- Hữu Vi, cậu hồ đồ rồi, vì sao lại gây chuyện với Liễu bí thư vào lúc này?
Trong đại sảnh của Thúy Lam Chi Dạ, Lý Huệ cau mày không vui nói với Cận Hữu Vi, Hạ Hâm Xương và con trai Hạ Tông Diễn đều tránh xa, thi thoảng nhìn qua phía hai người.
Cận Hữu Vi phất tay, cười nói:
- Đây chẳng phải là chủ ý của em, mà là chủ ý của vợ em, toàn bộ thương nhân địa ốc Ngọc Lan cùng hợp kế với nhau, mọi người thống nhất hành động, em không thể chống lại số đông.
Cuộc tụ hội này do Lý Huệ tổ chức.
Nguyên nhân là vì thương nhân địa ốc Ngọc Lan đoàn kết chống lại văn kiện số 028 của chính phủ.
Văn kiện này vừa ra đời, liền khiến các nơi trên khắp cả nước quan tâm, Lý Huệ và cán bộ Tiềm Châu tất nhiên càng chú ý, mặc dù Tiềm Châu đã đi trước một bước, hành động giới hạn thực tế đã triển khai, nhưng ở trên văn kiện quy định không tỉ mỉ như ở Ngọc Lan, Tiềm Châu cũng không có quyền lập pháp.
Thành thực mà nói trong lòng Lý Huệ cũng không tán động chính sách hạn chế này lắm, dù sao tiền bán đất là một khoản thu nhập tài chính vô cùng dồi dào, Lý Huệ chấp chính Tiềm Châu rất muốn có thành tích, vì đó là địa phương đầu tiên hắn chấp chính, lại hưởng trái ngọt từ Liễu Tuấn, nếu như không có thành tích chói lọi, không khỏi tỏ ra qua vô dụng.
Liễu Tuấn thi hành chính sách giới hạn khiến tốc độ phát triển của Tiềm Châu, các loại số liệu đều bị suy giảm rất lớn.
Nhưng Lý Huệ vẫn không hề do dự chấp hành mệnh lệnh của Liễu Tuấn, bởi vì Lý Huệ rõ hắn làm ra thành tích là để ai xem! Đó là nguyên nhân mà Liễu Tuấn hết sức coi trọng Lý Huệ, hắn luốn phân biệt được chuyện nặng nhẹ, biết việc gì nên ở vị trí đầu tiên, công này thuộc về nhiều năm làm thư ký.
Đó chính là kỹ năng cơ bản cùa người làm thư ký cho lãnh đạo, hơn nữa là kỹ năng cơ bản nhất.
Cận Tú Thật hi vọng Lý Huệ kế thừa vinh quang chính trị của mình cũng căn cứ vào nguyên nhân này.
Biết tin thương nhân địa ốc Ngọc Lan ngầm thông đồng chống lại chính sách của chính phủ, còn gửi thư thỉnh cầu lên chính phủ tỉnh. Lý Huệ cuống lên, hắn rõ tính cách của Liễu Tuấn, ở vấn đề mang tính nguyên tắc thế này, tuyệt đối không nhượng bộ bất kỳ ai, tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng. Tất cả những kẻ gây trở ngại cho y, đều sẽ trở thành đối tượng bị Liễu Tuấn thanh trừng, vô số sự thực đã chứng minh, đứng ở phía đối diện với Liễu Tuấn chỉ có trái đắng. Thậm chí ngay cả nhân vật siêu cấp bên kia cũng bị Liễu Tuấn làm mất mặt, Cận Hữu Vi là bạn tốt nhất của Lý Huệ, hắn không muốn Cận Hữu Vi từ bạn bè trở thành đối địch với Liễu Tuấn.
Còn có một điều nữa Lý Huệ rõ tiền đồ chính trị của hắn hiện nay đã gắn chặt với Liễu Tuấn rồi, nếu như Liễu Tuấn bị vấp ngã ở nước cờ này, ảnh hưởng tới tiền đồ, Lý Huệ không được chút lợi lộc nào.
Huống chi Tiềm Châu còn là người tiên phong hạn chế giá nhà đất.
Vì thế Lý Huệ vội vàng chạy tới Ngọc Lan, hẹn Cận Hữu Vi tới Thúy lam chi dạ, rồi gọi điện mời Liễu Tuấn đi thả lỏng, muốn làm người trung gian hòa giải.
Theo lệ hắn tới trước đợi Liễu Tuấn, Lý Huệ vốn còn lo Cận Hữu Vi ương lên đến trễ hơn cả Liễu Tuấn thì không hay, vì thế liền hẹn thời gian với Cận Hữu Vi sớm hơn thời gian hẹn Liễu Tuấn 10 phút.
Cái mánh nhỏ này tất nhiên Cận Hữu Vi nhìn thấu ngay.
Hắn đến sớm hơn thời gian hẹn mấy phút, kết quả tới giờ rồi vẫn chưa thấy Liễu Tuấn đâu, Cận Hữu Vi biết Lý Huệ hẹn hắn tới trước, có điề không nói gì, dù sao Lý Huệ có ý tốt, sợ hắn và Liễu Tuấn quan hệ đổ vỡ.
- Hữu Vi, cậu nói thế thật vô nghĩa.
Lý Huệ phật ý.
Chung Hải Vận thế nào, Cận Hữu Vi thế nào, Lý Huệ sao chẳng rõ? Cận Hữu Vi lại lấy Chung Hải Vận ra làm lá chắn thật coi thường người khác, Chung Hải Vận từ khi nào làm chủ được Cận Hữu Vi chứ?
Cho dù là thương nhân địa ốc Ngọc Lan có "thống nhất hành động", cũng chẳng hề ảnh hưởng gì tới Cận Hữu Vi. Cận công tử vốn là một người rất độc lập, không nhìn người khác mà sống. Toàn bộ thương nhân địa ốc Ngọc Lan, kể cả Đinh Linh, cũng không thể ánh hưởng tới Cận Hữu Vi.
Cận Hữu Vi cười:
- Không sao đâu, cái trò này chỉ là vùng vẫy một chút thôi, không làm khó được Liễu Tuấn đâu.
Lý Huệ dở khóc dở cười.
Hóa ra tên này còn rất tỉnh táo, không hề ương lên, sao lại chần chứ không chịu ký vào "tuyên bố đồng ý" chứ?
Cận công tử mặc dù luôn làm việc khác người, có chút phong phạm "rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi", có điều Lý Huệ và hắn là tri giao, hẳn Cận Hữu Vi làm thế ắt là có nguyên nhân.
Lý Huệ châm một điếu thuốc, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Hiểu rồi, cậu có điều kiện phải không?
Cận Hữu Vi cũng rít một hơi thuốc, ung dung nói:
- Lý bí thư, ngài đúng là coi thường tôi rồi, Cận Hữu Vi tôi gian trá như vậy sao? Chả lẽ lại mượn gió bẻ măng? Không phải, không phải... Em đang nghĩ , phải cho Liễu đại bí thư chút khó khăn, anh không thấy kẻ này quá thuận lợi sao? Mới chút tuổi đầu đã làm phó bí thư tỉnh ủy rồi! Em còn nhớ năm 95 y tới Ngọc Lan, còn là thằng nhóc con, mới vài năm đã thành lãnh đạo tỉnh ủy rồi, thuận lợi như vậy không có lợi gì hết. Lúc cần thiết phải cho y một chút khó khăn, ha ha ha, coi như một lời nhắc nhở Liễu bí thư.
Lý Huệ nửa tin nửa ngờ:
- Nói như thế hoàn toàn là vì ý tốt?
- Đương nhiên rồi, Cận Hữu Vi đối đãi với bạn bè khỏi phải nói.
Cận công tử dương dương đắc ý nói.
Lý Huệ mỉm cười.
Cận công tử bất kỳ lúc nào cũng không quên khoe khoang một chút.
Có điều như thế Lý Huệ yên lòng trở lại rồi, chỉ cần Cận Hữu Vi có tâm thái này, tối này có thể thả lỏng thực sự.
Tới giờ hẹn, chiếc xe số một của thành ủy đường hoàng xuất hiện trước cổng Thúy Lam Chi Dạ.
Đinh Ngọc Chu chính thức lên làm chủ tịch chính hiệp tỉnh, nhường lại chiếc xe này cho Liễu Tuấn, lần này y không khách khí nữa.
Thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện ở cửa, cha con Hạ Hâm Xương lật đật chạy tới, đích thân dẫn đường cho Liễu bí thư, Lý Huệ và Cận Hữu Vi nhìn nhau ngạc nhiên, vì Liễu Tuấn không tới một mình, theo sau y là một nam nhân trên ba mươi cũng rất cao lớn, trông khá có khí độ, nhìn một cái là biết ngay loại người quen chỉ tay ra lệnh, đi sóng vai với Liễu Tuấn, không tụt lại một chút nào.
Chẳng trác Lý Huệ và Cận Hữu Vi ngạc nhiên.
Hiện giờ trong tỉnh A, người trẻ tuổi thế này có thể đi sóng vai với Liễu Tuấn thực sự không tìm thấy nữa, nếu có nhân vật lợi hại như thế thật, Lý Huệ và Cận Hữu Vi tuyệt đối không thể không biết.
- Chào Liễu bí thư.
Lý Huệ cố kìm chế ngạc nhiên, cười ha hả đi tới bắt tay Liễu Tuấn.
- Thắng Lợi, giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn tôi, bí thư thành ủy Tiềm Châu, Lý Huệ. Đây là Cận Hữu Vi công tử bí thư Cận Tú Thật... Lý Huệ, Hữu Vi, đây là bạn tôi, công tử của Hà tư lệnh viên hải quân, thượng tá Hà Thắng Lợi của bội đội nội vệ.
Liễu Tuấn mỉm cười giới thiệu hai bên.
Lý Huệ và Cận Hữu Vi đều thất kinh.
Hà Đông Tiến trong điều động quân sự lớn năm ngoái, từ chính ủy hải quân thăng lên tư lệnh hải quân, đoán chứng vào tháng bả hoặc tháng mười năm nay sẽ thăng lên thượng tướng.
Lý Huệ và Cận Hữu Vi tất nhiên nghe tên nhà họ Hà từ lâu, không ngờ Hà Thắng Lợi là bạn tốt của Liễu Tuấn, cùng tới cuộc tụ hội này. Đương nhiên Cận Hữu Vi không "choáng" như Lý Huệ, dù sao trước kia hắn đã được thấy uy phong của Hà đại tiểu thư, biết quan hệ Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh không tầm thường, vậy Hà Thắng Lợi xuất hiện bên cạnh Liễu Tuấn là hết sức bình thường.
Liễu Tuấn dẫn Hà Thắng Lợi tới tham gia cuộc tụ hội riêng tư này, có thể thấy đã hết lòng với Lý Huệ và Cận Hữu Vi, mở rộng quan hệ cho bọn họ.
Cha con Hạ Hâm Xương và Hạ Tông Diễn càng căng thẳng.
Tư lệnh viên hải quân trong con mắt người thường là sự tồn tại cao vời thế nào? Nhất là với người xuất thân từ đại ca giang hồ như Hạ Hâm Xương, có sợ hãi tự nhiên với cơ quan quyền lực.
Hà Thắng Lợi rất khách khí, tươi cười bắt tay hàn huyên với Cận Hữu Vi và Lý Huệ.
Hạ Hâm Xương đích thân dẫn đường, đưa mấy vị khách quý tới căn phòng xa hoa trên lầu năm, lại vội gọi mấy cô thợ mát xa trẻ trung tới.
Những chuyện này Liễu Tuấn chưa bao giờ bận tâm, mỉm cười nói với Lý Huệ và Cận Hữu Vi:
- Thắng Lợi từ thủ đô tới thăm tôi, vừa hay gặp dịp, mọi người cùng đi thả lòng.
Trước kia Liễu Tuấn luôn khách khí với Lý Huệ, xưng hô chức vụ với hắn, gần đây dần có chút thay đổi, thường gọi thẳng tên. Thay đổi này làm Lý Huệ rất mừng, nó đủ chứng minh Liễu Tuấn thực sự coi hắn là tâm phúc và bạn bè.
- Ha ha ha, tôi ngưỡng mộ đại danh của Hà công tử lâu rồi, ở kinh sư chỉ cần nhắc tới Hà đại thiếu gia ai chẳng giơ ngón cái lên nói một tiếng "được!"? Hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt rồi, thật là may mắn.
Cận Hữu Vi cười nói.
Câu này chẳng phải là cố ý nịnh bợ, Cận Hữu Vi cũng được coi là một tên nha nội hoàn khố, tuy không ở thủ đô, nhưng mấy vị đại ca nổi tiếng trong giới nha nội cũng biết. Có điều Hà Thắng Lợi dù danh tiếng lẫy lừng, nhưng thanh danh trong giới nha nội tốt hơn Cao Nhị nhiều, rất nhiều chuyện khốn nạn Hà Thắng Lợi không làm.
Hà Thắng Lợi cười nói:
- Cận công tử khách khí quá, tôi cũng thường nghe Liễu Tuấn nhắc tới anh, nói anh là bạn tốt nhất của cậu ấy.
Cận Hữu Vi liếc xéo Liễu Tuấn một cái:
- Cậu ta nói vậy thật à? Chỉ sợ là trong lòng áy náy nên mới làm thế hả?
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Vì sao tôi phải áy náy?
Cận Hữu Vi ung dung nói:
- Phàm là kẻ làm việc có lỗi với bạn bè, trong lòng thế nào cũng có chút áy náy, cho dù da mặt có dày tới đâu.
Câu này làm mọi người bật cười.