- Điều thứ nhất, liên quan tới việc chính phủ thành lập ban chỉ huy kiến thiết, tôi không tán thành.
Phiền Chí Vĩ mặt bình thản, giọng nói tự nhiên, nhưng lời phát ra khiến mọi người cả kinh. Vị này đúng là chẳng khách khí gì, nhắm thẳng vào Lý Đào.
Lý Đào vốn mỉm cười, lập tức thu lại, đôi sang khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Đồng chí Chí Vĩ vì sao không tán thành? Ban chỉ huy kiến thiết không phải do Ngọc Lan sáng kiến ra.
Các thường ủy thầm cau mày.
Lý Đào chỉ còn thiếu nước, tôi chỉ có sao học vậy, Tiềm Châu làm được sao tôi không làm được.
Phiền Chí Ví còn chưa nói ra lý do của mình, Lý Đào đã tỏ thái đồ "gà chọi", chẳng có phong độ gì.
Phiền Chí Vĩ vẫn không nhanh không chậm nói:
- Tiềm Châu là Tiềm Châu, Ngọc Lan và Ngọc Lan, tình hình khác nhau, không thể nói trộn vào làm một. Trước kia Tiềm Châu thành lập ban chỉ huy kiến thiết là vì bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết, số tiền này là khoàn chuyên dụng, chỉ được phép dùng để kiến thiết. Vì thế thành lập ban chỉ huy kiến thiết, không những quản tiền mà con quản kiến thiết, là hợp lý, cũng là cần thiết. Nếu như tiền bán tài sản quốc hữu bị lấy đi bù đắp chỗ thiếu, thậm chí ăn chơi, thì đó là cái rổ lớn. Ngọc Lan hiện giờ câu có khoản tiền như thế? Vậy thì thu chi tài chính cứ để cục tài chỉnh quản lý thì ổn thỏa hơn, lợi cho việc giám sát hơn. Hiện giờ lại cố cắt ra một khoản từ cục tài chính, tôi lo sẽ bị người ta lợi dụng kẽ hở. Thêm một cơ cấu, là thêm một yêu cầu giám sát. Hơn nữa quốc vụ viện đang thực hành chính sách tinh giảm cơ cấu, chúng ta lại tăng thêm một đơn vị cấp chính xử là đi ngược lại với yêu cầu của quốc vụ viện. Cho nên tôi không tán thành. Nếu như cần, tôi kiến nghị cục tài chính rút tinh anh lập ra một phòng cấp khoa trong nội bộ với chức năng tương tự, như ghế biến chế không tăng thêm, vẫn dưới sự giám sát của cục tài chính, miễng cưỡng có thể chấp nhận được.
Phiền Chí Vĩ nói tới đâu, mặt Lý Đào dài ra tới đó.
Có điều Phiền Chí Vĩ là trưởng phòng tổ chức, phát biều ý kiến vấn đề biên chế can bộ là thiên kinh địa nghĩa, bất kể nói đúng hai sai, không ai có thể nói được.
Lý Đào không vội phản bác, mà nhìn Phiền Chí Vĩ nghe tiếp.
Nhìn dáng vẻ như chưa tận hứng này, e rằng cũng có ý kiến với hạng mục xi măng.
Phiền Chí Vĩ ưỡn thẳng mình, nhìn Lý Đào tiếp tục nói:
- Điểu thứ hai, đưa nhà máy xi măng mỗi năm sản xuất 5 triệu tấn vào Ngọc Lan, tôi cũng không tán thành.
Các thường ủy đưa mặt nhìn nhau.
Vị Phiền bộ trưởng này thật không thẹn là nhân vật cứng rắn, một hạng mục tốt như thế cũng phản đổi.
Chỉ thấy sắc mặt của Lý Đào lại trở nên bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Xin được nghe kỹ hơn.
Chẳng trách Lý Đào thái độ ung dung như thế, nếu như nói thành lập ban kiến thiết ít nhiều có lòng riêng trong đó, nhưng đưa tập đoàn Hải Thiên vào thì tuyệt đối là chuyện công, không thể bắt bẻ. Đợi Phiền Chí Vĩ lên tiếng "ngông cuồng" mới phản bác lại, làm bẽ mặt hắn một phen, sau này xem có dám ngang ngược như vậy không.
- Tôi đồng ý với dự đoán tăng trưởng sản nghiệp địa ốc của chính phủ, như kế hoạch lớn thành phố xanh mà Liễu bí thư sẽ vẽ ra, Ngọc Lan sẽ thành nơi thích hợp sinh sống, thêm vào hạn chế nhà đất, ham muốn mua nhà đất người dân sẽ tăng mạnh, công ty địa ốc sẽ mở rộng quy mô cấp tốc. Có điều tôi phản đối đưa vào một xí nghiệp xi măng lớn như thế, căn cứ vào tình hình toàn quốc mà xét, các nơi đều có hiện tượng kinh tế quá nóng ở mức độ khác nhau. Cụ thể là sắp thép, và xi măng. Mấy nghành nghiệp này tiêp hao tài nguyên lớn. Vì nước ta có nên kinh tế trẻ, phát triển quá nhanh, chinh phủ các nơi vì lợi ích ngắn hạn, bất chấp tất cả đưa hạng mục này vào, hiện tượng đầu tư trùng lặp nghiêm trọng...
Phiền Chí Vĩ vẫn trình bày lý do của mình một cách rất trình tự.
Mọt số thường ủy tinh ý phát hiện ra Liễu bí thư tỏ vẻ tán thưởng, dù là thoáng qua, nhưng vẫn bị nắm bắt được.
Thực ra chỉ cần trên thường ủy phát sinh tranh chấp, đại bộ phận thường ủy không chú ý tới nội dung tranh chấp, mà là thái độ của Liễu Tuấn mới là tiền đề để bọn họ ủng hộ hay phản đối.
Hiện giờ Liễu Tuấn tỏ vẻ tán thưởng, chẳng lẽ do y bảo Phiền Chí Vĩ làm như vậy, nó ra cũng rất có khả năng. Một kiến nghị thuần kinh tế các thường ủy khác không cần lên tiếng mấy, có quyền phát ngôn nhất là Chung Vĩnh Minh, đương nhiên là có cả Liễu Tuấn. Có điều Phiền Chí Vĩ hơi ngoại lệ, quan trọng nhất Phiền Chí Vĩ không phải xuất thân từ cán bộ đảng ủy, trước khi tới Ngọc Lan đa phần hắn công tác ở chính phủ tỉnh.
- Phiền bộ trưởng nó rất có lý đầu tư trùng lặp là không nên, có điều tập đoàn Hải Thiên tới Ngọc Lan đầu tư đâu thể nói là kiến thiết trùng lặp? Ngọc Lan không có xi nghiệp xi măng đáng kể nào.
Phiền Chí Vĩ còn chưa dứt lời, Lưu Du đã tiếp lời.
- Nhà máy xi măng hiện có của Ngọc Lan, hoặc quy mô nhỏ một chút, hoặc quá lâu đời, kỹ thuật lạc hậu, năng lực sản xuất kém, khó thỏa mãn nhu cầu xây dựng, nhất là xi măng càng thiếu. Mấy năm qua xi măng chúng ta cần, một bộ phận lớn phài điều từ ngoại tỉnh tới, tạo thành lãng phí nhất định, tình huống này khi tôi công tác ở khu Trường Hà, đặc biệt rõ ràng.
Lưu Du trước kia làm chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà, chính quả kinh tế kiến thiết, do hắn ra mặt phản bác Phiền Chí Vĩ là rất thích hợp.
Dù sao Lý Đào là người đứng thứ hai thành ủy, không thể việc gì cũng xông lên tuyến đầu, "đấu đá" với thường ủy. Mọi người cùng phe, Lưu Du phải rút đao tương trợ.
Phải nói phản bác của Lưu Du rất có lý.
Phiền Chí Vĩ thản nhiên nói:
- Tôi thừa nhận Lưu bí thư nói có ý, xí nghiệp xi măng ở Ngọc Lan chúng ta quy mô không đủ, kỹ thuật lạc hậu. Như vậy thỉ phải cải tạo, nếu như tập đoàn Hải Thiên tới đầu tư, trực tiếp nhận xí nghiệp này, cải tạo cho sống dậy là điều nên làm, tôi ủng hộ. Nhưng lập hẳn một nhà máy 5 triệu tấn thì các nhà máy khác sập hết, tới khi đó những công nhân kia an bài ra sao? Thiết bí công xưởng làm thế nào?
Lưu Du cười nói:
- Nếu như có thể làm theo lời Phiền bộ trưởng đương nhiên là thượng sách, có điều phải xem người ta có muốn không, tóm lại thương nhân trọng lợi, cải tạo nhà máy cũ hao thời gian tôn sức, đầu tư xây dựng nhà máy còn phải an bài đãi ngộ cho một đống công nhân hưu trí, chẳng một thương nhân nào làm cá chuyện tốn công vô ích này.
Có mấy thường ủy thầm lắc đầu.
Tập đoàn Hải Thiên đâu ngốc, bỗng dưng chạy tới Ngọc Lan "cứu tế người nghèo" làm gì?
- Tôi đồng ý với đồng chí Phiền Chí Vĩ, chúng ta làm việc không thể chỉ biết nghĩ tới mình, cho dù Ngọc Lan thiếu xi măng, không thể gọi là kiến thiết trùng lặp, nhưng nhìn khắp toàn quốc thì nhà máy xi măng đã vượt quá giới hạn rồi, sản xuất dư thừa. Cho nên chúng ta phải chú ý tới đại cục, nếu như nói thứ gì ở Ngọc Lan thiếu thì chúng ta xây nhà máy, thế còn nói làm gì. Kinh tế thị trường có đặc điểm là lưu thông hàng hóa nhanh chóng, hơn nữa nhà máy xi măng gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, điều này đi ngược lại với phương châm kiến thiết thành phố xanh của Ngọc Lan.
Người nói là Ngưu Tiền Tiến.
Lý Đào nhíu chặt mày.
Hắn không giận Phiền Chí Vĩ và Ngưu Tiền Tiến, bọn họ là tâm phúc của Liễu Tuấn, ý kiến thống nhất là điều có thể hiểu được, Lý Đào tức là là kế hoạch Liễu Tuấn định ra thành phương châm lớn, công tác của hắn thành có hay không cũng thế, tất cả phải nhường đường cho phương châm của Liễu bí thư.
Lời phản bác của Ngưu Tiền Tiền rất xác đáng, Lưu Du trong thời gian ngắn không nghĩ ra lời ứng phó, chỉ mỉm cười không nói tới nữa.
- Vấn đề kiến thiết kinh tế, tôi thấy nên lấy ý kiến chính phủ làm chủ, Lý thị trưởng chính là chuyên gia kiến thiết thành phố...
Thấy Lưu Du bại trận, Tạ Viện đành ra mặt. Cán bộ Thai hệ ở Ngọc Lan có mỗi ba người, cô ta không thể không lên tiếng.
- Còn nhắc tới việc thành lập ban chỉ huy kiến thiết, tôi thấy là nên, tuy tình hình thực tế của Tiềm Châu và Ngọc Lan khác nhau, nhưng đạo lý thì giống nhau, đều vì làm tốt công tác kiến thiết cơ sở. Vừa rồi đồng chí Chí Vĩ nhắc tới vấn đề biên chế, kỳ thực không phải chuyện lớn, chúng ta điều cán bộ từ các ban ngành khác sang là được, không cần tăng cường biên chế, không đối lập với việc tinh giảm biên chế của quốc vụ viện.
Tạ Viện vén mái tóc rất ưu nhã, nói.