- Chuyện là thế nào? Tiểu Vũ, em nói cho anh nghe xem.
Tiểu Vũ và Liễu Tuấn đã ở cùng nhau nhiều năm, biết rõ tính của y, thấy dáng vẻ Liễu Tuấn như thế, Tiểu Vũ liền biết y rất quan tâm tới vấn đề này, vội nói:
- Cụ thể thì em cũng không rõ lắm, em chỉ nghe ba em nói khi tán gẫu ở nhà thôi....
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Chúng ta cũng đang tán gẫu mà, có ai bảo em lên công đường đối chất đâu.
Tiểu Vũ có hơi xấu hổ, thở khẽ một hơi nói:
- Chẳng phải em sợ anh phán đoán sai lầm sao? Em, ba em nói ... Nhà máy xin lên sàn phải không?
Liễu Tuấn gật đầu.
- Nghe nói chuyện này gặp phải rắc rối ở ủy ban chứng giám, thủ tục bị gạt bỏ không phê duyệt được.
Liễu Tuấn cau mày lại, Tiểu Vũ đau lòng đưa tay ra khẽ vuốt cho đôi mày cau chặt của y cho dãn ra, cánh môi đỏ cong lên, nói:
- Anh phải hứa không giận em mới nói cho anh.
Liễu Tuấn khẽ khẽ lên bờ vai cô một cái gật đầu.
Tiểu Vũ hé miệng cười tươi như hoa nở.
- Các công nhân đều nói điều kiện của công ty Trường Phong hoàn toàn đủ lên thị trường chứng khoán rồi, bị gạt bỏ ở ủy ban chứng giám hoàn toàn là vì chủ tịch Triệu không chịu đút lót cho người ta. Nghe nói có lãnh đạo mở miệng đòi mười triệu đồng tiền cổ phiếu nguyên thủy, chủ tịch Triệu không chịu đồng ý... Cũng phải mười triệu tiền cổ phiếu nguyên thủy nói không chừng khi lưu thông trên thị trường giá phải tăng lên cả chục lần, kiếm lãi cả trăm triệu.
Tiểu Vũ nói.
Hiện giờ cô không còn xa lạ gì với thủ pháp thương nghiệp nữa, qua mấy năm rèn luyện Tiểu Vũ đã dần trở thành một quản lý cấp cao hợp cách, rất nhiều việc của Cty Phượng Hoàng được Bàn Đại Hải chuyển dần cho Tiểu Vũ và đoán đội cô quản lý làm.
Bời vì kinh tế mạng internet phát triển cao tốc, Bàn Đại Hải đã đem trọng tâm của mình dần di chuyển sang phương diện đó, trừ Cty Trào Lưu, Bàn Đại Hải đang lập kế hoạch xây dựng nhà máy phần cứng, khu ngiên cứu ở khu Nam Than bắt đầu mở rộng thực lực, chiêu mộ nhân tài kỹ thuật chuyên nghiệp.
Bàn Đại Hải nói chuyện với Liễu Tuấn, đợi trình độ quản lý của Tiểu Vũ cao lên chút nữa, sẽ dần giao hết Cty Phượng Hoàng cho Tiểu Vũ.
Liễu Tuấn không trả lời khẳng định, chỉ yêu cầu hắn căn cứ vào thực tế quyết định. Đương nhiên phải báo cho chủ tịch Lương Xảo và tổng giám đốc Nhan Hải Quân, dù sao cổ đông lớn nhất của CT Phượng Hoàng là tập đoàn Thu Thủy.
Bàn Đại Hải vâng dạ.
Vấn đề này đoán chừng không lớn, Bàn Đại Hải và Xảo Nhi gọi nhau là chị em.
Vốn là chị em mà.
- Ghê thế sao?
Liễu Tuấn thốt lên, đột nhiên trong đầu hiện lên một người mà Lăng Nhã đã nói với y, là Đàm Quốc Tử, cháu ngoại Kính Thu Nhân, làm việc ở ủy ban chứng giám.
Tết năm nay, Lăng Thao mời Liễu Tuấn và cả nhà tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm, kết quả xảy ra cãi nhau với Thư Tâm và em trai Thư Hạo, lần đó Thư Tâm nhận lờ mời Đàm Quốc Tử tới dự tiệc. Hình như người nhà họ Lăng cực kỳ kiêng kỵ Đàm thiếu gia, Tiêu Kiếm còn đặc biệt nhắc nhở y, Đàm Quốc Tử ở phòng bao bên cạnh.
Đêm hôm đó, Lăng Nhã trốn trong chăn ấm, cũng Liễu Tuấn kể sự tích của Đàm thiếu gia này.
Nghiêm khắc mà nói, Đàm Quốc Tử không phải là nhân viên của ủy ban chứng giám nữa, mà từng làm việc ở đó, sau này từ chức thành lập Cty cố vấn Quốc Hoa, thực chất nó là Cty làm thủ tục chứng khoán, phàm doanh nghiệp nào muốn lên thị trường chứng khoán, nếu như thủ tục không được phê duyệt có thể đi qua công ty này. Có điều thu phi chỉ bày ra ngoài cho người ta xem thôi, rất hợp lý, đúng với quy định nhà nước.
Cty Quốc Hoa, hay nói cách khác Đàm Quốc Tử nguồn lợi lớn nhất ở cổ phiếu nguyên thủy.
Công ty làm thủ tục thông qua Cty Quốc Hoa đều phải đồng ý bán cho Đàm Quốc Tử mười triệu tới 20 triệu tiền cổ phiếu nguyên thủy. Đợi công ty đó lên sàn, thêm phảo một số thủ pháo thao tác, giá cổ phiếu tăng vọt, thậm chí lên hơn mười lần, Đàm Quốc Tử đem cổ phiếu nguyên thủ trong tay nhường lại, kiềm lợi lớn.
Vì thế trong giới nha nội thủ đô, Đàm Quốc tử cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, không hề kém Cao Nhị và Hà Thắng Lợi.
Làm ăn lợi nhuận thuần ít hơn một trăm triệu không làm.
Có là chỗ để Đàm Quốc Tử vênh váo.
Chỉ luận về tiếng, cả Cao Nhị và Hà Thẳng Lợi đều không sánh được với Đàm đại thiếu gia.
Nghe nói Đàm Quốc Tử rất được Kính Thu Nhân yêu quý, là khách quen của Kính phủ.
Khi Lăng Nhã kể chuyện này, Liễu bí thư chẳng bận tâm mấy, thủ đoạn kiếm tiền của đám nha nội hoàn khổ không kể cho hết được, đương nhiên thủ pháp này của Đàm Quốc Tư cao minh hơn đại đa số đám hoàn khổ, kiếm được nhiều lại không quá bị chú ý.
Giao dịch giữa doanh nghiệp lên thị trường và công ty Quốc Hoa là Chu Du đánh Hoàng Cái, người muốn đánh người muốn chịu, kết quả mọi người đều vui.
Loại nha nội đó hiện giờ Liễu Tuấn hiện giờ chẳng để vào trong mắt nữa rồi.
Nghe Tiểu Vũ nói tới chuyện Cty Trường Phong, Liễu Tuấn nhớ ngay tới Đàm thiếu gia kia.
Cách làm này không khác gì của hắn.
Điều kiện kiểu đó chớ có nhắc tới với Triệu Ngạn, ông già này một khi ương lên, dù Liễu bí thư cũng phải dùng tình lý mới có thể thuyết phục được, nếu dùng thủ đoạn trấn áp hoàn toàn không có tác dụng.
Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà Lưu Phi Bằng muốn hạ Trệu Ngạn xuống?
Nếu đúng là như thế vậy quan hệ của Lưu Phi Bằng với lãnh đạo ủy ban chứng giám là thế nào?
Liễu Tuấn nghĩ một chút đưa tay lấy đi động trên bàn gọi cho Triệu Ngạn.
- Chào Liễu bí thư.
Trong điện thoại truyền tới giọng thô hào cả Triệu Ngạn, nghe qua có vẻ ông già này tâm tình vẫn ổn, không vì lui về tuyến hai mà ảnh hưởng nhiều.
Thế thì tốt.
Tâm thái của Triệu Ngạn không tệ.
- Lão Triệu nghe nói chuyên Cty Trường Phong lên sàn bị ủy ban chứng giám gạt bỏ rồi.
Triệu Ngạn không ngờ Liễu Tuấn vừa lên tiếng đã hỏi tới chuyện này, không khỏi ngẩn ra một lúc mới đáp:
- Vâng thư bí thư, đúng là có chuyện này...
Tiếp theo đó trong điện thoại Triệu Ngạn báo cáo nguyên nhân bị loại bỏ, nghe ra rất đường hoàng chính đáng, điều đó cũng bình thường thôi, người ta muốn loại anh đương nhiên phải có lý do nghe được, chẳng lẽ nói anh không hiểu chuyện là tôi loại sao?
Liễu Tuấn lại khẽ cau mày hỏi:
- Nếu thế vì sao không báo cáo cho tôi?
Triệu Ngạn không biết phải trả lời Liễu bí thư như thế nào, ban đầu ông ta đúng là rất muốn báo cáo cho Liễu Tuấn, nhưng nghĩ chuyện này chưa tới mức tuyệt vọng, quy trình làm việc của ban nghành quốc gia trong nước là thế, không có nguyên nhân gì cũng loại anh, chỉ cần nỗ lực tiếp tục thì rất có hi vọng thông qua. Nếu vội vàng báo cáo cho Liễu Tuấn thì không khỏi tỏ ra bản thân quá vô dụng, hơn nữa hiện giờ thân phận Liễu Tuấn bậc nào? Bận rộn ra sao? Cứ mãi đem chuyện Cty Trường Phong ra làm phiền không hợp lý.
Theo phân công của tỉnh, Liễu bí thư không quản chuyện của Cty Trường Phong nữa, nếu Liễu Tuấn xen vào, lại bị một số kẻ có mưu đồ nhân cơ hội công kích là "tay quá dài".
- Bí thư, chúng tôi muốn nỗ lực thêm đã...
Triệu Ngạn ngập ngừng nói.
Liễu Tuấn cũng hiểu tâm tư của Triệu Ngạn, rất nhiều cấp dưới thân tín của y đều có tâm tư này, trước tiên bản thân giải quyết vấn đề đã, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không đi quấy rầy Liễu Tuấn. Đương nhiên nếu là tin tức trong đại thì phải báo cáo ngay.
Kỳ thực Liễu Tuấn rất thích tinh thần "tự lập" này của cán bộ cấp dưới.
Nếu chỉ vì vấn đề Cty Trường Phong lên sàn, Liễu Tuấn đúng là sẽ không quá quan tâm, bất kỳ việc nào cũng có chính quản, ôm hết vào mình không phải là tác phong của Liễu bí thư. Giả sử Cty Trường Phong không phải nơi Liễu bí thư từng công tác, không có Liễu bí thư nhúng tay vào thì không lên nổi thị trường chứng khoán sao?
Như vậy không có lợi cho phát huy tính năng động của cấp dưới.
Nhưng chuyện này Liễu Tuấn luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, khi Cty Trường Phong và ủy ban chứng giám giằng co, Lưu Phi Bằng đột nhiên đì nghị thăng cấp Cty Trường Phong, đồng thời đẩy Triệu Ngạn về tuyết hai nhất định không phải là trùng hợp.
Liễu Tuấn hỏi:
- Vậy phía Cty Trường Phong định nỗ lực thế nào?
- Chúng tôi định thông qua giới thiệu của người quen, liên hệ với một công ty cố vấn ... À, tên là Cty cố vấn Quốc Hoa, công ty đó nói có thể làm được thủ tục cho chúng tôi, nhưng muốn mua 2 triệu cổ phiếu nguyên thủy, giá trị mười triệu của chúng tôi ...
Nghe Triệu Ngạn trả lời quả nhiên có liên quan tới Đàm Quốc Tử và công ty Quốc Hoa của hắn rồi.
Liễu Tuấn một lần nữa cay mày lại