Tưởng lão vốn không dự định nói chuyện đơn độc cùng Liễu Tuấn sớm như vậy, nhưng nhìn tình huống không nói chuyện là không được. Không chỉ tình huống TP Ngọc Lan bên này không lạc quan, tin tức từ kinh thành truyền đến cũng không lạc quan.
Liễu Tuấn sẽ hoàn toàn không áp dụng thủ thế mà là áp dụng trạng thái đôi công. Tưởng lão dẫn người "tiến công" Liễu Tuấn tại TP Ngọc Lan, không chỉ tại Ngọc Lan bị phản kích ngoan cường, đồng thời chiến hỏa còn cháy thẳng tới kinh sư.
Tưởng lão xuất phát từ thủ đô trước, một đại nhân vật đỉnh cấp đã từng trò chuyện qua với ông một hồi, đối tượng nói chuyện chính là về Liễu Tuấn. Vị đại nhân vật đỉnh cấp đó nói nhất thiết đừng coi thường người thanh niên này, người này tính cách kiên cường, thà chết không chịu khuất phục, hy vọng Tưởng lão thận trọng hành xử. Lúc đó Tưởng lão có phần không đồng ý, bất kể nói như thế nào, quyền chủ động vẫn trong tay ông ta. Là ông giám sát Liễu Tuấn chứ không phải là Liễu Tuấn giám sát ông!
Một thanh niên 30 tuổi đầu, luận chính trị kinh nghiệm vẫn là một con chim non, có thể lợi hại đến đâu? Lẽ nào hắn còn có thể thành tinh?
Cũng không trách Tưởng lão tràn đầy tự tin như vậy, mặc dù nhiều năm trước đây ông ta đã từng có một lần gián tiếp giao kích với Liễu Tuấn, trận đó tuy không thể làm gì Liễu Tuấn nhưng Tưởng lão hoàn toàn không cảm thấy bản thân Liễu Tuấn bao nhiêu năng lực. Nếu như không phải là chuyện có liên quan đến Bạch Dương, dẫn đến bộ trưởng Trung tổ bộ khi đó là Bạch Kiến Minh giận dữ, bắt ép Bạch Kiến Minh và phe phái hai tầng áp lực, Liễu Tuấn cũng không thể dễ dàng qua cửa như vậy.
Tưởng lão công tác tại hệ thống Kỷ ủy đã nhiều năm, cán bộ lợi hại nào mà chưa thấy qua? Rất nhiều quan to cấp Chính bộ đều là Tưởng lão đích thân lôi xuống ngựa. Luận trí tuệ chính trị luận nhân mạch, quan trường, luận thủ đoạn quyền mưu, những người đó không ai mà không phải là người xuất sắc, cuối cùng còn không phải là thất bại thảm hại.
Liễu Tuấn vẫn chỉ trẻ nguời non dạ!
Nhưng mà đến TP Ngọc Lan thời gian chưa tới 1 tuần, Tưởng lão đã ngồi không yên, cảm thấy nhất định phải đích thân nói chuyện cùng Liễu Tuấn.
Hoàng Trọng Quân tạm thời làm thư ký của Tưởng lão, gọi điện thoại tới cho Liễu Tuấn, lời nói rất khách khí, nói là Tưởng bí thư có tình huống muốn liên hệ với Liễu bí thư, không biết Liễu bí thư thời gian hay không.
Đây vốn là lời khách khí, tổ trưởng tổ tuần sát Trung ương triệu kiến, anh có thể không có thời gian sao?
Nhưng Liễu Tuấn thật đúng là sẽ không có thời gian!
Liễu Tuấn bình thản trả lời Hoàng Trọng Quân: "Xin lỗi Hoàng cục trưởng, hiện tại tôi đang tham gia hội nghị Hội đồng nhân dân về việc bình ổn giá nhà, vừa mới bắt đầu, tôi là người chủ trì nên không thể rời khỏi. Như vậy đi, buổi chiều tôi có thời gian sẽ qua bái phỏng Tưởng lão!"
Nghe được lời này Hoàng Trọng Quân sửng sốt!
Thật ngông!
Ý này là nói muốn buổi chiều Tưởng lão ở khách sạn chờ Liễu bí thư tới cửa?
Tuy nhiên Hoàng Trọng Quân không hồ đồ, nói như vậy là không thể tùy tiện đáp ứng, lập tức nói giọng hơi nghiêm: "Liễu bí thư, dạo này Tưởng bí thư cũng rất vội, xin bí thư nên lập tức qua đây một chuyến đi!"
"Hoàng cục trưởng, công tác lập pháp của Hội đồng nhân dân cũng rất quan trọng!"
Liễu Tuấn không thay đổi chút nào, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm.
Trong lòng Hoàng Trọng Quân giật thót, tuy Tưởng bí thư có thể không thèm để ý tới mặt mũi của Liễu Tuấn nhưng Hoàng Trọng Quân hắn không thể. Hắn đúng là do Tưởng lão một tay đề bạt lên, nhưng hiện hắn đang làm việc tại Trung tổ bộ, trưởng Trung tổ bộ là Quách Kế Hiền cũng sẽ không chiếu cố hắn như Tưởng lão. Nghe nói anh vợ kiêm anh rể Nghiêm Minh của Liễu Tuấn lập tức sẽ đảm nhiệm cục trưởng cục 2 kiêm Ủy viên bộ vụ Trung tổ bộ. Hoàng Trọng Quân ý thức được, Liễu Tuấn đang tức giận thật. xét cho công bằng, hành vi của họ tại TP Ngọc Lan cũng quả thực là có chút khác người, cũng khó trách Liễu Tuấn khó chịu!
Lúc này, Hoàng Trọng Quân đột nhiên nhớ tới, bên kia điện thoại chính là một vị đỉnh cấp nha nội. Phó bí thư Tỉnh ủy trẻ nhất toàn quốc!
Một người ngông như vậy sao có thể trơ mắt nhìn người khác đâm thọt phía sau lưng mình?
"Này, như vậy đi, Liễu bí thư, tôi sẽ báo cáo tình huống này cho Tưởng bí thư, lúc nào gặp mặt thì mời Tưởng bí thư định đoạt."
Hoàng Trọng Quân nói thận trọng hơn, còn có phần như đang thương lượng.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Có thể, nhưng mà mời Hoàng cục trưởng sớm hẹn trước, đừng có mà an bài cho xung đột với thời gian của tôi!"
Hoàng Trọng Quân nghẹn họng!
Một chút mặt mũi Liễu nha nội cũng không cho.
Hoàng Trọng Quân báo cáo lại nội dung cuộc điện thoại với Liễu Tuấn cho Tưởng lão, mặc dù giọng điệu đã tận lực khách quan, nhưng vẫn khiến Tưởng lão tức giận đến mức dựng ngược lông mày, tay phải nắm chặt, đấm mạnh một cái lên tay vịn ghế sofa, cả giận nói: "Thật là quá kiêu ngạo ương ngạnh!"
Kỳ thực lại nói tiếp, động thái này của Liễu Tuấn cũng không xem như là quà kiêu ngạo. Tưởng bí thư ông đúng là thân phận tôn quý thật, muốn gặp Liễu Tuấn tôi thì tôi cũng phải nên tới bái phỏng, nhưng ông không thể yêu cầu gọi thì tôi phải đến. Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, chủ nhiệm hội Thường ủy Hội đồng nhân dân TP Ngọc Lan cũng không phải cả ngày không có việc gì, ở nhà ngồi đợi ông gọi điện triệu hoán đâu.
Chỉ là đổi lại là người khác, chỉ cần không phải đang ở nước ngoài, bất kể công việc quan trọng cỡ nào, đều sẽ trực tiếp gác qua một bên mà vội vàng chạy tới khách sạn Long Tuyền gặp mặt Tưởng bí thư. Ai cũng sẽ không khiến mọi việc tuyệt tình như Liễu Tuấn.
Bởi vậy nên cũng biết, Liễu Tuấn đã ôm quyết tâm "nhất quyết thắng bại", không dự định thỏa hiệp với bất kỳ ai.
Hoàng Trọng Quân cũng không có tức giận theo Tưởng lão, cũng không nói phụ họa theo Tưởng lão. Ngược lại lo âu nói: "Tưởng bí thư, tôi nghe nói Liễu Tuấn đã viết báo cáo phản ánh tình huống lần tuần tra lần này của chúng ta tới Trung tổ bộ và Trung kỷ ủy, nội dung cụ thể tạm thời chưa biết, nhưng. . . tôi nghĩ khẳng định là trút bất mãn."
Tưởng bí thư cười lạnh: "Nó bất mãn thì làm thế nào? Chế độ tuần tra sao có thể bởi vì nó mà thay đổi?"
Hoàng Trọng Quân liếm môi, không có nói gì nữa.
Chế độ tuần tra tuy sẽ không bởi vì Liễu Tuấn mà thay đổi, nhưng các thành viên của tổ tuần sát sẽ không ổn như vậy. Nếu mũi điều tra đã biến thành nhằm vào Liễu Tuấn, như vậy Liễu Tuấn phản kích nhất định cũng không phải nhằm vào chế độ mà là nhằm vào thành viên của tổ tuần tra. Nhằm vào chế độ hay là nhằm vào nhân viên chấp hành chế độ, trong đó có sự khác nhau rất lớn, hiệu quả tạo ra cũng hoàn toàn khác.
Lấy trí tuệ chính trị như Liễu Tuấn khẳng định có thể phân rõ sự khác biệt trong đó.
Tuy nhiên đã như vậy thì Hoàng Trọng Quân cũng không thể nói thêm gì, Tưởng lão rất có thể sẽ phát tiết tất cả lửa giận lên đầu hắn. Tưởng lão quyền cao chức trọng, tính cách lại nóng nảy. Hoàng Trọng Quân hoàn toàn không cần phải "chịu đựng thay."
Tưởng lão không hổ là cán bộ lãnh đạo có thâm niên, mặc dù đang trong cơn giận dữ nhưng vẫn chưa đánh mất sức phán đoán, buồn phiền một hồi mới nói với Hoàng Trọng Quân: "Anh bảo nó 2h30 chiều qua đây gặp tôi!"
"Vâng, Tưởng bí thư!"
Hoàng Trọng Quân hơi khom người, rời khỏi gian phòng của Tưởng lão.
Hoàng Trọng Quân vừa ra, Tưởng lão liền vươn tay quét đổ hết chén đĩa, mâm đựng trái cây và tàn thuốc trên mặt bàn, "leng keng" đổ ra đất, Tưởng lão lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, sắc mặt xanh đen.
Giờ cơm trưa, tin tức Tưởng lão phát cáu nhanh chóng truyền từ khách sạn Long Tuyền ra ngoài, truyền tới lỗ tai các vị lãnh đạo chủ chốt khác của Tỉnh ủy. Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng đều vội đi hỏi tình huống tỉ mỉ thế nào.
Nguyên nhân chân chính, người gọi điện thoại báo cáo cho Thai Duy Thanh, Lưu Phi Bằng cũng không phải rất rõ ràng, chỉ là nói Tưởng lão đã rất bực tức.
Thai Duy Thanh, Lưu Phi Bằng thầm kinh ngạc, càng thêm cẩn thận hơn.
Lưu Phi Bằng đã biết, em vợ của Uông Quốc Chiêu là Trì Cố bởi vì tình nghi chứa gái mại dâm và chơi ** nên thị công an khu Hoa Thành giam giữ, vụ án đang trong tiến hành điều tra. Mặc dù Lưu Phi Bằng không rõ tình hình cụ thể Uông Quốc Chiêu bảo Trì Cố "rải tin tức" nhưng vào lúc mẫn cảm thế này, người của cơ quan công an đến bắt em vợ Uông Quốc Chiêu tuyệt đối sẽ không phải là sự trùng hợp.
Xem ra Liễu Tuấn cũng đã phát hiện ra mọi người nhằm vào anh ta, đồng thời áp dụng biện pháp phản kích.
Phán đoán này khiến trong lòng Lưu Phi Bằng rất khó chịu.
Sự cường ngạnh của Liễu Tuấn đã vượt qua dự liệu của Lưu Phi Bằng. Một người cường thế đã quen đột nhiên phát hiện có người khác còn hơn cả mình, trong lòng đều sẽ là cảm giác như Lưu Phi Bằng.
***
Buổi chiều 2h15p, xe số 1 của Thành ủy Ngọc Lan đúng giờ xuất hiện tại khách sạn Long Tuyền. Hoàng Trọng Quân đích thân chờ tại đại sảnh. Vốn Hoàng Trọng Quân dự định để cho Liễu Tuấn phơi nắng một hồi, để cho anh ta rõ uy phong của phó bí thư Tỉnh ủy đừng có mà đem để đùa tổ tuần sát Trung ương. Tuy nhiên cuối cùng Hoàng Trọng Quân đã thay đổi chủ ý, ra chờ đón Liễu Tuấn tại đại sảnh.
Ván cờ lúc này đã không chỉ đơn thuần trên ý nghĩa chính trị, ở giữa đã trộn lẫn vào một số nhân tố cá nhân. Hoàng Trọng Quân rất không muốn liên lụy vào. Đắc tội với Liễu Tuấn, Hoàng Trọng Quân hắn cũng không có chỗ gì tốt.
Tưởng lão đã rời khỏi cương vị công tác, sau này Hoàng Trọng Quân phải dựa vào bản thân mình để cố gắng nhiều hơn.
Cán bộ cấp bậc như hắn còn chưa đủ tư cách là đối thủ cá nhân với Liễu Tuấn.
"Chào ngài, Liễu bí thư!"
Nhìn thấy Liễu Tuấn đi ra từ xe Audi, Hoàng Trọng Quân bước nhanh ra đón, cùng Liễu Tuấn nắm tay, dáng tươi cười có thể vốc. Hình như cuộc điện thoại buổi sáng không tạo thành ảnh hưởng chút nào với Hoàng Trọng Quân.
Công phu dưỡng khí cũng rất cao.
"Xin chào, Hoàng cục trưởng, Tưởng lão có ở đây chứ?"
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Hoàng Trọng Quân vội đáp: "Tưởng lão đang chờ Liễu bí thư ở phòng khách."
Liễu Tuấn gật đầu.
"Liễu bí thư, mời đi theo tôi!"
Liễu Tuấn cũng không nói nhiều, đi theo phía sau Hoàng Trọng Quân, khí định thần nhàn. Đối với cước bộ có vẻ hơi gấp của Hoàng Trọng Quân chỉ làm như không thấy. Liễu bí thư là như vậy người, người bình thường, căn bản là không có khả năng ảnh hưởng đến tác phong hành sự của y, dù cho trên phương diện nhỏ như thế này cũng luôn luôn thể hiện.
Hoàng Trọng Quân đành phải đi chậm lại để thích ứng với tốc độ của Liễu Tuấn.
Tưởng lão cũng không mang căn hộ xa hoa của mình làm địa điểm hội đàm, mà định tại phòng khách số 1 của khách sạn Long Tuyền, cho thấy lần nói chuyện này đặc biệt chính thức.
Đi tới trước cửa phòng khách, Hoàng Trọng Quân kìm lòng không đậu giơ lên cổ tay xem thời gian: 2strong9p
Vị Liễu bí thư này thật đúng là ngạo khí, ngay cả thời gian gặp mặt cũng tính chuẩn như vậy.
Hoàng Trọng Quân không khỏi khẽ lắc đầu, đưa tay gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, nói: "Tưởng bí thư, đồng chí Liễu Tuấn tới rồi!"
"Mời anh ta vào!"
Trong phòng khách truyền ra thanh âm già nua mà lại tràn ngập uy nghiêm của Tưởng bí thư