Trương Y Y vừa gọi món, Liễu Tuấn liền nhướng mày lên, nhìn Đinh Linh, vì Trương Y Y gọi toàn món phù hợp với khẩu vị của Liễu Tuấn, nếu như nói là trùng hợp, Liễu Tuấn dứt khoát không tin.
Trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Đinh Linh cũng thành thật, gật đầu nói:
- Cũng chẳng có gì , anh tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm đâu phải một lần, người đứng đầu thành phố thích ăn gì, không phải là một mình tôi biết.
Lời giải thích này cũng hợp lý.
Đoán chừng rất nhiều cán bộ đều nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, nhưng biết cũng vô cụng, không phải ai cũng dám mời Liễu Tuấn ăn cơm.
Chu dù là Đinh Linh cũng phải dùng "công đầu" mới mời được Liễu Tuấn.
Trong chuyện này quá nửa là thể diện của Đinh Ngọc Chu.
Liễu Tuấn cười khẽ lắc đầu.
Đinh Linh thêm vào một câu:
- Đó là uy phong của lãnh đạo mà.
Ban đầu Đinh Linh cấp cho Liễu Tuấn ấn tượng rất "đơn giản", đương nhiên Liễu bí thư rất nhanh chóng biết sai. Đinh Linh chỉ có bề ngoài đơn giản, thực chất rất khôn khôn khéo, thế mới đúng, không có chút tài năng, Đinh Linh không thể kinh doanh địa ốc Quảng Hạ có quy mô lớn như thế.
Theo Liễu Tuấn biết, chồng của Đinh Linh tới nay vẫn làm việc ở đơn vị, không hề can dự vào địa ốc Quảng Hạ, Đinh Linh vừa rồi cũng giới thiệu, Trương Y Y mới là giám đốc của Quảng Hạ, xem ra chồng của Đinh Linh nếu không phải là quá hiền lành, thì không có cốt khí. Theo suy đoán của Liễu Tuấn thì khả năng trước lớn hơn.
Nếu không có cốt khí trước kia chắc gì đã có thể tới được với Đinh Linh.
Đinh Linh nói một câu "uy phong lãnh đạo" cũng nói ra bản chất quan trường trong nước, ở cái quốc gia sùng quan này, ý thức tự chủ rất kém, nguyên nhân có do thể chế, nhưng nguyên nhân lớn nhất ở trong lòng dân, bản chất mọi người sùng bái người có quyền lực, tự động tự giác tiếp thụ lãnh đạo.
Người dân toàn thế giới đều có tâm lý mù quáng kiểu này, nhưng trong nước là nặng nhất.
Trương Y Y gọi món xong, quy củ ngồi tại chỗ, thi thoảng liếc mắt nhìn Liễu Tuấn. Cô ta nhận ra Đinh Linh đánh giá Liễu Tuấn rất chuẩn xác, vẻ ngoài chưa tới 30 nhưng khí độ hơn người 50. Ngồi yên một chỗ không hề ra vẻ vẫn phát ra uy nghiêm.
Đinh Linh đột nhiên cười nói:
- Liễu bí thư, em gái tôi chắng thích anh mất ròi, nhìn ánh mắt của nó kia, đúng là hết sức sùng bái anh.
Trương Y Y không ngờ Đinh Linh đột nhiên lại nói ra một câu như thế, tức thì mặt đỏ bừng dậm chân kêu:
- Chị, chịu nói lung tung cái gì đó? Em, em...
Trương Y Y thẹn tới tai cũng đỏ bừng, cúi đầu xuống không dám nhìn Liễu Tuấn một cái nào nữa.-
Liễu Tấn thì vẫn ung dung tự nhiên:
- Tôi có thể coi đây là một lời khen thưởng được không? ... Giám đốc Trương, cô thực sự là người lãnh đạo địa ốc Quảng Hạ?
- A, vâng vâng....
Trương Y Y luống cuống ngẩng đầu lên đáp, rồi lại vội cúi đầu xuống.
Đinh Linh cười nói:
- Bí thư đại nhân hoài nghi năng lực của Y Y đây... Đúng thôi mà, là tổng giám đốc công ty lớn như thế, lại xấu hổ thẹn thùng như thế là không đúng, chẳng trách Liễu bí thư hoài nghi, Nghiêm khắc mà nói quyết sách của công ty là do tôi đưa ra, Y Y quản lý những chuyện hàng ngày.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Từ tuổi của Đinh Linh mà xét, nếu như không phải loại thiên tài đặc biệt, đúng là khó đưa ra quyết sách. Có thể quản lý tốt công việc thường ngày của công ty là đáng nể lắm rồi.
- Hơn nữa, Liễu bí thư, tôi thấy anh phân tích tính cách của các cô gái không thấu triệt lắm. Nói trắng ra một chút là anh chẳng hiểu gì tâm thái các cô gái. Y Y là giám đốc công ty, cũng là cô gái chưa thành hôn. Quản lý công ty và nhìn thấy nam nhân ngưỡng mộ trong lòng, không có liên quan đến nhau. Cái trước đại biểu cho năng lực của của Y Y, cá sau là thế giới nội tâm của Y Y. Giống tất cả các cô gái chưa chồng, trong lòng sùng bái nam nhân hùng mạnh, trước mặt anh thiếu tự nhiên là điều hiển nhiên.
Đinh Linh giải thích thêm,
Nói tới nam nhân ngưỡng mộ trong lòng và cô gái chưa chồng, Đinh Linh tựa hồ nhấn mạnh nhắc nhờ Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Nói như thế là tôi rất có sức hút rồi.
- Đúng thế, chẳng lẽ trước kia anh không biết mình rất có mị lực sao? Hi hi, bí thư đại nhân, anh như thế là không được, anh có thể không biết mị lực của mình, nhưng sao có thể hoài nghi nhãn quang của chúng tôi? Anh cho rằng nam nhân nào cũng có thể khiến chúng tôi khẩn trương như vậy sao, làm tổn thương người ta quá đấy.
Đinh Linh phụng phịu nói.
Liễu Tuấn xua tay cười, nói:
- Ha ha, sao cô lại nghĩ thông mà thành người đầu tiên phản bội hàng địch thế?
Nghĩ tới chuyện này Đinh Linh cực kỳ không cam lòng, đôi mày liễu cong cong nhướng lên:
- Anh còn nói được à. Tưởng tôi muốn phản bội hàng địch à? Tôi chỉ cảm thấy không thể đối đầu với anh, ý nghĩ này hết sức mạnh mẽ, không sao trấn áp được.
Liễu Tuấn nâng cốc trà nhậm một ngụm, nhìn Đinh Linh cười không nói.
Đinh tiểu thư mồm mép lanh lợi bị y nhìn chăm chú, không ngờ có chút bối rối, né tránh ánh mắt của y.
- Được, tôi nói thật, tôi bị ba tôi mắng.
Đinh Linh bị ánh mắt Liễu Tuấn "bức cung", không kháng cự được, dậm chân hậm hực nói.
Liễu Tuấn nở nụ cười, đưa tay lấy thuốc là trên bàn, Trương Y Y vội chấm lửa cho y. Liễu Tuấn rít mấy hơi, vẫn nhìn Đinh Linh không nói.
- Anh còn cười được! Tôi bị ba tôi mắng, anh vui lắm phải không?
Đinh Linh càng bất mãn làm om lên.
Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Cô vốn đáng bị mắng mà.
- Sao tôi lại đáng bị mắng? Tôi không trộm không cắp, làm ăn đàng hoàng mà...
Đinh Linh ban đầu giọng nói còn có chút vẻ cây ngay không sợ chết đứng, có điều giọng nói nhanh chòng nhỏ lại, thành nói thầm...
Kỳ thực Đinh Ngọc Chu nói như thế, biết công ty Quảng Hạ liên thủ chống đối chính phủ. Đinh Ngọc Chu hết sức không vui, gọi Đinh Linh về nhà, mắng cho một trận, ban đầu Đinh Linh còn mạnh miệng "không trộm không cắp", kết quả bị Đinh Ngọc Chu đúng đùng nổi giận, càng mắng dữ dội hơn.
- Con không nghĩ xem, tiền của con kiếm được bằng vào cái gì? Cty Quảng Hạ làm tới được quy mô hôm nay bằng vào cái gì? Bằng vào tài năng của con à? Sai rồi, bằng vào con có một người cha làm bí thư thành ủy, nếu không phải như thế, con kiếm nổi bao nhiêu tiền? Nói cách khác, tiền trong túi con từ trong chính quyền mà ra. Hiện giờ chính phủ thành phố yêu cầu phối hợp, con lại chống đối. Đó là cái lý lẽ kiểu gì hả, làm như lợi nhuận là phải để cho đám thương nhân à? Còn người dân vất vả chắt bóp được chút tiền phải ngoan ngoãn giao nộp cho đám thương nhân hay sao? Lấy đâu ra cái lý đó?
Đấy là nguyên văn lời nói của Đinh Ngọc Chu.
Thấy cha già tức tới tím mặt, Đinh Linh không dám lên tiếng nữa, nếu chọc giận cha, lại đi đối đầu với Liễu Tuấn, địa ốc Quảng Hạ tiến vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cho dù có chịu ký tên đồng ý cũng vô dụng.
Cha già hơn bốn mươi năm tuổi đảng không phải trò đùa, ở một số vấn đề nguyên tắc, sẽ không nhượng bộ.
Đương nhiên, đó chỉ là một trong số nguyên nhân Đinh Linh quyết định "phản bội", quan trọng nhất Đinh Linh loáng thoáng biết được địa ốc Quảng Hạ được sự hỗ trợ lớn từ phía Liễu Tuấn.
Đinh Linh biết quan hệ của mình không thể so sanh với Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn, người ta là bạn bè bao năm. Có điều Đinh Linh cho rằng chuyện này không thể coi đơn thuần là là bạn bè hỡ trợ nhau. Nghiêm khắc mà nói, đây là chuyện công, chính phủ Ngọc Lan yêu cầu toàn thể thương nhân địa ốc Ngọc Lan phối hợp, tự động từ bỏ lợi kếch sù mấy năm sau, đúng là nên bồi thường an ủi một chút, mới khiến người ta phục.
Kỳ thực đó là mục đích chủ yếu hôm nay Đinh Linh mời Liễu Tuấn ăn cơm.
Nghe nói Liễu Tuấn đồng ý cho Cận Hữu Vi vay một tỷ.
Đó là con số lớn, với thân phận của Đinh Linh, với thực lực và thanh danh của Quảng Hạ, cho dù không lấy được một tỷ, cũng phải được 500 triệu.
Có điều Đinh Linh thấy Liễu Tuấn đao thương bất nhập, lời ra tới miệng lại nuốt vào. Đó không phải là chuyện nhỏ, phải đợi thời cơ tốt nhất.
Trương Y Y không dám nhìn thẳng vào Liễu Tuấn, nhưng lời giữa Đinh Linh và Liễu Tuấn cô ta nghe không sót một câu, nghe Liễu Tuấn nói Đinh Linh đáng mắng, Trương Y Y mìm miệng cười. Đinh Linh thường ngày thông minh nhanh nhạy, nhưng chỉ một câu nói hay một cái nhìn của Liễu Tuấn làm cho hết sức khốn đốn, Trương Y Y dần dần hiểu được cảm giác Đinh Linh khi đối diện với Liễu Tuấn rồi.
Trương Y Y chưa từng thấy nam nhân mạnh mẽ như thế, sự mạnh mẽ của y không phải thể hiện qua việc nổi giận quát tháo, mà tựa như sinh ra cùng với y vậy.
- Bị mắng là tốt, bị mắng có thể làm cho người ta đầu óc tỉnh táo. Nếu không sớm muộn gì cũng bị thua thiệt.
Liễu bí thư chẳng chút thương hương tiếc ngọc nào, thong thả nói.
Đinh Linh tức tới xém ngất xỉu.
May mà lúc này thức ăn lần lượt được đưa lên, giải vây cho Đinh Linh, nếu không vừa bị cha giáo huấn ở nhà, chạy ra đây lại bị Liễu Tuấn giáo huấn tiếp.