- Đinh Linh, đủ rồi, buông tay ra.
Chớp mắt đầu óc Liễu Tuấn tỉnh táo lại, lạnh lùng quát.
- Không buông.
Đinh Linh lắc đầu, mấy sợi tóc mềm cọ vào cổ Liễu Tuấn, ngừa ngáy rất khó chịu, khó chịu hơn nữa là bầu ngực hết sức nảy nở của Đinh Linh ép sát vào lưng hắn chà xát, càm tưởng như Đinh Linh đã cởi áo lót càm giác da thịt tiếp xúc hết sức mạnh mẽ.
Thoáng chóc Liễu Tuấn chỉ càm thấy miệng khô khốc.
Rất ít nam nhân có thể kháng cự lại được sự cám dỗ này, huống chi Đinh Linh vốn là một mỹ nữ, khí chất lẫn vóc dáng đều số một. Cô gái ở phía dưới Liễu Tuấn không nhìn rõ mặt nhưng có thể đoán ra được là Trương Y Y, đôi hoa tỷ muội này hôm nay nhắm vào tấm thân cường tráng của y.
Dựa vào hơi rượu trong người, Liễu Tuấn chỉ cần hơi buông lỏng một chút, phòng mát xa này sẽ lập tức thành "chiến trường giáp lá cà".
Liễu Tuấn hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại, nói:
- Đinh Linh đừng nghịch nữa, buông ra.
Giọng nói hết sức bình tĩnh, không nghiêm khắc như lúc nãy, nhưng kỳ quái là Đinh Linh lại sợ, quả nhiên buông tay ra, nhưng vẫn quyến luyền nhéo tai Liễu Tuấn một cái.
Liễu Tuấn lập tức xoay người xuống giường, đứng nhìn hai cô "thợ mát xa".
Đinh Linh chân vắt chéo, ngồi dựa lưng vào tường ở trên giường, cặp đùi trắng mơn mởn gần như lộ hết ra toàn bộ, có thể nhìn thấy rõ cả chiếc quần lót ren màu đỏ, còn ở cổ áo mát xa kiểu áo nhu đạo thì hoàn toàn mở toang, bên trong trống không lộ gần hết bầu vú trắng, chỉ có hai mép áp khoác hờ lên hai núm vú hồng.
Toàn thân Đinh Linh dưới ánh đèn mờ mờ phát ra ánh sáng như mộng ảo.
Bộ dạng này còn mê người hơn khỏa thân hoàn toàn.
Trương Y Y ăn mặc chỉnh tề hơn một chút, nhưng bộ áo mát xa rõ ràng nhỏ hơn một cỡ, bó sát vào tấm thân ngạo nghễ, nội bất lên toàn bộ đường cong nữ nhân, chiếc mông mẩy vểnh lên. Đầu hơi cúi, mái tóc dài buông xoa che quá nửa khuông mặt, nhưng vẫn nhìn thấy chút mồ hơi trên sống mũi thẳng tắp, không biết là khẩn trương hay hưng phấn, có lẽ là cả hai.
Liễu Tuấn chỉ nhìn qua hai lượt, rồi quáy người đi, ngồi xuống ghế sô pha lấy thuốc ra hút vài hơi mới lần nữa nhìn lại.
Lúc này ánh mắt đã trong sáng hơn nhiều.
Bị ánh mắt đó nhìn vào, Đinh Linh đột nhiên cảm thấy tư thế của mình rất bất nhã, vội co hai chân lại, theo ánh mắt Liễu Tuấn bất giác đưa tay kéo áo che bầu ngực lõa lồ của mình, gò má ửng hồng.
Liễu Tuấn tiếp tục hút thuốc không nói, thậm chí ánh mắt cũng không thu lại.
Không khí trong phòng thoáng cái từ cực kỳ ám muội trở nên "rờn rợn", tựa hồ nhiệt độ hạ xuống vài phần.
Trương Y Y không chống đỡ được trước tiên, toàn thân run lên, nhìn Đinh Linh ở đầu giường, khuôn mặt kiều diễm trở nên trắng bệch, lộ vẻ sợ hãi.
Dùng sắc dục dụ dỗ phó bí thư tỉnh ủy, nếu truy cứu thì chẳng phải trò đùa.
Sắc mặt Đinh Linh cũng hơi nhợt nhạt, có điều cố trấn tĩnh, nhìn Trương Y Y khích lệ.
Liễu Tuấn thong thả hút thuốc.
- Liễu Tuấn.
Đinh Linh cuối cùng không nhịn được, giọng nói mang theo chút vẻ cầu khẩn.
Liễu Tuấn dập thuốc, ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
- Trương Y Y, cô ra ngoài trước, đợi ở bên ngoài, đừng chạy lung tung tôi có lời muốn nói với Đinh Linh.
Trương Y Y thở ra một hơi nhẹ nhõm, khẽ "vâng" một tiếng rồi luống cuống xỏ dày ra ngoài, lúc qua bên người Liễu Tuấn thậm chí không dám thở mạnh.
- Đinh Linh, cô xuống đây.
- Ừ...
Đinh Linh nghe lời từ trên giường đi xuống, có điều miệng vẫn lẩm bẩm:
- Làm gì dữ thế ...
Liễu Tuấn thiếu cút nữa không nhịn được cười.
- Đi, vào bên trong chỉnh đốn lại mọt chút, mặc y phục chỉnh tề rồi hãy ra nói chuyện.
Liễu Tuấn vẫn nghiêm mặt, đánh miệng về phía phòng vệ sinh, rất uy nghiêm nói.
Dưới loại tình huống này, Đinh Linh cũng biết quyền chủ động đã hoàn toàn nắm trong tay Liễu Tuấn rồi, dù có nhõng nhẽo hay làm nũng gì cũng vô ích, chỉ chọc giận tên "đầu đất " này.
Thế thì không hay.
Đợi tới khi Đinh Linh vào phòng vệ sinh Liễu bí thư mới thở phào, đứng dậy chỉnh lại y phục, cầm ốc trà đã nguội ngắt uống một hơi quá nửa chén mới thở phào, trán lấm tấm mồ hôi.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, Liễu bí thư phải đấu tranh nội tâm kịch liệt.
Đinh Linh ở trong gian phòng vệ sinh không phải ngắn, ước chừng hai mươi phút sau mới mở cửa đi ra, trang phục đã chỉnh tề, nhưng không kiếm đâu được áo lót mặc vào, dưới bộ trang phục mát xa mỏng, vẫn có thể nhìn rõ hai chấm gồ lên.
Hơn nữa trang phục ngắn cũn này chỉ miễn cưỡng che được bên trên, còn hai chiếc chân phấn lộ rõ hoàn toàn.
Có điều mức độ dụ hoặc này yếu hơn lúc nãy nhiều, Liễu bí thư có thể miễn cưỡng chống cự được.
- Đinh Linh, nói đi, cô làm chuyện gì vậy?
Đợi Đinh Linh ngồi xuống một bên ghế sô pha, hừ một tiếng nói.
- Làm gì được nữa? Thích anh mà thôi.
Đinh Linh chẳng khách khí trừng mắt lên nhìn y, cong môi nói. Nhở lại cảnh vừa rồi gò má lại nóng lên, cám thấy xấu hổ, không phải là loại xấu hổ của nam nữ, nghiêm khắc mà nói là hổ thẹn. Tới nước đó rồi mà không thể hạ gục nam nhân này, Đinh đại tiểu thư cảm giác thất bại.
Vừa rồi... Vừa rồi sao không lớn gan một chút lột sạch y ra, xem y còn có thể lên mặt như thế này được không? Chỉ tại Y Y, dù sao còn trẻ không có kinhnghiệm, run run rẩy rẩy không biết nắm lấy thời khắc mấu chốt, sớm biết như thế, một mình mình ra trận có lẽ chuyện đã thành rồi.
Đúng là thất bài trong gang tấc.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Cô dùng phương thức này để thể hiện thích tôi sao?
Đnh Linh không khỏi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói:
- Nữ nhân thích nam nhân không phải dùng phương thức này sao? Còn có thể có trò mới mẻ gì nữa.
Liễu Tuấn cười méo xẹo, lắc đầu nói:
- Cô đó, nói cô không hiểu chuyện, thì cô lại tinh ranh ma mãnh, nói cô hiểu chuyện, đúng là cực kỳ ấu trĩ. Cô cho rằng lên giường với tôi rồi thì tôi là của cô, sau này ngoãn ngoãn nghe lời cô hay sao?
Đinh Linh vẫn cong môi lên nói:
- Tôi chưa bao giờ nghĩ thế, tôi cũng biết, cho dù hôm nay chúng ta lên giường rồi, anh cũng không thể ngoan ngoãn nghe lời tôi. Nam nhân cũng có người khác nhau.
- Cô bết nam nhân khác nhau là tốt, sau này đứng phạm phải việc ngốc nghếch này nữa.
Liễu Tuấn nói hòa hoãn hơn.
- Này... Tôi không hiểu, rốt cuộc tôi có điểm gì không tốt mà anh chẳng nhìn thẳng tôi lấy một cái? Tôi biết vợ anh rất đẹp, tôi gặp cô ấy rồi, nhưng tôi cũng đâu kém. Tặng miễn phí mà không cần, lại còn kém theo một cô gái chưa kết hôn nưa. Lễ vật như thế mà anh cũng không nhận, rốt cuộc là anh muốn cái gì?
Đinh Linh đột nhiên mặt trắng bệnh, tự hồ tức lắm rồi, cứ như không phải cô ta "đặt bẫy" Liễu Tuấn, mà do Liễu Tuấn không phải với cô ta.
Đinh đại tiểu thư từ khi biết nhớ chuyện cho tới nay, chưa bao giờ bị người ta xem thường như thế, đả kích này quá lớn.
Liễu Tuấn nghiêm mặt lại, không vui nói:
- Đâu ra lý lẽ méo mó như thế? Chẳng lẽ trong mắt cô tôi nhất định phải thu nhận lễ vật? Hơn nữa cô đem cả bản thân và em gái thành lễ vật, không phải là tự coi thường mình.
Đinh Linh tức giận:
- Tôi chỉ muốn xem xem rốt cuộc anh thích cái gì, tôi không tin trên đời này có nam nhân kháng cự được nữ sắc.
- Giờ có thấy rồi đấy.
Liễu Tuấn lạt nhạt nói.
Đinh Linh đột nhiên chút nhụt chí, cô ta vẫn không tin Liễu Tuấn là loại nam nhân không gần nữ sức, có thể là phương phám của mình không đúng, không tìm được chỗ "yếu hại" của y. Có đều, hiện giờ tựa hồ không phải là lúc tiếp tục dây dưa.
- Nói như thế này nhé, tôi còn có một chuyện không phục...
Đinh Linh nói rồi đưa tay lấy cốc trà của Liễu Tuấn uống hết sạch chỗ còn lại, tức tối nhìn Liễu Tuấn chằm chằm, bầu ngực không ngừng phập phồng.
- Tôi biết cô không phục chuyện gì, hôm nay tôi vốn muốn nói chuyện đó với cô, nhưng tôi vừa tới cô đã dùng rượu chuốc tôi, lại bày ra trò mỹ nhân kế, làm tôi không có thời gian nói.
Liễu Tuấn hơi tức giận nói.
Đinh Linh mắt sáng lên, nhưng lập tức làu bàu:
- Tôi không tin, anh nói thế là thương hại tôi phải không? Tôi không muốn nghe.
- Không nghe thật? Không nghe thì thôi.
Liễu Tuấn nói rồi đứng dậy chuẩn bị thay đồ bỏ đi, chẳng nhìn Đinh Linh một cái.
- Anh ...
Đinh Linh cũng đứng dậy theo, có thể là do tức quá rồi, chẫm dậm thật mạnh, đôi mắt đảo một hồi rồi nói:
- Được rồi, tôi sai, tôi xin lỗi... Thế đã được chưa?
Liễu Tuấn cười, lúc này mới ngừng động tác, chậm rãi ngồi xuống