"Liễu bí thư, chào ngài !" Một vị cán bộ trung niên hơn 40t xoải bước đi vào phòng làm việc của Liễu Tuấn, hơi khom lưng chào hỏi.
"Ha ha, đồng chí Tái Nghĩa tới rồi hả, xin chào xin chào!"
Liễu Tuấn ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức nở nụ cười thanh thoát, bước nhanh ra nhiệt tình nắm tay với La Tái Nghĩa: "Tới đây, đồng chí Tái Nghĩa, mời ngồi !"
Nhiệt tình ngoài ý muốn của Liễu Tuấn khiến Kha Khải Phàm có chút kỳ quái. Rất ít cán bộ nhận được đãi ngộ loại này tại phòng làm việc của Liễu Tuấn. Không chỉ nói La Tái Nghĩa là phó chủ nhiệm hội Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố, dù cho thị trưởng Lý Đào và bí thư Kỷ ủy Hàn Kình Vũ cũng chưa hề nhận được qua đãi ngộ như thế. Lại không biết La Tái Nghĩa có bản lĩnh gì khiến Liễu bí thư coi trọng như vậy.
"Cảm ơn Liễu bí thư!"
La Tái Nghĩa đối với loại đãi ngộ này cũng chưa từng có cảm giác "thụ sủng nhược kinh", sau khi lễ phép cảm tạ mới thản nhiên ngồi xuống ghế sofa.
La Tái Nghĩa này hiện nay là phó chủ nhiệm hội Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố kiêm Ủy viên chủ nhiệm Uỷ ban công tác pháp chế. Thời gian Liễu Tuấn chủ chính khu Trường Hà, La Tái Nghĩa là phó chủ nhiệm công tác pháp chế phụ trách Quản ủy hội khu Trường Hà, cũng là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong Quản ủy hội. Đương nhiên, La Tái Nghĩa trẻ tuổi là so sánh với các phó chủ nhiệm và chủ nhiệm khác, chứ không thể so sánh với Liễu Tuấn. Khi đó, Liễu Tuấn chưa tới 16t, La Tái Nghĩa khi đó 26t.
La Tái Nghĩa cũng có thể coi là phần tử trí thức có quan niệm pháp chế rất mạnh, chính là một trong những người chủ chốt thúc đẩy "hành chính theo nếp" tại khu Trường Hà, có tính cách ngay thẳng.
Tuy nhiên, cũng bởi vì tính cách ngay thẳng này đã ảnh hưởng đến con đường đi lên của hắn. Nhiều năm qua, cấp bậc vẫn lên một bậc, trở thành cán bộ cấp Phó sở, nhưng thực quyền cũng không thấy tăng bao nhiêu.
Bản thân La Tái Nghĩa cũng không quá lưu ý những điều này. Không lâu sau khi Kỳ Hoành Minh tiếp nhận Sài Thiệu Cơ đảm nhiệm bí thư Công ủy khu Trường Hà liền điều nhiệm La Tái Nghĩa từ phó chủ nhiệm Quản ủy hội khu Trường Hà đến Ủy viên chủ nhiệm Uỷ ban công tác pháp chế Hội đồng nhân dân thành phố. Trong mắt người khác thì đây hoàn toàn là đuổi đi. La Tái Nghĩa không buồn bực, vẫn cẩn trọng làm bản chức công tác của mình.
Khi Liễu Tuấn quay về đảm nhiệm thị trưởng Ngọc Lan liền hướng Đinh Ngọc Chu bầu cử La Tái Nghĩa làm phó chủ nhiệm hội Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố, cấp bậc lên một bậc. Lần này công tác chuẩn bị lập pháp bình ổn giá nhà chính là do La Tái Nghĩa phụ trách.
Ngày hôm qua Liễu Tuấn tại hội Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố cùng các đồng chí của Uỷ ban công tác pháp chế tham gia lập pháp. Các Ủy viên đưa ra một số ý kiến bất đồng, lúc đó Liễu Tuấn không có thời gian tham thảo hết những ý kiến của các Ủy viên nên mới hẹn La Tái Nghĩa ngày hôm nay tới phòng nói chuyện.
"Đồng chí Tái Nghĩa hút thuốc đi!" Liễu Tuấn đẩy gói thuốc gấu mèo vàng tới trước mặt La Tái Nghĩa. La Tái Nghĩa mỉm cười, cũng không khách khí, lấy ra một điếu từ trong bao.
"Đồng chí Tái Nghĩa, mấy tháng qua công tác chuẩn bị lập pháp của Uỷ ban công tác pháp chế làm rất tỉ mỉ, điểm này tôi rất thích, vẫn là tác phong của đồng chí trước đây tại khu Trường Hà."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Nghiêm ngặt mà nói, La Tái Nghĩa được coi là thuộc hạ cũ của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn vẫn rất coi trọng hắn, hai năm trước được bầu cử làm phó chủ nhiệm hội Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố cũng thể hiện sự coi trọng của Liễu Tuấn. Vì vậy trước mặt Liễu Tuấn, La Tái Nghĩa không có áp lực lớn. Đối mặt với lãnh đạo cũ mà mình kính trọng, là ai cũng thấy nóng hầm hập trong lòng.
"Liễu bí thư kiên trì bình ổn giá nhà, làm cho quần chúng Ngọc Lan mỗi người đều có nhà chính là thể hiện tôn chỉ chấp chính vì dân của đảng ta, tôi rất kính phục. Về phần công tác chuẩn bị lập pháp vốn là việc chúng tôi phải làm, nhưng sợ không đảm đương nổi như bí thư khích lệ đâu."
La Tái Nghĩa kính cẩn nói.
"Ha ha, Tái Nghĩa, cả anh cũng học được nịnh hót sao?"
Liễu Tuấn mỉm cười trêu chọc.
La Tái Nghĩa thoáng nghiêm mặt: "Liễu bí thư, đây không thể nói là nịnh hót được, là phát ra từ nội tâm. Hơn nữa, bí thư cũng hiểu con người của tôi, coi như là nịnh hót cũng không đơn giản!"
Cũng chỉ đối mặt với lãnh đạo như Liễu Tuấn La Tái Nghĩa mới có thể nói như vậy.
Liễu Tuấn sửng sốt, cũng cảm thấy thận trọng, gật đầu.
La Tái Nghĩa nói chính là sự thực, người có thể khiến con người như hắn cam tâm tình nguyện nịnh hót cũng không phải người có bản lĩnh thông thường.
"Tái Nghĩa, ngày hôm qua một số Ủy viên đưa ra một số ý kiến khác nhau, trong đó có mấy ý kiến tôi thấy rất có đạo lý, cho nên ngày hôm nay mời anh qua đây để chúng ta tỉ mỉ nói chuyện. Công tác chuẩn bị lập pháp cơ bản đã định thời gian rồi, chúng ta phải thương thảo nhanh chóng định ra, tranh thủ sớm ngày chế định ra một bộ pháp luật đầy đủ."
Liễu Tuấn chậm rãi nói vào chính đề ngày hôm nay.
"Vâng, Liễu bí thư!"
La Tái Nghĩa đáp ứng, sau đó từ trong túi tùy thân lấy ra một sấp tư liệu và một bản ghi chép. La Tái Nghĩa nhẹ nhàng đặt tư liệu ở trên bàn trước mặt, mở ra bản ghi chép.
"Liễu bí thư kiên trì bình ổn giá nhà, chủ ý là tốt, từ khi văn kiện của Phủ thị chính được thực thi tới nay cũng thu được rất nhiều sự ủng hộ của thị dân. Trên cơ bản, chúng ta tán thành việc làm bình ổn giá nhà trong thành phố, nhưng có một số vấn đề tính chi tiết nên thương thảo lại. Thí dụ như, cho dù lấy giá nhà hiện nay tại TP Ngọc Lan xem như tiêu chuẩn, trong ba năm không tăng giá cũng không thể giải quyết toàn bộ vấn đề của thị dân, bởi vì giá nhà một vẫn gấp 12 lần thu nhập bình quân hộ gia đình của cư dân toàn thành phố. Thu nhập bình quân này rất đáng được chú ý. Gia đình có thu nhập cao hơn giá trị bình quân này đại khái có thể mua được nhà, như vậy những gia đình có thu nhập thấp hơn thì sao? Nói cách khác, cho dù dựa theo giá nhà hiện tại vẫn có một bộ phận gia đình có thu nhập thấp mua không nổi nhà! Cho nên, chính sách bình ổn giá nhà của chúng ta cũng không thể giúp một bộ phận này được lợi."
La Tái Nghĩa nói, mắt nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hơi nhăn mày, tuy nhiên La Tái Nghĩa nhìn ra được đây cũng không phải là biểu thị không hài lòng mà là đang trầm tư.
"Liễu bí thư, mỗi người đều có nhà ở, y theo cái nhìn của cá nhân tôi đây là một chính sách bao trùm toàn bộ giai tầng toàn thành phố mà không chỉ bao trùm một bộ phận người trong đó."
La Tái Nghĩa cũng không phỏng đoán thái độ của Liễu Tuấn nữa, trực tiếp trình bày cái nhìn của mình.
"Ừ, anh nói tiếp đi, trước tiên cứ trình bày hết vấn đề ra rồi chúng ta thương nghị đối sách."
Liễu Tuấn thấy La Tái Nghĩa lộ ra vẻ khẩn trương, liền biết trong lòng hắn tồn tại lo lắng nhất định. Dù sao uy vọng của Liễu Tuấn tại Ngọc Lan là chưa từng có, vượt qua bất cứ một vị bí thư tiền nhiệm nào. Mặc dù trước đây La Tái Nghĩa từng là cộng sự với y, nhưng chưa nói tới là thân tín. Liễu Tuấn khách khí với La Tái Nghĩa chủ yếu là sự tôn trọng nhân phẩm của hắn. Đối mặt với một vị "vô thượng tồn tại" như vậy, chính trực như La Tái Nghĩa cũng khó tránh khỏi lo sợ trong lòng. Liễu Tuấn đúng lúc cho hắn một niềm an ủi.
La Tái Nghĩa buông lỏng, vội đáp: "Vâng. . . vấn đề thứ hai ở chỗ tính khả thao tác(thao tác được) của bản thân lập pháp. Y theo văn kiện của Phủ thị chính, cưỡng chế bình ổn giá nhà, thực hiện hạn định giá cao nhất, tại pháp luật tồn tại một vấn đề thao tác tương đối trắc trở. Theo điều khoản của pháp luật, quy định càng rõ ràng càng tốt, càng tỉ mỉ càng tốt, như vậy tính khả thao tác mới có thể càng mạnh. Nếu như một bộ pháp luật, hành vi ngăn cách của nó vẫn không ngừng trong biến hóa, như vậy tính khả thao tác của nó sẽ suy giảm mạnh, thậm chí khi điều kiện bên ngoài phát triển đến trình độ nhất định sẽ trở nên vô pháp thao tác.
Vậy nên khi bình ổn giá nhà tiến hành lập pháp, tính khả thao tác này không dễ nắm chặt. Thí dụ như giá nhà trên đoạn đường tốt và đoạn đường hẻo lánh kém rất lớn, giá bán nhà tinh trang và nhà giản trang cũng kém rất lớn. Chúng ta quy định chung chung một hạn định giá cao nhất, trên thực tế thao tác sẽ rất trắc trở, thậm chí sẽ dẫn sản sinh hiện tượng không công bình."
Liễu Tuấn trầm tư, gật đầu: "Mời tiếp tục!"
La Tái Nghĩa cười nói: "Vấn đề thứ ba chính là tính kéo dài của chính sách này. Liễu bí thư, không thể phủ nhận, hiện nay thị trường điền sản các nơi trên toàn quốc đều có khuynh hướng tăng giá, nói cách khác, trong thời gian mấy năm sau, điền sản nhà đất trên toàn quốc sẽ không ngừng tăng giá. Hiện nay giá nhà tại TP Ngọc Lan chúng ta khi so sánh với một thành phố khác thì không cao lắm. Hiện tại chúng ta hạn định giá sẽ khiến chênh lệch càng kéo càng dài. Một thành phố bảo trì giá nhà thấp như Ngọc Lan sẽ có lực mê hoặc rất lớn đối với bọn đầu cơ, rất nhiều tài chính sẽ tiến vào Ngọc Lan chúng ta tiến hành sao giá nhà. Đến lúc đó, rất nhiều nhà mới trong thành phố chúng ta sẽ bỏ không, biến thành một loại phồn vinh bên ngoài. Vạn nhất, tôi nói là vạn nhất, khi bí thư bị điều đi và đổi lại một bí thư mới, cách nghĩ của anh ta không nhất trí với cách nghĩ của bí thư, bí thư mới có đúng sẽ thay đổi chính sách này không? Nếu quả thực như vậy sẽ làm trò cười, tạo thành cơ hội phất nhanh cho những kẻ đầu cơ. Việc này có lẽ không phải là ước nguyện ban đầu của chúng ta!"
Liễu Tuấn vừa nghe, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Ừ, Tái Nghĩa, còn có vấn đề gì không?"
La Tái Nghĩa vội nói: "Liễu bí thư, hiện nay Uỷ ban công tác pháp chế chúng tôi cho rằng, vấn đề lớn nhất chính là ba thứ này, những thứ khác đều là vấn đề nhỏ tính kỹ thuật, tương đối dễ giải quyết."
Liễu Tuấn cười, nâng chung trà lên uống hai ngụm, nói: "Tái Nghĩa, có thể thấy các đồng chí của Uỷ ban công tác pháp chế đã tốn một phen công phu. Ba vấn đề mà anh nói quả thực là có ý nghĩa hiện thực. Như vậy, anh và các đồng chí đã tiến hành tham thảo mấy vấn đề này chưa?"
"Vâng, chúng tôi cũng thảo luận qua."
"Ha ha, vậy thì mời anh nói lại con đường giải quyết của mọi người đi."
Liễu bí thư theo thói quen xuất ra thủ đoạn tiếp thu ý kiến hữu ích. La Tái Nghĩa vội nói: "Được, trước tiên tôi sẽ nó cái nhìn thô thiển của chúng tôi, chỗ chưa đủ thì mời bí thư góp ý."
Liễu Tuấn khoát tay, nói: "Tái Nghĩa, chúng ta coi như là đồng sự cũ, hai bên đều hiểu cả. Loại khách khí này không cần nói nhiều, chúng ta cứ chú trọng thương lượng biện pháp, giải quyết vấn đề đi."
La Tái Nghĩa liên tục gật đầu, trên mặt chợt ửng đỏ, hình như có phần không biết thẹn, lại mở ra bản ghi chép trước mặt, xem qua một lúc mới ngẩng đầu lên, bắt đầu đưa ra con đường giải quyết của mình cho Liễu Tuấn.