Liễu nha nội đáp máy bay tới thành phố Nam Minh.
Nam Minh là một trong số nơi trú quân của tập đoàn quân đông nam, Lương Kinh Vĩ đang làm quân trưởng ở đó, Liễu Tuấn lần này nhận lời mới của Lương Kinh Vĩ tới làm khách.
Vì cha mẹ Xảo Nhi tới Nam Minh, lại vừa khéo là sinh nhật Lương Quốc Thành, về tình về lý, Liễu bí thư đều phải tới chúc thọ cho nhạc phụ.
Nhạc Nhạc sớm đã hỏi mấy lần trong điện thoại, hỏi y khi nào tới, Nhạc Nhạc rất nhớ cha.
- A, anh là Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn vừa ngồi xuống khoang hạng nhất, lấy cuốn The Universe in a Nutshell ra định xem, thì có người gọi tên y, ngẩng đầu nhìn lên thấy một khuông mặt quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Liễu Tuấn, cô tiếp viên xinh đẹp liền cười:
- Anh không nhớ ra em sao? Em là Tiểu Mẫn, bạn học của Trầm Nhiêu... Trầm Nhiêu có khỏe không?
Liễu Tuấn liền nhớ ra, cô gái mặt trái xoan, mặc đồng phục công ty hàng không, người cao ráo này chẳng phải bạn cùng phòng của Trầm Nhiêu ở trường ĐH Sư phạm sao? Còn nhớ khi mời đám Trầm Nhiêu ăn cơm, còn bị Tiểu Mẫn và mấy cô bạn trêu ghẹo một phen.
- A, Tiểu Mẫn, không ngờ em cũng được toại nguyện rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Mục tiêu phấn đấu của Tiểu Mẫn là thành tiếp viên hàng không, từng nói đùa muốn bí thư TW đoàn giúp đi cửa sau.
Tiểu Mẫn cười:
- Trước kia chưa làm thì cả sáng tới tôi đều mơ ước. Giờ làm rồi thì thấy hoàn toàn khác, mỗi ngày bay đi bay lại rất là mệt.
- Ừ, công tác trên trời cao, đúng là rất vất vả.
Liễu Tuấn gật đầu tán đồng.
Tiểu Mẫn tò mò hỏi:
- Anh tới Nam Minh công tác à? Phải rồi, không phải anh công tác ở TW đoàn sao? Thế nào lại đi máy bay Ngọc Lan?
- Anh điều tới Ngọc Lan làm việc rồi, lần này tới Nam Minh là vì chuyện riêng, đi thăm một người bạn.
- Ra thế, anh ngồi trước nhé, lát nữa em nói chuyện với anh.
- Ừ.
Tiểu Mẫn lễ phép gật đầu với Liễu Tuấn, quay đi chào hỏi các vị khách khác, vừa xoay người, thiếu chút nữa va vào lòng một vị khách, Tiểu Mẫn vội vàng xin lỗi.
Vị khách đó là một nam nhân trên 40, mặc áo sơ mi đen, chất liệu và kiểu dáng đều rất cao cấp, Liễu Tuấn trong nhà có một nhà thiết kế lớn, nên nhìn một cái nhận ra, y phục của nam nhất đó đều là đặt làm không phải là sản xuất hàng loạt. Hiện giờ người có tiền trong nước đều lưu hành món y phục đặt may. Đương nhiên cũng có mấy kẻ giầu xổi chẳng qua là vì lấy cái mác hàng hiệu, bất kể có hợp hay không cứ mặc lên người, đôi khi trông rất buồn cười.
Nam nhân đó tướng mạo không tầm thương, nhưng có vẻ hung ác, Tiểu Mẫn va phải hắn nhưng không tức giận, mỉm cười gật đầu, rồi ngồi xuống vị trí của mình. Tên thanh niên trẻ bên hắn, để đầu đinh, lại không vừa lòng, trừng mắt lên quát:
- Chú ý vào, mù mắt à?
Tiểu Mẫn mặt hơi tái đi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường , mỉm cười khom người xin lỗi.
- Xin lỗi tiên sinh, tôi không cố ý.
Đầu đinh hừ một tiếng.
- Quang Tử.
Nam nhân mặc áo sơ mi đen quát khẽ một tiếng, ngăn đầu đinh lại, gật đầu với Tiểu Mẫn.
- Cô đừng chấp hắn, tính cậu ta không được tốt.
- Không sao, là do tôi không chú ý, tiên sinh, mời ngồi.
Dù sao Tiểu Mẫn được huấn luyện chuyên nghiệp nghiêm khắc, tươi cười mời đầu đinh ngồi xuống.
Đầu đinh hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh áo sơ mi đen.
Liễu Tuấn quay đầu lại nhìn, vừa vặn va chạm ánh mắt của sơ mi đen, hai người đều khẽ gật đầu, tránh đi.
Máy bay cất cánh, đại bộ phận hành khách cởi dây an toàn, có người nhắm mắt dưỡng thần, có người ngắm mây bên ngoài cửa sổ, cũng có người đọc sách báo như Liễu bí thư.
Liễu Tuấn ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Mẫn đứng ở gian phục vụ nhìn về phía mình, khả năng là muốn Liễu Tuấn tới tán gẫu.
Liễu Tuấn cười đứng dậy đi tới.
Tiểu Mẫn cười duyên, tựa hồ rất vui.
Xem ra làm tiếp viên hàng không kỳ thực rất buồn tẻ, hi vọng có người nói chuyện?
- Anh uống gì? Trà hay cà phê, hay là em mang cho anh chút nước ngọt?
Tiểu Mẫn niềm nở mời.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Trà đi.
Tiểu Mẫn đưa cho y một chén trà:
- Nghe nói Trầm Nhiêu tới Ngọc Lan công tác, hi hi, thì ra tới vì anh. Bạn ấy hiện giờ có khỏe không?
- Khỏe, cô ấy đang bận cải cách giáo dục đấy.
Điều này không phải là thổi phồng, Trầm Nhiêu dựa theo kiến nghị của y, viết hương án giáo dục kia nộp lên, sau đó gây ra tranh luận xôn xao. Đương nhiên đa phần là phản đối, có lãnh đạo trường Thất Trung còn chỉ trách là "dị đoan tà đạo", nói phương án này không phải là cải cách, mà là phá hoại.
Dựa theo mô hình giáo dục hiện nay, pphương án của Trầm Nhiêu đúng là có chút cấp tiến, nếu như hoàn toàn thực thi theo phương án của cô, sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Quan trọng nhất là quyền lực của các hiệu trưởng sẽ bị tước đoạt, bảo họ làm sao mà chấp nhận cho được.
Tức thì Trầm Nhiêu trở thành đích cho mọi người chỉ trách, người "hô đánh hô giết", thậm chí có lãnh đạo đề nghị điều Trầm Nhiêu đi, trường Thất Trung có một "quỷ phá hoại" như thế, chỉ e không còn ngày yên lành nữa.
Có điều những tiếng nói này nhanh chóng bị trấn ám.
Nguyên nhân rất đơn giản, Dịch Hàn nhìn trúng phương án này của Trầm Nhiêu, cực kỳ tán thưởng, xưng là "cái nhìn sáng suốt", vô cùng có ý nghĩa tham khảo, thế là lấy luôn phương án của Trầm Nhiêu đi, nói muốn đọc tỉ mỉ, chuẩn bị cả cách ở Thất Trung.
Vì kết quả này, Trầm Nhiêu hỏi Liễu Tuấn xem có phải y gây áp lực cho Dịch Hàn không.
Từ khi biết thân phận chân thật của Liễu Tuấn, Trầm Nhiêu rất mâu thuẫn, có một khoảng thời gian không lý tới y nữa. Có điều Liễu bí thư chẳng bận tâm tới sự lãnh đạo của cô, cứ theo lệ mỗi tuần hẹn Trầm Nhiêu, nếu cô từ chối, Liễu bí thư lái xe tới thẳng chỗ ở của cô.
Trầm Nhiêu lúc này mới hiểu, người này nói được làm được --- Thà không làm phó bí thư tỉnh ủy, cũng sẽ không "buông tha" cho cô.
Liễu Tuấn "si mê" như thế làm Trầm Nhiêu vừa bất lực vừa ngọt ngòa, một giáo viên trung học nhỏ nhỏ, bị phó bí thư tỉnh ủy "bám dính" lấy, đủ chứng minh cô giáo Trầm rất có sức hút.
Nam nhân này đúng là đặc biệt, không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân.
Đương nhiên lý do thực sự Trầm Nhiêu không biết, Liễu Tuấn cũng không nói, ít nhất không nói.
Nói ra Trầm Nhiêu cũng không tin.
Quá hoang đường.
Liễu bí thư mang công phu "vô lại" ra, cô giáo Trầm không kháng cự nổi, mâu thuẫn một hồi, vùng vẫy một hồi, rồi ngoan ngoãn ở bên người Liễu bí thư, không nghĩ lúc tung nữa, chỉ biết cùng Liễu bí thư nói chuyện "yêu đương"
Kỳ thực có một nam nhân hùng mạnh như thế vạn phần sủng ái, cảm giác tuyệt vô cùng.
Có điều Liễu bí thư sủng ái thì sủng ái, nhưng không hồ đồ, tất nhiên không lấy chuyện cải cách giáo dục ra mà "tuẫn tình". Dịch Hàn đúng là nhìn trúng phương án của Trầm Nhiêu, hắn cũng không biết tư tưởng chủ đạo của phương án này từ cái đầu Liễu bí thư.
Hiện giờ đang nghỉ hè, cục giáo dục khua chiêng gõ trống thực hiện phương án cải cách giáo dục, đoán chừng sau khi khai giảng sẽ tiến hành thí điểm.
"Ác mộng" của các hiệu trưởng ở Ngọc Lan sắp bắt đầu.
Nghe Liễu Tuấn nói Trầm Nhiêu đang cải cách giáo dục, Tiểu Mẫn cười:
- Oa, Trầm Nhiêu cuối cùng sắp thực hiện được mộng tưởng của mình rồi. Khi ở trường, bạn ấy là "nhà cải cách", lúc nào cũng bất mãn với chế độ giáo dục hiện nay. Hiện giờ có đất dụng võ rồi.. Hi hi, Liễu Tuấn, giữa hai người phát triẻn thế nào rồi.
Trước kia Liễu Tuấn thường tới trường tìm Trầm Nhiêu, mọi người coi cả hai là người yêu ít nhiều có thành phần trêu ghẹo. Tình yêu đại học cách hôn nhân xa lắm, trong con mắt đám Tiểu Mẫn, Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu chỉ là bèo nước gặp nhau, quá nửa không có kết quả, nhưng hiện giờ xem ra tựa hồ sai rồi.
Trầm Nhiêu chẳng những tới Ngọc Lan, còn giữ qua lại với Liễu Tuấn, điều này có nghĩa là hai người có khả năng đi tới với nhau.
Liễu Tuấn cười ấm áp:
- Bình thường, Trầm Nhiêu còn nhỏ.
- Hi hi, cũng không nhỏ đâu, tròn 22 rồi, đã qua tuổi kết hôn của luật pháp rồi.
Tiểu Mẫn nhìn Liễu Tuấn đầy thâm ý, rất rõ ràng muốn nói, Trầm Nhiêu tuy còn nhỏ, nhưng anh không nhỏ nữa, ba mươi mấy rồi, nên kết hôn rồi.
Liễu Tuấn cười ha hả không tiếp lời.
- Này, mang đồ uống lại đây.
Đang nói chuyện khoang hành khách đột nhiên vang lên giọng nói hung tợn.
Liễu Tuấn nhìn theo giọng nói, chính là tên đầu đinh. Hắn đang đứng dậy, mắt nhìn qua bên này, thái độ rất bất thiện.
Liễu Tuấn không khỏi cau mày.
Không phải là nói ai cũng phải lịch sự lễ độ, nhưng tên đầu đinh này quá đáng lắm, ở trên máy bay mà quát tháo ầm ầm, không có chút tố chất nào, không khỏi làm người ta ghét.
Nhìn dáng vẻ của hắn, chẳng giống kẻ có thân phận.
- Nhìn cái gì? Không phục à?
Đầu đinh thấy Liễu Tuấn cau mày thì rống lên