Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tác phong công tác của Liễu Tuấn xưa nay sấm rền gió cuốn, lập tức cũng không trở về thành phố mà trực tiếp tại phòng làm việc của hội Quản ủy tại khu an trí tổ chức Hội nghị xử lý thường vụ tạm thời. Mời hai người Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân cùng tham gia.

Thị trưởng Lý Đào, phó thị trưởng Thường vụ Chung Vĩnh Minh nhận được thông báo cũng vội vã chạy qua.

Mặt khác còn mời một nhóm cư dân như Mạnh Khánh, Khương Nhã Nghi làm đại biểu, cũng dự họp hiện trường hội nghị này.

Người phụ trách của khu An trí lần đầu tiên tiếp đãi đại quan như vậy nên rất khẩn trương, khi châm trà cho Liễu Tuấn tay cũng hơi run run.

Liễu Tuấn quan sát các nhân viên tham dự hội nghị rồi quay đầu nói với Lý Đào ngồi đối diện: "Đã thông tri cho chủ thầu xây dựng chưa?"

Lý Đào thấp giọng nói: "Đã thông tri rồi, Miêu Chính Cường nói đang ở huyện Ngọc Đông, đang chạy tới đây, có nên chờ hắn tới rồi mới bắt đầu không?"

Mặc kệ nói như thế nào, lần này sự cố chất lượng vẫn phải do chủ thầu xây dựng chịu trách nhiệm chủ yếu, đợi Miêu Chính Cường đến họp hình như cũng có đạo lý. Liễu Tuấn khoát tay, nói: "Không cần đợi, chúng ta cứ nghiên cứu trước vấn đề an trí của quần chúng, xử trí nhà hư hại có thể hoãn lại sau."

Lý Đào liền gật đầu, vẻ mặt có phần không dễ chịu.

Theo lý thuyết, nhiệm vụ như vậy tại khu an trí là việc trong phạm vi chức trách của thị trưởng hắn, xảy ra vấn đề thì người đầu tiên chạy tới không ngờ là các đồng chí của tổ tuần sát Trung ương, bản thân việc này chính là sự phê bình đối với hắn. Tuy nhiên Lý Đào cũng biết, lần này tổ tuần sát Trung ương hình như là nhằm vào Liễu Tuấn, cho nên hắn cũng hơi yên lòng.

"Các đồng chí, mấy tòa nhà tại khu an trí xuất hiện vấn đề chất lượng rất lớn, có thể nói đây là một sự cố chất lượng nghiêm trọng, để cho nhiều quần chúng như vậy ở trong căn hộ hư hại chính là thất trách của Phủ thị chính và Thành ủy Ngọc Lan chúng ta, cũng là sự sỉ nhục của cơ quan chủ quản là chúng ta! Các đồng chí, đó chính là sự sỉ nhục! Nhà của cư dân quan hệ đến an toàn tài sản sinh mệnh của quần chúng, chủ thầu xây dựng cùng đơn vị thi công làm việc qua loa, kiểm tra không cẩn thận mới dẫn đến xuất hiện vết nứt ở trên các căn hộ mới. . . Việc này chủ thầu xây dựng có trách nhiệm đơn vị xây dựng có trách nhiệm, bộ môn giám thị của Phủ thị chính có trách nhiệm. . . Đồng chí Hạ Vũ, cục xây dựng của đồng chí sẽ gánh chịu trách nhiệm chủ yếu của việc này!"

Liễu Tuấn chậm rãi nói, thần sắc nghiêm trọng.

Hạ Vũ đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, thấp giọng nói: "Vâng, Liễu bí thư, tôi. . . Tôi xin kiểm điểm sâu sắc với bí thư, với Phủ thị chính Thành ủy, quả thực là bởi vì chúng tôi đã không giám thị chu đáo mới để xuất hiện vấn đề này, tôi lấy tư cách cục trưởng xây dựng thành phố vì thế sẽ gánh chịu trách nhiệm chính, thỉnh cầu Phủ thị chính Thành ủy xử phạt tôi!"

Lý Đào lớn tiếng nói: "Đồng chí Hạ Vũ, xử phạt nhất định phải làm, không chỉ có đồng chí, các đơn vị giám sát chất lượng kiến trúc công trình phụ trách còn có ban quản lý việc di dời cũng phải gánh chịu trách nhiệm!"

Hạ Vũ hơi sợ hãi nhìn Lý Đào, lại thấp giọng nói: "Đúng vậy, Lý thị trưởng, tôi đề nghị xử phạt. . ."

Chủ nhiệm ban quản lý di dời Dương Tư Ngôn cũng sắc mặt xấu hổ gục đầu xuống.

Hạ Vũ và Dương Tư Ngôn thường ngày cũng coi như là cán bộ lãnh đạo uy phong lẫm lẫm. Trong lĩnh vực của mình cũng đạp một cước đất rung núi chuyển, hôm nay trước mặt mọi người bị phê bình nghiêm khắc, sự phiền muộn trong lòng hai người này có thể nghĩ.

Tuy nhiên hiện tại không quản đến những việc này, trước hết phải nghĩ biện pháp để tránh một kiếp này.

Liễu Tuấn chậm rãi nói: "Trách nhiệm, có thể chậm một bước mới truy cứu, hiện nay có hai nhiệm vụ quan trọng nhất. Đầu tiên là phải nhanh chóng di dời toàn bộ người dân trong những căn hộ hư hại ra ngoài, không thể để họ tiếp tục ở trong những căn hộ nguy hiểm như vậy, quá nguy hiểm. Thứ hai chính là phải những tòa nhà còn lại, mặc kệ là đã làm xong đưa vào sử dụng hay là đang xây đều phải tiến hành kiểm tra chất lượng toàn diện một lần, nhìn xem có còn mối tai họa ngầm nào khác không, nếu có cũng phải lập tức xử lý. Nói chung, an toàn sinh mệnh của quần chúng phải đặt ở vị trí thứ nhất! Chuyện này, đồng chí Hạ Vũ, đồng chí phải lập tức tổ chức nhân viên, bắt đầu thực thi ngay, không được kéo dài!"

"Vâng, Liễu bí thư, tôi sẽ lập tức đi bố trí!"

Vội vàng đáp, trong mắt hiện lên một tia khao khát, bất kể như thế nào, ấn tượng của hắn ở trong mắt Liễu bí thư bình thường vẫn rất tốt. Ngoại trừ ngày hôm nay, Liễu bí thư vẫn chưa bao giờ quá nghiêm khắc với hắn. Hiện tại Liễu Tuấn lại muốn hắn tổ chức nhân viên tiến hành kiểm tra đo lường chất lượng, xem ra, nếu như xử lý thoả đáng, cái mũ ô sa trên đầu hắn vẫn chưa bị rơi xuống đất.

Kỳ thực cũng chỉ ở tại Ngọc Lan, dưới thống trị của Liễu Tuấn các cục trưởng mới có thể khẩn trương như vậy. Nếu như đổi lại một nơi hoặc là một lãnh đạo khác, rất có thể Hạ Vũ không cần lo được lo mất như vậy. Cùng loại tình huống như vậy, các thành phố nơi khác diễn ra vô số kể, cục trưởng xây dựng thành phố bởi vậy mà mất mũ ô sa hầu như ngay cả một người cũng chưa có.

Sẽ không có ai nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm trên vấn đề này như Liễu Tuấn.

"Các Đồng chí, còn có chư vị đại biểu của cư dân, chúng ta cùng nhau thương lượng để an trí như thế nào mới là thích hợp nhất. Đã đến mùa đông, hai tháng nữa sẽ đến năm mới, tôi hiểu tâm tình của mọi người lúc này, thật sự là không muốn dọn nhà, ai cũng không muốn đi qua đi lại mà. . . Nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, không dọn không được, xin mọi người hiểu cho, đây cũng là suy nghĩ cho an toàn sinh mệnh của mọi người. Mọi người nghĩ ra biện pháp gì đều có thể nói, tiếp thu ý kiến quần chúng mà. . . Ngày hôm nay chúng ta nhất định phải xác định được chuyện này, không thể tái kéo dài!"

Liễu Tuấn đối mặt với các đại biểu cư dân, nói rất thành khẩn.

Các đại biểu cư dân vốn đang đầy một bụng tức, rất không vừa lòng đối với các vị quan chức trong thành phố, có người nhận được tin tức là đại lãnh đạo của Trung ương đang "cải trang vi hành", nên chuẩn bị qua đây "cáo trạng". Liễu Tuấn vừa đến đã lập tức tổ chức họp, mời họ cùng tham dự, ít nhiều cũng đã tiêu trừ bất mãn của các cư dân. Xem ra, vị bí thư trẻ tuổi này thật đúng là "Liễu Thanh thiên" giống như dân gian đã lưu truyền, là một vị lãnh đạo tốt chân chính quan tâm đến nỗi khổ của dân sinh.

"Bí thư, tôi thấy vì thuận tiện cũng không cần phải dọn đến nơi khác làm gì, ngay bên cạnh dọn ra một khu vực trống trải rồi dựng lều, như vậy mọi người dọn nhà cũng tiện, không cần phải lặn lội đường xa, đợi sau khi cải tạo nhà xong sẽ dời đến nhà mới cũng tiện mà."

Lý Đào đưa ra ý kiến trước, cách nghĩ cũng khá nhất trí với Dương Tư Ngôn.

Vừa nghe lời này của Lý Đào, lập tức có rất nhiều đại biểu trên mặt lộ ra ý không hài lòng và lo lắng, một người niên nhân ở hàng phía sau đứng lên, bộ dạng rất muốn đưa ra ý kiến.

Liễu Tuấn hướng về cậu ta gật đầu, ôn hoà nói: "Chàng trai có chuyện gì cứ nói!"

"À, Liễu bí thư. . . Lý. . . Thị trưởng, tôi cảm thấy là lều không hợp, trời lạnh như thế, thanh niên chúng tôi thì còn được, chứ người già và trẻ em thì không thể chịu nổi. . ."

Cậu kia hơi đỏ mặt, cố lấy dũng khí lớn tiếng nói.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, ý kiện này rất hợp lý, tôi cũng suy nghĩ như thế. Ngoại trừ lạnh cũng phải suy nghĩ đến vấn đề an toàn, ở đây tương đối hẻo lánh, lều mặc dù có thể che gió che mưa, tính năng an toàn khác thì sẽ không tốt như vậy."

Thấy bí thư Thành ủy đồng ý ý kiến của mình, cậu thanh niên rất kích động liên tục gật đầu rồi ngồi xuống.

Lý Đào nói: "Bí thư, chúng ta có thể dùng loại lều dày nhất, tính năng chống lạnh cũng sẽ không kém. Về phần vấn đề an toàn tôi nghĩ có thể tạm thời thiết lập phòng cảnh vụ, phái thêm cảnh sát tiến hành tuần tra không ngừng cũng có thể giải quyết được."

Đây cũng là thói quen của Lý Đào, phàm là ý kiến hắn đã nhận định thì sẽ kiên trì, sẽ không đơn giản bị người khác thuyết phục.

Liễu Tuấn nói: "Ý kiến của thị trưởng cũng có đạo lý. . .Ừ, các đồng chí khác cũng nói đi, để xem còn có phương thức nào có thể giải quyết không, nói thoải mái đi, như vậy mới có thể chân chính tiếp thu ý kiến của quần chúng!"

Phó thị trưởng Thường vụ Chung Vĩnh Minh nói: "Bí thư, Lý thị trưởng, tôi có một kiến nghị. . . chúng ta hay là cứ suy nghĩ đến yêu cầu của quần chúng, tận khả năng an bài cho họ ở trong nhà ngói xi măng đi, cho dù là nhà cũ cũng không sao, dù sao chỉ là sắp xếp tạm thời mà thôi, thời gian hẳn là cũng không ở lâu, việc này chúng ta có thể nghĩ biện pháp từ nhà xưởng nào đó, rất nhiều nhà xưởng cũ đều đã đình công, công nhân viên chức cũng đã nghỉ việc, hi vọng cũng có thể dọn ra được một số phòng trống!"

Liễu Tuấn sáng mắt, nói: "Ừ, kiến nghị này của thị trưởng Vĩnh Minh tôi cho rằng rất tốt. Tôi nhớ là tổng công ty Trường Phong có rất nhiều công nhân viên chức đã đến khu nhà ở tập thể mới xây, khu nhà họ ở lúc trước chủ yếu là một số nhà trệt đều đang bỏ trống, tôi thấy có thể liên hệ với họ thử xem có thể dọn ra một số căn hay không, tạm thời thu xếp cho quần chúng ở đây."

"Đúng vậy, bí thư, tôi cảm thấy như vậy khá thỏa đáng, nếu như ở công ty Trường Phong, phương tiện cuộc sống của họ cũng khá đầy đủ, nếu quần chúng tạm thời được thu xếp ở đó, cho dù qua tết âm lịch cũng có thể thuận tiện mua được hàng tết."

Chung Vĩnh Minh mỉm cười nói, vừa nói vừa liếc nhìn Lý Đào.

Trong khoảng thời gian này trong lòng Chung phó thị trưởng không hề thoải mái chút nào, chủ yếu vẫn là bởi vì biểu hiện của Lý Đào, hùng hổ doạ người. Nếu như chỉ là Lý Đào cường hoành thì cũng không có gì, cho dù phía sau Lý Đào là một bí thư Tỉnh ủy, Chung Vĩnh Minh cũng không phải quá sợ hắn. Dù sao trước đây Chung Vĩnh Minh cũng là cán bộ rất cường thế, còn là "Địa đầu xà" tại TP Ngọc Lan, thân tín của Liễu Tuấn, những người của Phủ thị chính đa số là hướng về hắn. Điều duy nhất khiến Chung Vĩnh Minh đau đầu chính là Liễu Tuấn hình như cũng rất ủng hộ Lý Đào, một số yêu cầu Lý Đào đề xuất mặc kệ là điều chỉnh cán bộ hay là quyền lực tài chính, trên cơ bản Liễu Tuấn đều thỏa mãn. Trong lòng Chung Vĩnh Minh không thoái thác được, không biết tới cùng Liễu bí thư có dụng ý gì, lại hỏi ngay mặt nên chỉ có thể đặc biệt chú ý cẩn thận.

Hôm nay nắm được cơ hội, đương nhiên phải "khoe khoang" một chút: anh là bộ uỷ quốc gia đi xuống thì thế nào? Chỉ biết lý luận suông, luận đến năng lực xử lý vấn đề thực tế, hơ hơ, còn kém lắm!

Đương nhiên Lý Đào cũng đang tức lộn ruột, chỉ là trước mặt mấy người Liễu Tuấn và Trình Văn Đạo, Hoàng Trọng Quân không thể trừng mắt hăm dọa Chung Vĩnh Minh.

Liễu Tuấn nói: "Các đồng chí khác còn có ý kiến gì tốt thì cứ đề xuất, mọi người cùng nhau thảo luận!"

Lúc này, Mạnh Khánh đứng lên nói: "Liễu bí thư, nếu tạm thời dọn ra ngoài ở tại công ty Trường Phong, cá nhân tôi không có ý kiến, tôi chỉ muốn hỏi, nhà mới đến lúc nào có thể xây xong? Không dối gạt ngài, Liễu bí thư, nếu như để cho chúng tôi vào ở trong một căn nhà hư hại như vậy, chúng tôi không dám!"

"Đúng đúng đúng, việc này phải nói rõ trước, không thể ở nhà hư hại. . ."

Lập tức có mấy đại biểu cư dân phụ hoạ theo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui