Trùng Sinh Chi Nha Nội

Uống say rồi.

Anh ta trở về từ huyện Thanh An, Trình Tân Kiến, Tiêu Kiếm, Phương Khuê, Lâm Hải Nhân, Triệu Thành Cương mời anh ta tới tẩy trần, đương nhiên, ngồi ở vị trí chính vẫn là nha nội này. Vì người chi trả là tôi. Cho tôi ở vị trí này, sau đó lấy tiền từ túi của tôi, đã là thói quen của nhóm người này rồi, vui chơi đến nỗi vô cùng thành thục.

Vốn vẫn mời cậu Bẩy và Châu Hậu Quần, nhưng họ bận không đến được. Công ty nông khí khu vực Cửu An gần đó bằng lòng làm đại lý tại khu Cửu An cho nhà máy cơ khí, đây là một việc đại sự, cậu Bẩy đích thân đến đàm phán.

Khu vực Cửu An trực thuộc 1 thành phố 5 tỉnh, nhỏ hơn so với khu vực Bảo Châu, nhưng kinh tế lại phát đạt hơn khu vực Bảo Châu. Nếu như có thể để khu vực này làm đại lý trong thời gian dài, lợi nhuận thu được trong 1 năm chắc chắn không nhỏ hơn khu vực Bảo Châu. Xem ra cần phải suy nghĩ tới việc mua thêm 2 chiếc xe gaz nữa, hiện tại khách hàng đến tận nơi đặt hàng không thật sự thuận lợi, yêu cầu xe gaz sẽ đưa hàng tới trấn Hướng Dương, lại phải tìm xe đưa về. Có khi không tìm được xe, khách hàng vội vàng chỉ biết đứng giậm chân. Mua xe rồi, nhất định có thể đưa hàng tới tận nơi cho khách hàng, lại thuận lợi cho họ, mình cũng có thể thu được phí vận chuyển, một mũi tên trúng hai đích.

Hăc Tử không nói ra những câu cảm kích, liền uống cạn ba chén, biểu thị sự tôn trọng.

Mọi người cũng rất ít nhắc tới chuyện này, chỉ nói những câu chuyện phiếm, cho tất cả những cái thuộc về pháp luật theo ruợu Mao Đài vào bụng. Chỉ có Lâm Hải Nhân sau khi uống vài chén, có chút hồ đồ nói ra : “Liễuthiếu gia, cái tên Mạnh Túc Tiến này, thì tính như thế nào?”

Tôi lạnh nhạt nói: “ Uống rượu, không nói những chuyện này”

Lâm Hải Nhân liền ngậm họng.

Trình Tân Kiến nhìn anh ta, nói : “ Đại Hải, tôi cảnh cáo anh, nên biết điểm dừng, đừng gây thêm chuyện. Nên làm như thế nào, Liễuthiếu gia tự biết cách sắp xếp. nếu anh làm hỏng chuyện đại sự của thiếu gia, thì ta sẽ lột da đó!”

Lâm Hải Nhân cười theo : “ Trình đại đội yên tâm, Liễu thiếu gia nói như thế nào, tôi sẽ làm như thế, nhất định không làm hỏng việc”

“Cái này còn được. nào. Chạm một cái!”

Trình Tân Kiến nhấc chén rượu, nở nụ cười.

Việc này, mọi người coi kiến thức của Liễu thiếu gia như đã thành kỹ năng rồi. Nhưng thực tế thì có bao nhiêu sự oán thầm. cảm thấy nha nội này chẳng qua chỉ là dựa vào cái danh của cha mà kiếm được ít tiền. Hống hách ngang ngược. Thần khí như sống. Đưa được phóng viên của báo tỉnh xuống, trong phút chốc thì đã cứu được Hắc Tử ra khỏi tù ngục. Đây mới hiểu được tuy chỉ là đứa trẻ 11 tuổi nhưng học vấn và bản lĩnh không thể xem thường.

"Hắc Tử. Cứ yên tâm nghỉ ngơi hai ngày đi. Sau đó cùng với Đại Hải và Đại Cương, đến phòng làm việc tôi có chuyện cần nói với mọi người.

"Được”

Tôi bảo anh ta nghỉ ngơi hai ngày. Đến ngày thứ hai anh ta đã tới rồi, nhưng đi trên đường có chút ánh sáng tỏa ra, ở tù mấy ngày chịu biết bao nhiêu khổ cực. Ngày đầu về lại uống rượu say bí tỉ. Cho dù thân thể có cường tráng như thế nào thì cũng không thể cầm cự được.

“Ngồi đi, ăn bánh mì này”

Phòng khách của cửa hàng bánh mỳ, tôi mời bọn họ ngồi xuống, mời mất cả một bao thuốc lá.

“Cứ hút tự nhiên, đừng ngại”

Trong xã hội đen, phần lớn đều hút thuốc uống rượu khi tụ tập.

Hắc Tử cầm lấy thuốc, cho một điếu lên miệng, đột nhiên nhìn ngó nghiêng, lại bỏ xuống, cười nói: “ Có phụ nữ ở nhà, hay là nhịn một chút vậy”


Tôi mỉm cười, cũng không ép.

Đại Cương và Đại Hải vốn là định hút rồi, nhưng thấy Hắc Tử nói như vậy, liền vội vàng bỏ lại.

Khi này, Xảo Nhi thướt tha bưng trà lên cho mọi người. Hôm nay Xảo Nhi lại toát ra về thanh tú, mỹ miều. Nếu như dùng những cẫu nói của thế hệ sau thì là “Ma quỷ”. Nêu như không biết cô ấy là “ Chị” của tôi, có lẽ Đại Cương và Đại Hải hai tên tiểu tử này đã chảy nước nhãi hết ra rồi.

“Hắc Tử, anh làm công việc tiêu thụ này cũng một năm rồi nhỉ?”

Tôi hỏi.

"Tám chín tháng rồi”

"Cảm thấy thế nào?”

“Cũng tốt, được đi khắp nơi, thấy được nhiều thế sự, tiền lương cũng cao”

Hắc Tử lộ ra nụ cười trên khuôn mặt, có lẽ thật sự cảm thấy tiền lương không tồi, cho nên nói hơi nhiểu một chút.

Tôi cười, lại hỏi Đại Cương và Đại Hải : “ Còn hai người?”

"á? Chúng tôi á, rất tốt, rất tốt…”

Đại Hải vội vàng bỏ chiếc bánh xuống, nói liên hồi. Đại Cương cũng gật đầu.

"Thế những người bạn từng giúp đỡ trong xã hội đó, có còn qua lại không?”

“Có, thi thoảng cũng gặp mặt uống rượu, đánh bài”

Hắc Tử thành thật thừa nhận.

“Uống rượu, đánh bài thì có thể, những cái khác thì nên in ít thôi.”

Tôi nhẹ nhàng nói.

"Được”

Hắc Tử gật gật đầu.Đại Hải và Đại Cương nhìn nhau và cũng gật đầu.

Tôi yên tâm, cười nói: ‘ Không phải tôi xem thường những người bạn xã hội, con người mà, làm những việc chính nghĩa mới tốt. Ngày nào cũng đánh đánh giết giết, cũng chẳng tốt đẹp gì. Bây giờ chính phủ cũng không nghiêm túc tới bắt, do mọi người tạo ra những việc náo động, một khi nghiêm túc hẳn, không ai chạy thoát được”


Sắc mặt Hắc Tử trầm lại, từ từ gật đầu.

Lần này an ta gặp chuyện taị huyện Thanh An, có lẽ cũng có cái gì đó coi như là sự trải nghiệm.

Tôi nhấc tách trà uống một ngụm, từ từ nói : “ Ba người, làm việc tại nhà máy linh kiện, đều thôi việc nữa, đừng làm nữa.”

“Ấ?”

Hắc Tử ba người họ đều kinh ngạc, không biết tôi có ý gì.

Tôi khua khua tay, cười nói “ Đừng căng thẳng, tôi muốn thành lập 1 công ty vật lưu”

“Công ty vật lưu là gì?”

Hắc Tử cẩn thận hỏi 1 câu.

Đi lại với tôi càng lâu, anh ta cảm thấy những thứ mình biết thật ít ỏi, vị Liễu thiếu gia này, bộ óc như luôn nghĩ ra những điều mới mẻ và tưởng chừng như không bao giờ hết, làm cho người ta ứng tiếp không

“Cái công ty đó chính là vận chuyển hàng hóa”

Tôi cố gắng dung những từ đơn giản để cho họ hiểu.

Đến bây giờ quy mô của nhà máy linh kiện càng ngày càng lớn, thu nhập mỗi tháng cũng hơn 30 vạn, trừ đi những chi phí và thuế ra thì nguyên lợi nhuận cũng phải 12 vạn, đây là tỉ lệ lợi nhuận tương đôi cao. Then chốt là vì “ Độc hành” buôn bán không có đối thủ cạnh tranh. Nhưng sản phẩm của nhà máy này đều là những sản phẩm rất bền, theo thị trường của khu Bảo Châu dần dần đã bão hòa, nếu như không nhanh chóng thoát ra, thì tiến độ phát triển sẽ bị giảm nhanh chóng, thậm chí còn có thể bị trượt dốc nữa. Cậu Bẩy vội vàng đến khu Cửu An đàm phán, có lẽ sẽ có kết quả tương đối tốt. Rốt cuộc sản phẩm của nhà máy linh kiện tại đại lý, kiếm tiền là việc phải làm một cách rõ ràng.

Sản phẩm tiêu thụ tại khu vực Bảo Châu, vấn đề vận chuyển hàng hóa càng cần thiết.

Năm 1980, cả khu vực Bảo Châu lẫn tỉnh N, thì giao thông đi lại vẫn còn rất lạc hậu, vẫn chỉ dựa vào những phương tiện mà chính phủ phân phối, rất rõ ràng là không thể đáp ứng được yêu cầu phát triển của nhà máy sản xuất linh kiện.

Hơn nữa nhà máy tráng men cũng đã chính thức bắt đầu xây dựng nền móng, cái mà xây dựng vẫn là một nhà máy giản đơn một tầng, theo dự tính là trong vòng 4-5 tháng là có thể đưa vào đầu tư sản xuất. những sản phẩm hàng ngày này, do giá tiêu thụ và lợi nhuận không cao, cần mở rộng thị trường để tăng số lượng tiêu thụ, dựa vào quy mô chản xuất có lợi này, vấn đề vận chuyển hàng hóa càng phải nhanh chóng giải quyết.

Tôi vốn cũng từng nghĩ, hệ thống của nhà máy linh kiện cần tự giải quyết vấn đề vận chuyển này, suy nghĩ khá lâu, bản thân mình lại không đưa ra quyết định. Mở một công ty có thể bao hàm tất cả những nội dung này, rõ ràng không phải là một ý kiến hay. Sau này có rất nhiều doanh nghiệp khi phát triển đến một quy mô nhất định thì sẽ phải đối mặt với vấn đề “ Bệnh” này, thể chế cứng nhắc, cơ cấu lặp lại, điều tiết giữa các ban ngành không đúng, thì sẽ gây ra những mâu thuẫn.

Vấn đề này, đã gây khó khăn cho rất nhiều những hãng hàng nổi tiếng sau này.

Doanh nghiệp của Liễu Gia Sơn mở rộng rất nhanh, nhưng quản lý cũng có chút cần thay đổi. Yêu cầu này tiến cử những nhân tài chuyên ngành, mà cái phiền phức lớn nhất chính là không thể tìm được người phù hợp. Người muốn đến thường thường năng lực lại không đủ, người có năng lực lại thường không bằng lòng đến.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dung cách phân giải thử xem thế nào, như thế có thể sắp xếp cho một vài phòng ban trong nhà máy có thể độc lập hoạt động, trở thành một công ty chuyên môn để hoạt động.


Dung Hắc Tử để quản lý công ty vận chuyển hàng hóa, tôi thấy khá phù hợp. Anh ta trẻ tuổi, đầu óc cũng nhanh nhẹn, tiếp thu kiến thức mới cũng nhanh. Cái đặc biệt quan trọng là, anh ta trọng nghĩa khí, đáng tín nhiệm. Trên các phương diện điều hòa của công ty này, phương diện quan trường thì do tôi giải quyết, còn trên đường bá đạo thì anh ta có thể đứng ra giải quyết.

“Cái công ty vận chuyện hàng này, tên là “ Công ty vận chuyển Thông Đạt” là được rồi, vẫn là dựa vào cái danh của đại đội Liễu Gia Sơn, làm một đội làm doanh nghiệp, kinh phí toàn bộ là do tôi rót vào, phân chia theo tỷ lệ 2-8, đại đội Liễu Gia Sơn sẽ hưởng 2 phần cổ phần, hai phần khác là thuộc ba người, Hắc Tử được 1 phần, Đại Hải và Đại Cương được nửa phần còn lại, lương căn bản tính riêng, mọi người thấy sao?”

Tôi đưa ra phương án căn bản.

Bắt đầu từ bây giờ cho đến đầu năm 1992, trong thời gian mười mấy năm này, cá nhân muốn sáng lập doanh nghiệp quy mô lớn không hiện thực, đều phải tìm một tập thể hoặc đơn vị doanh nghiệp nhà nước để dựa vào thì mới có thể tiếp tục tồn tại. đợi sau khi bộ trưởng Nam Tuần công bố < Luật pháp của công ty>, thì mới có thể thay đổi chế độ cổ phần, loại bỏ việc mượn cái oai của quan, thật sự bắt đầu “ Kinh doanh cá thể”

Hắc Tử hoảng sợ, nói : “ Liễu thiếu gia, cái này không được. Chúng tôi giúp cậu, cậu trả công là được rồi, làm sao có thể chia cổ phần cho nữa? cậu có giữ thể diện cho chúng tôi không vậy? không được không được!’

Tôi cười, nói : “Hắc Tử, mấy người coi trọng nghĩa khí, là huynh đệ, cái này tôi hiểu. đã là huynh đệ, thì mọi người cũng đừng khách khí, có tài lộc mọi người cùng hưởng, đây mới là chính đạo.”

“Cái này…”

Nói đến khẩu chiến thì Hắc Tử làm sao có thể qua mặt tôi được.

“Nói thật, tiền mãi mãi kiếm không hết, kiếm càng nhiều, cũng chỉ là một con số mà thôi, trống rỗng. chỉ có tình anh em, mới thật sự cần xem trọng, anh nói xem có đúng không?”

Câu nói đạo lý này khi được nói ra thì Hắc Tử ngoài việc gật đầu thì còn có thể nói thêm lời nào nữa?

“Hai phần này, là tạm thời định như vậy. Khi công ty hoạt động tốt, kiếm được tiền rồi, tôi sẽ lại lấy 1 phần ra”

Hăc tử mím môi, cười, lắc lắc đầu.

Lời đã nói đến mức này rồi, còn có cái gì cần than thở nữa, cứ cố gắng đi làm là được rồi.

Đại Hải và Đại Cương nhìn nhau, đều có chút vui mừng không tên.

“Còn xe, tôi định mua 5 chiếc, hai chiếc xe tải, hai chiếc gaz…”

Vì sao tôi chỉ chích xe gaz chứ, nguyên nhân rất đơn giản, cả khu vực bảo châu khắp nơi đều là đồi núi, đường đi không tốt, mà khu vực Cửu An và thành phố Hồng Nam ( thành phố trực thuộc tỉnh) gần đó, phần lớn tình trạng đường đi ở đó cũng giống như khu Bảo Châu. Xe gaz chở số lượng hàng lớn tuy không thể hơn xe tải hạng trung, mã lực lớn, đi trên đường ghồ ghề tốt, thật sự rất bền, đi lại trong những khu vực đồi núi nội địa khá phù hợp.

“Thế còn một chiếc là gì?”

Hắc Tử hỏi.

“Còn một chiếc xe con, nhưng không phải xe của công ty Thông Đạt, mang tên của công ty mà thôi. Là cá nhân tôi dung. Ay ya, sau này việc sẽ nhiều, tôi không có xe thì rất bất tiện”

Tôi túm tóc, bùi ngùi một tiếng.

Truoc đây tôi có giấy lái xe, chỉ là đi theo mốt mà thôi, xe cá nhân vì không có tiền để mua. Thật không ngờ việc 40 năm kiếp trước không làm được, bây giờ mới có mấy năm đã làm được rồi.

Hắc Tử có chút ngạc nhiên. Làm sao, người này thật sự là “ Thiếu Gia”. Bí thư khu vực đều chưa có xe con, vậy mà tên nhóc này lại có rất nhiều xe là sao?

Đại Hải và Đại Cương lại nén vui mà thôi.


Việc này tốt đó,khi Liễu thiếu gia không có việc, mình cũng không thể lái xe chạy xe con khắp nơi? Nhưng……..

“ Nhưng Liễu thiếu gia, chúng tôi không biết lái xe ………..”

Đại Hải nhăn mày đưa ra câu hỏi.

Hừm, nói những lời vớ vẩn? không biết lái, học đi!”

Tôi chưa trả lời, Hắc Tử đã nghiêm mặt trách cứ.

Toi cười. nếu nói sau năm 2006, thi lay giấy lái xe thật sự rất phiền phức, nhưng bây giờ năm 1980, thi nhiều. thậm chí không thi cũng chẳng có vấn đề gì.

Xe thiếu mà, cảnh sát giao thông nhàn nhã không có việc gì để làm.

“Mọi người cần cố gắng học lái xe, đây là bắt buộc. Tôi đã nói với Châu Hậu Quần, mấy ngày này mọi người học với anh ta. Nhưng học lái xe là vì công việc dễ dàng thuận lợi sau này, xe lớn của công ty Thông Đạt vẫn cần mời lái xe chuyên nghiệp đên lái. Cái này mọi người cũng có thể tìm châu hậu quần, nhờ anh ta lien hệ với chiến hữu của anh ta, xem có ai không có việc gì làm, đều gọi lại. Bây giờ trước là 4 chiếc xe, tôi tính, chưa tới mấy tháng thì 4 chiếc cũng không đủ dung đâu.”

Câu nói này không hề có chút nào không có căn cứ, 4 chiếc xe, thêm chiếc xe con hiện có của nhà máy linh kiện, mới có 5 cái, đợi sau khi nhà máy tráng men đầu tư sản xuất, cho dù như thế nào cũng không đủ. Nhưng đến khi đó mới mở rộng sợ không kịp.

Với lời tôi nói, Hắc Tử bây giờ không có chút nghi ngờ gì

Mỗi lời chấp thuận của tôi và Hắc Tử đều đã thực hiện rồi.

“ Cái công ty Thông Đạt này, là do Hắc Tử đảm nhiệm, đại diện pháp luật cũng là đứng tên anh, Đại Hải và Đại Cương thì chịu thiệt thòi một chút, còn phó giám đốc và quản lý nghiệp vụ, hai người thích làm cái nào, tự mình chọn, haha………….”

Mot câu nói làm cho tất cả mọi người đều bật cười.

“ Ngoài ra, còn có 1 người cũng cần cho vào công ty, mọi người xem xét giúp tôi một chút”

Thấy tôi nói rất thận trọng, Hắc Tử vội thu lại nụ cười, nghiêm mặt hỏi: “ Ai vậy?”

“ Chị tiểu Thanh. Tôi đinh mời chị phụ trách tài vụ cho công ty Thông Đạt, ừm, chủ yếu lo về thuế.”

Chị Thanh tốt nghiệp trung học, kế toán không làm được, giống như đại ca Liễu Triệu, làm về thuế xuất thì không vấn đề gì. Đây cũng là mong muốn khá lâu của tôi rồi, chị và xảo nhi cùng ở gần nhau, không hợp!

“Cậu yên tâm, tôi bảo đảm sẽ chăm sóc cô ta, không để ai động tới một ngón tay của cô ta”

Hắc Tử thể hiện sự quyết tâm.

Nhưng người này nhìn tôi có chút gì đó hơi kì lạ, chẳng nhẽ cũng coi chị tiểu Thanh là ai đó của tôi? Nha nội này có như thế sao? Nhưng, haha, có lẽ là có chút như thế à, haha!

Chị Thanh nghe nói tới việc này, có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn rất thuận theo đồng ý.

Tuy hơn Lương Xảo, chị tiểu Thanh có vẻ ngoài không làm rung động như thế, nhưng cũng là người đẹp, Đại Hải và Đại Cương khi nghĩ tới ngày ngày đều có thể cùng làm việc với người đẹp này, cảm thấy hững thú, cười híp cả mắt.

Hắc Tử lườm bọn họ, làm họ cười ngại ngùng gãi đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận