Cuộc thị sát ở cục thuế đất của Liễu bí thư bị cắt ngang giữa chừng.
Theo hành trình của Liễu Tuấn, trước tiên là nói chuyện riêng với Tào Hoài Nghĩa, tiếp đó là mở cuộc họp cán bộ trung tầng toàn cục. Các cán bộ đã chuẩn bị báo cáo, một số người sốt ruột đã ngồi chờ sẵn trong phòng hội nghị, mong chờ Liễu bí thư tới.
Vị bí thư trẻ tuổi này đâu chỉ là truyền kỳ trong lòng người dân Ngọc Lan mà thôi, còn là truyền kỳ trong lòng vô số cán bộ.
Có điều các cán bộ thất vọng, tới giờ họp, đi vào là Tần Hoài Nghĩa và các lãnh đạo cục, không thấy bóng dáng Liễu bí thư đâu. Tần Hoài Nghĩa thay mặt Liễu bí thư biểu thị áy áy với mọi người, vì có chuyện gấp, Liễu bí thư phải tới tỉnh ủy họp, nhờ Tào Hoài Nghĩa chủ trì cuộc họp này.
Điện thoại khẩn cấp gọi tới khi Liễu Tuấn vừa kết thúc cuộc hội đàm với Tần Hoài Nghĩa.
Thư ký Tiểu Trịnh mời Liễu bí thư lập tức tới tới phòng hội nghị số một tỉnh ủy, Thai bí thư muốn mở cuộc họp ban bí thư khẩn cấp.
Cuộc họp ban bí thư có quy định thời gian sẵn, không phải bí thư tỉnh ủy hứng lên là họp được, các phó bí thư ai chẳng có cả đống công việc bận rộn? Đâu phải chỉ ngồi trong phòng làm việc đợi đi họp.
Thông thường xuất hiện tình huống này là có sự kiện khẩn cấp.
Liễu Tuấn không dám chậm trễ, căn dặn Tào Hoài Viễn vài câu rồi lên xe tới thẳng trụ sở tỉnh ủy, Liễu Tuấn tới phòng hội nghị thì bốn vị chính phó bí thư đều đến đủ, ngoài ra còn có bí thư chính pháp ủy Trang Quốc Thắng và thư ký trưởng Triệu Đan cũng tham dự.
Cuộc họp ban bí thư thường đều có thư ký trưởng, rồi căn cứ vào nội dung thảo luận mà mới các thường ủy tham gia, Trang Quốc Thắng có mặt tức là chủ đề thảo luận liên quan tới chính pháp rồi.
Chẳng lẽ ở đâu lại xảy ra vụ án lớn?
Mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc, gật đầu với các bí thư, rồi đi thẳng tới vị trí của mình, các bí thư khác cũng không ai có vẻ mặt nhẹ nhàng gì.
- Đồng chí Liễu Tuấn đã tới, giờ họp thôi.
Đợi Liễu Tuấn ngồi xuống, Thai Duy Thanh lên tiếng:
- Đồng chí Quốc Thắng, giới thiệu tình hình cho mọi người đi.
Trang Quốc Thắng gật đầu, mở cuốn sổ trước mặt ra, chậm rãi nói:
- Thai bí thư và các bí thư, tôi vừa mới nhận được báo cáo, khu Ứng Sơn của thành phố Tống Đô phát sinh ra sự kiện quần chúng đánh nhau quy mô lớn, người tham dự lên tới con số hơn 200, còn dùng tới dao kiếm và súng ống, theo báo cáo tôi thu được, đã có rất nhiều người tử thương... Nghiêm trọng nhất là, người tham dự đánh nhau phát sinh xung đột với cảnh sát khu tới ngăn cản, phó cục trưởng chi chục Lâm Thanh Tuyền bị trọng thương, hiện đang cấp cứu.
Các bí thư vẻ mặt liền trở nên nặng nề.
- Lâm Thanh Tuyền? Một trong mười cảnh sát xuất sắc nhất toàn tỉnh năm ngoài?
Liễu Tuấn giật mình, hỏi.
Trang Quốc Thắng gật đầu, đáp:
- Liễu bí thư nói đúng rồi, chính là đồng chí ấy, còn là đại biểu nhân dân toàn quốc của tỉnh ta.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Tôi biết, tháng ba tới thủ đô họp, tôi có gặp mặt đồng chí ấy, vết thương của đồng chí ấy ra sao rồi?
- Bị thương ở ngực, do vật nhọn đâm, rất nghiêm trọng, còn đang cấp cứu, tình hình không khả quan chút nào.
Trang Quốc Thắng giọng nặng nề nói.
Hắn tháng ba năm nay mới nhậm chức bí thư chính pháp ủy kiêm sở trưởng sở công an thì Tống Đô lại xảy ra sự kiện đánh nhau nghiêm trọng như thế, còn làm bị thương phó cục trưởng chi cục khu, đúng là rất buồn bực.
Trang Quốc Tháng tuổi trên bốn mươi đã lên tới cấp phó bộ thực quyền, được coi là phải trẻ rồi, trước kia hắn công tác ở cơ quan quốc gia, kinh nghiệm ở địa phương cũng chẳng ít, có điều lần đầu tiên làm công tác chính pháp. Song chuyện này không ảnh hưởng quá lớn, công tác tuyến đầu của chính pháp cần chuyên gia kinh nghiệm phong phú mới đảm nhận được, bí thư chính pháp ủy tỉnh chủ yếu khống chế đại cục, điều hòa công tác chính pháp không cần tri thư chuyên nghiệp lắm.
- Vậy tình hình hiện giờ của Tống Đô ra sao?
Hứa Hoành Cửu hỏi.
Phát sinh ra vụ án nghiêm trọng như thế, Trang Quốc Thắng đương nhiên là báo cho bí thư tỉnh ủy biết ngay, có điều theo quen hệ, hẳn là báo cáo cho Lưu Phi Bằng biết trước rồi.
Hứa Hoành Cừu thì giống Liễu Tuấn, phải tới cuộc họp mới biết tin,
Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, sao chuyện quan trọng như thế, Sài Thiệu Cơ và Cừu Dụng Chi không báo cáo cho y?
Chính lúc này điện thoại của Liễu Tuấn rung lên.
Mặc dù trong cuộc họp ban bí thư không cấm nghe điện thoại, mọi người vẫn tự giác để điện thoại ở chế độ rung, đó là sự tôn trọng với các thành phố khác.
Điện thoại do Sài Thiệu Cơ gọi tới.
Liễu Tuấn bấm nút tắt.
Sài Thiệu Cơ sẽ biết lúc này y không tiện nghe điện thoại.
- Phát sinh ra chuyện này, tôi lập tức liên hệ với đồng chí Sài Thiệu Cơ, đồng chí ấy đang xuống nông thôn khảo sát, hiện giờ đang tới hiện trường...
Trang Quốc Thắng giải thích.
- Trần Đại Sơn đâu?
Liễu Tuấn đột nhiên nói.
Trần Đại Sơn chính là bí thư chính pháp ủy Tống Đô, được đề bạt lên sau khi Đồng Uy tự sát, như Sài Thiệu Cơ nói, Lý Chính Nho và Khương Quế Anh chấp chính ở Tống Đô, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, làm Tống Đô chia rẽ bè phái. Đương nhiên trong đó lớn nhất là Lý hệ và Khương hệ. Trần Đại Sơn chính là nhân mã Khương hệ. Đồng Uy tự sát Khương Quế Anh không quên tranh đoạt quyền lợi, đưa Trần Đại Sơn làm bí thư chính pháp ủy.
Mọi người đều biết, Đồng Uy là người người thuộc phe Lý Chính Nho, hắn chết, Lý Chính Nho khinh hoàng không dánh tranh chỗ khuyết này, làm lợi cho Khương Quế Anh.
Theo Sài Thiệu Cơ phản ánh, vị Trần bí thư này công tác chẳng ra làm sao, gan thì nhỏ, không ngờ lại sợ lưu manh báo thủ, thành ủy mấy lần tổ chức hành động nghiêm đả, vì Trần Đại Sơn mà không có mấy thu hoạch, rất nhiều thế lực xa hội đen trước hành động đả kích đã biết tin tức bỏ chạy, sau hoạt động lại quay về tiếp tục cùng đám tay sai kia làm xằng làm bậy.
Vì thế Sài Thiệu Cơ rất đau đầu, muốn thay đổi cục trưởng cục công an, nhưng Trần Đại Sơn là cán bộ phó sở, quyền điều động ở trên tỉnh. Hơn nữa Trần Đại Sơn mới nhậm chức không lâu, không có sai phạm quá rõ ràng, vội vàng điều chính phải có lý do chính đáng, ít nhất bề ngoài Trần Đại Sơn làm việc rất chu đáo.
Liễu Tuấn suy nghĩ mãi, cũng không tùy tiện đề xuất điều chỉnh Trần Đại Sơn.
Tống Đô trải qua đổi máu thường ủy lớn, trên dưới công tác cần ổn định, không hợp hành động điều chỉnh nữa, hơn nữa y đề xuất ra cũng không thỏa đáng lắm.
Trang Quốc Thắng liếc Liễu Tuấn một cái nói:
- Trần Đại Sơn đã tới rồi.
Lưu Phi Bằng nói:
- Đã có sự kiện đánh nhau quy mô lớn, còn dùng tới hung khí, khiến cho phó cục trưởng cục công an bị trọng thương thì không thể coi là chuyện bình thường được.
Trang Quốc Thắng nói:
- Vâng thưa tỉnh trưởng, Trần Đại Sơn dẫn các cán bộ cảnh sát trong cục cùng hai trung đột cảnh sát vũ trang, đoán chừng binh lực thế là đủ.
- Không đủ.
Thai Duy Thanh nghiêm mặt nói.
- Tình hình khu mỏ của Tống Đô xưa nay luôn rất nghiêm trọng, trước đó Sài Thiệu Cơ và Tô Kiệt đưa ra chính sách quốc hữu hóa khu mỏ, đắc tội với một đám chủ mỏ, làm bọn chúng phản kích dữ dội. Có lẽ lần này cũng do khai thác trộm mà gây nên, mặc dù theo báo cáo chỉ có hơn 100 người tham gia đánh nhau, nhưng các thế lực lưu manh này đều do dân bản địa tạo thành, bọn chúng có thể kích động quần chúng không rõ chân tướng vây công chiến sĩ cảnh sát, chúng ta không thể xem thường đám người này.
Trang Quốc Thắng mặt hơi đỏ lên.
Liễu Tuấn lập tức nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với Thai bí thư, chuyện này không được lơ là, phải tăng cường lực lượng, nhanh chóng ngăn ngừa chuyện mở rộng, bắt kẻ làm bị thương đồng chí Lâm Thanh Tuyền.
Trang Quốc Thắng cau mày, Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn kẻ tung người hứng, rõ ràng chỉ trích hắn xử lý thỏa đáng, nhưng cả hai đều nói rất có lý, hắn không phản bác được, liền đưa mắt nhìn Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng cau mày:
- Hiện giờ tình huống chưa rõ, tùy tiện điều động lực lượng cảnh sát tới, liệu có khiến quần chúng hiểu lầm, phát sinh sự kiện quần chúng nghiêm trọng không?
Phải nói Lưu Phi Bằng có lo lắng này không phải không có lý.
Vì nguyên nhân lịch sử, cùng việc khai thác trộm thịnh hành, nên người dân khá hung hãn, nếu không cũng chẳng phát sinh tình huống làm phó cục trưởng cục công an khi mang "đại quân áp sát", đúng là dễ làm mâu thuẫn thêm gay gắt.
Hứu Hoành Cửu nói:
- Hiện giờ không thể để ý nhiều như thế, không thể để tình thế diễn biến xấu hơn, tôi tán đồng Thai bí thư và Liễu bí thư, cần phải tăng cường lực lượng cảnh sát , nhanh chóng dẹp loạn.
Năm vị chính phó bí thư có 3 vị tỏ thái độ xuất binh, trong đó gồm Thai Duy Thanh, thực tế chuyện đã được quyết, Lưu Phi Bằng và La Tự Lập nhìn nhau một cái, chậm rãi gật đầu.
- Đồng chí Quốc Thắng, mời đồng chí đích thân dẫn đội, rút nhân viên đắc lực từ công an tỉnh tới Tống Đô ngăn cản chuyện mở rộng, chú ý phương thức chấp pháp, cố gắng làm công tác tư tưởng cho các quần chúng xung quanh, mời họ phối hợp hành động.
Thanh Duy Thanh không do dự nữa, hạ mệnh lệnh.