ nhiệm xấu hổ là câu này làm như toàn do Lăng chủ nhiệm "dụ dỗ" Liễu bí thư vậy, tuy sự thực không khác bao nhiêu, nhưng các cô gái thế nào cũng phải giữ chút tự tôn.

Cái người này cứ lấy ra nói với vẻ dương dương đắc ý, làm người ta phát ghét.

Lăng chủ nhiệm làm ầm lên một hồi, như thấy "khó tan mối hận trong lòng", liên đứng dậy vòng qua bàn tới bên cạnh Liễu Tuấn, vung nắm đấm đánh y.

Liễu bí thư đâu dễ chọc vào, đưa tay lên tóm ngay lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lăng chủ nhiệm, giật khẽ, Lăn Nhã đứng không vững, cả người ngã vào lòng y.

- Này này, đừng có lộn xộn, đang ăn cơm đấy.

Qua một hồi, Liễu bí thư bất lực nói.

Thì ra Lăng chủ nhiệm ngã vào lòng Liễu bí thư là bám dính lấy không chịu đứng lên, đôi tay nhỏ mềm mại luồn qua áo, làm cái chuyện Liễu bí thư thường làm trên người cô, sờ loạn khắp nơi.

Mặc dù là đầu xuân, bên ngoải rét mướt, trong phòng trà lại hết sức ấm áp, Liễu bí thư vốn mặc không dầy lắm, toàn thân còn có chút nóng nực, Lăng chủ nhiệm mặc kệ ba bảy hai mốt cứ sờ loạn lên, làm lửa toàn thân Liễu bí thư bùng lên, món ăn ngon lành mới ăn được một nửa tựa hồ mất đi sức hấp dẫn, miệng trở nên khô khốc.

- Em cứ lộn xộn đấy! Ai bảo anh không cho em xuống Ngọc Lan làm việc.

Lăng Nhã cười khanh khách, càng trở nên phóng túng, tấm thân đầy đặn vặn vẹo như con mèo trong lòng Liễu Tuấn, đương nhiên mèo không có bộ ngực căng tròn và cặp mông vểnh lên như vậy.

- Gây sự hả? Được, lão gia đây tiếp hết.

Liễu bí thư cũng rất thẳng thắn, một tay siết lấy vòng eo nhỏ của Lăng chủ nhiệm, một tay kéo khóa váy Lăng chủ nhiệm.

Lần này tới Lăng chủ nhiệm kinh hoàng, vùng vẫy ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa kêu lên:
- Này, cửa.. Cửa chưa đóng...

- Hắc hắc, em vừa mới vào đã đóng chặt cửa, còn gài chốt... Té ra đã có động cơ gây án từ trước.

Liễu bí thư cười gắn vài tiếng, tay kéo mạnh, chiếc váy bó chặt lấy mông Lăng chủ nhiệm rơi xuống.

Từ khi Lăng Nhã tiếp nhận Ngũ hậu thiêm tình, hai người bọn họ ân ái trong phòng trà này mấy lần rồi, coi như đã quen đường thuộc lối, chẳng bao lâu y phục trên người Lăng Nhã đã rải rác khắp nơi, không phải cởi hết, nhưng đồ trên người chẳng còn tác dụng gì, chỗ nên che đậy thì hoàn toàn lộ ra cả rồi.

Lăng Nhã vẫn bám dính lấy người Liễu Tuấn, có điều ngồi rất đắn đắn, trừ lấy đùi Liễu bí thư làm ghế, đem ngực Liễu bí thư làm lưng ghế, thì có thể coi Lăng chủ nhiệm dựa lưng và ghế.

Có điều Lăng chủ nhiệm chưa bao giờ dịu dàng với một cái ghế như thế.

Cũng chưa bao giờ có cái ghế nào thừa ra hai cái tay dạo khắp tâm thân Lăng chủ nhiệm như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui