Chương trình hội nghị định ra tới hai ngày.
Trên lịch sử đại hội tổng kết khen ngợi của TP Ngọc Lan cũng là điều là đặc biệt hiếm thấy. Liễu bí thư hy vọng đem hội nghị này trở thành một hội nghị có sự kiện quan trọng có ý nghĩa "tiếp nối người trước, mở lối cho người sau".
Buổi trưa, Phủ thị chính Thành ủy Ngọc Lan mở tiệc tại khách sạn Thu Thủy chiêu đãi toàn thể nhân viên tham dự hội nghị.
Hơn 1300 người, khách sạn thông thường quả thật không chứa nổi. Đối với thiết yến tại khách sạn Thu Thủy, Lý Đào đã từng có lo lắng nhất định. Khách sạn Thu Thủy không chỉ tại TP Ngọc Lan, hơn nữa trong phạm vi toàn quốc thậm chí toàn thế giới, đều là khách sạn văn minh sa hoa. Hơn 1300 cán bộ tại khách sạn Thu Thủy ăn uống liên tục hai ngày, điều này tuy không phù hợp với nguyên tắc cần kiệm, vạn nhất bị người truy cứu cũng không dễ chống đỡ.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Không có việc gì, khách sạn Thu Thủy sẽ giảm giá cho chúng ta, chỉ gia tăng một chút lợi nhuận trên thành phẩm giá cả thôi, không có 'chém' mạnh chúng ta đâu."
Lý Đào cũng không rõ ngọn nguồn giữa Liễu Tuấn và khách sạn Thu Thủy, thấy Liễu Tuấn nói chắc chắc như vậy cũng yên tâm. Nếu là việc người đứng đầu đã quyết định, thật muốn "truy cứu" cũng không hoàn toàn trách lên đầu hắn mà. Sự cường thế của Liễu Tuấn ai ai cũng biết. Lập tức vừa cười vừa nói: "Như vậy không hay lắm đâu? Tiêu chuẩn thu phí của khách sạn Thu Thủy là trải qua Cục giá cả xét duyệt phê chuẩn, tiêu phí cao rất chính đáng. Chúng ta đi ăn 'tiện nghi' như vậy có phải giống ỷ thế hiếp người. . ."
Liễu Tuấn cũng biết Lý Đào nói chơi nên cũng cười trừ.
Tiệc trưa rất long trọng, bởi vì là yến hội công tác nên Liễu Tuấn không cho phép dùng rượu mạnh, trên mỗi bàn chỉ có bia và rượu trái cây thấp độ, còn có đồ uống. Trước mặt các lãnh đạo chủ chốt trong thành phố và đồng liêu khác, mọi người cũng rất tự giác, người có ham rượu cũng chỉ khắc chế bản thân, rất sợ để mất mặt. Để mất mặt trong những trường hợp thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.
Buổi chiều tiếp tục họp, trưởng phòng tổ chức Thành ủy Phàn Chí Vĩ đã đưa ra lời phát biểu quan trọng.
Trọng điểm bài nói chuyện của Phàn Chí Vĩ là tại đội ngũ cán bộ kiến thiết và phân công chọn lựa cán bộ. Lẽ ra nội dung như vậy là tương đối khô khan vô vị, trên cơ bản thuộc về văn chương kiểu cách. Việc này không giống như là tổng kết công tác của Lý Đào, có phần khiến người khác cảm thấy hứng thú. Công tác an bài năm nay cũng tương đối quan trọng, các cán bộ rất rõ ràng, phần sau đoạn phát biểu của Lý Đào trên thực tế chính là trọng điểm chú ý của họ trong công tác năm nay, đưa ra cho họ yêu cầu rất cụ thể.
Các cán bộ một bên nghe báo cáo của Lý thị trưởng, một bên ở trong lòng đã có tính toán, muốn như thế nào trở lại chứng thực những kế hoạch và phương án Lý thị trưởng đã đề xuất, tận khả năng vượt mặt trước những người khác.
Hiểu ra tiêu chuẩn dùng người của Liễu bí thư đó là Lục tự chân ngôn nổi tiếng -- phải tiến bộ, xuất thành tích!
Về phần bài nói chuyện của Phàn trưởng phòng thì không ngại thả lỏng tư tưởng một chút cũng không sao cả. Báo cáo cùng loại, các cán bộ đang ngồi có vị nào mà chưa từng làm qua ở trên đài? Chỉ là quy cách hội nghị bất đồng mà thôi, trên bản chất không có khác nhau.
Trên thực tế, Phàn Chí Vĩ trong đội ngũ cán bộ của TP Ngọc Lan uy tín mặc dù cao, nhưng là một lãnh đạo Thành ủy không được hoan nghênh nhất.
Ông này đối với việc khảo sát cán bộ thực sự là quá nghiêm khắc. Là người chấp hành trung thành nhất Tuấn "Lục Tự Chân ngôn" của Liễu Tuấn. Lúc trước Liễu Tuấn đưa Phàn Chí Vĩ đến TP Ngọc Lan làm trưởng phòng tổ chức, rất nhiều cán bộ Ngọc Lan đều phản đối. Nếu Phàn Chí Vĩ đã không được Thai Duy Thanh thích, Liễu Tuấn còn hà tất nhất định phải đối nghịch với Thai Duy Thanh? Dù sao Thai Duy Thanh là bí thư Tỉnh ủy, luôn đi chọc hắn không vui, đối với Liễu Tuấn không có chỗ tốt gì. Nếu như Phàn Chí Vĩ là chi chính trước đây của Liễu Tuấn, Liễu bí thư có thể qua động thái này biểu thị công khai cho mọi người, phàm là đồng chí đi theo Liễu bí thư tôi, bất cứ lúc nào Liễu bí thư cũng sẽ không quên. Nhưng Phàn Chí Vĩ lại là thân tín của Hà Duyên An. Mặc dù Hà Duyên An đối với Liễu Tuấn cũng rất tốt, tóm lại mọi người không phải là một phe phái.
Ngoài ra, trưởng phòng tổ chức thông thường đều là do cán bộ lão thành đảm nhiệm, trưởng phòng tổ chức thông thường không phải là từ bộ tổ chức thượng cấp hạ xuống thì chính là từ hạ cấp được người đứng đầu Đảng uỷ một tay đề bạt. Trước đây Phàn Chí Vĩ chủ yếu là đảm nhiệm chức vụ tại bộ môn trực thuộc tỉnh, công tác cán bộ tiếp xúc không nhiều, phương diện kinh nghiệm chưa nói tới phong phú bao nhiêu. Để cho một người "học nghề" như vậy tại công tác cán bộ một thành phố tỉnh lị chủ đạo, tiền cảnh sẽ không được người xem trọng.
Ai ngờ sau khi Phàn Chí Vĩ đến nhận chức, lập tức đưa ra "thủ đoạn cứng rắn", đối với bất kỳ người nào cũng không nói tình cảm, thể diện, mọi việc đều giải quyết đến rối tinh rối mù.
Chiếu theo lý giải thông thường, trưởng phòng tổ chức không chỉ phải kiên trì nguyên tắc, còn phải biết "thông hiểu đạo lí", đối với một số vấn đề nhân sự mẫn cảm áp dụng thủ đoạn chiết trung mới có thể trấn an thế lực các phái, duy trì một cục diện tốt "đoàn kết hài hòa". Phàn Chí Vĩ kiên trì nguyên tắc là không thể chê, về phần "thông hiểu đạo lí", hình như trong Từ điển của Phàn trưởng phòng không có từ ngữ này.
Nhưng mọi người lại phát hiện, loại thủ đoạn "đơn nhất" của Phàn Chí Vĩ sử dụng trên vấn đề quản lý cán bộ của TP Ngọc Lan lại rất có hữu hiệu, có một số cán bộ thậm chí lén nói đùa Phàn Chí Vĩ là trưởng phòng tổ chức lượng thân định tố của Liễu Tuấn.
Bởi vì Liễu Tuấn tại Ngọc Lan nhất ngôn cửu đỉnh, cán bộ Liễu hệ tại quan trường TP Ngọc Lan chiếm ưu thế áp đảo, khiến khả năng yêu cầu áp dụng thủ đoạn chiết trung của Phàn Chí Vĩ tính đến hàng thấp nhất.
Liễu Tuấn chỉ lệnh cho Phàn Chí Vĩ rất minh xác: nghiêm ngặt trấn áp, ai mà không hợp cách cứ tiễn họ đi đâu đó nghỉ mát.
Liễu bí thư kiên trì cho rằng, chọn lựa cán bộ cần phải lựa chọn người hiền năng. Đề bạt lên cán bộ, nếu như đủ hiền năng thì không thể tốt hơn, tối thiểu cũng phải có một dạng ưu điểm, hoặc là "Hiền" hoặc là "Năng" !
Đạo dùng người của Liễu Tuấn là đơn giản như vậy, cũng chẳng trách người "cứng đầu" như Phàn Chí Vĩ cũng có thể làm tốt chức vị trưởng phòng tổ chức.
Bài nói chuyện của Phàn Chí Vĩ vừa bắt đầu, bầu không khí hội trường rõ ràng trở nên thoải mái hơn. Mọi người mặc dù không có thì thầm với nhau, nhưng cảnh tượng đã khác hoàn toàn buổi sáng, các lãnh đạo trên đài chủ tịch đều có thể cảm nhận được.
Trên mặt phó bí thư Thành ủy Tạ Viện hiện lên dáng tươi cười nhìn có chút hả hê. Tạ bí thư tin tưởng, nếu như là mình phát biểu, bầu không khí hội trường tuyệt đối sẽ không thư giãn như vậy. Cũng không phải là nói mọi người đều sẽ nhìn không chuyển mắt vào khuôn mặt mỹ lệ của Tạ bí thư, mà là uy vọng của Tạ bí thư cao hơn Phàn Chí Vĩ nhiều, không người dám buông thả trước mặt bà!
Tuy nhiên tình hình như vậy cũng duy trì thời gian không quá dài, sau khi Phàn Chí Vĩ tuyên đọc hết, đột nhiên tung một "quả boom nặng ký", nói là bắt đầu từ năm nay, khống chế nghiêm ngặt biên chế nhân viên của các đơn vị mỗi khu huyện, phàm là cơ quan nhà nước và đơn vị sự nghiệp tăng nhân viên mới, mặc kệ là công nhân viên chức chính thức hay là công việc tạm thời, không có trưởng phòng Phàn Chí Vĩ và cục trưởng nhân sự thành phố liên hợp kí tên, hết thảy sẽ không được. Nếu như là tăng thêm cán bộ ngoài phó khoa, không có Liễu bí thư Thành ủy tự tay kí tên, cũng sẽ không có hiệu quả.
Nếu ai dám quy định này, qua loa "chiêu binh mãi mã", phát hiện một người sẽ xét xử một người, từ đâu tới thì lui về đó, người phụ trách đơn vị bởi vậy sẽ gánh chịu xử phạt, tại cùng một đơn vị xuất hiện sự kiện mở rộng biên chế trái luật, người đứng đầu đơn vị sẽ nhận được thông báo phê bình, xuất hiện hai lần, đảng xử phạt, ngoài ba lần ngay tại chỗ miễn chức, một lần nữa sẽ an bài công tác.
Lời Phàn trưởng phòng còn chưa dứt, cả hội trường liền nổ tung, trong nhất thời, tiếng "vo ve" vang lên bốn phía.
Nội dung này chưa từng có bên trong tư liệu phát ra trước đó, lại không biết là Phàn trưởng phòng nhất thời tâm huyết dâng trào nên thêm vào, hay là có hành động "dự mưu" gì khác, tận lực cấp cho mọi người tạo thành chấn động mãnh liệt.
Đương nhiên, tùy tiện phân tích cũng biết cái trước không có khả năng. Phàn Chí Vĩ có "độc hành" mấy, trên vấn đề nguyên tắc trọng đại như thế này cũng tuyệt đối không dám tự chủ trương, tạm thời thêm vào, ăn nói lung tung trên đại hội cán bộ toàn thành phố. Không phải nói cán bộ ngoài phó khoa muốn tăng thêm cần phải trải qua Liễu bí thư tự tay ký tên sao? Lá gan của Phàn Chí Vĩ có lớn mấy cũng không dám tự động "an bài" cả bí thư Thành ủy.
Nói cách khác, đây khẳng định là chủ ý của Liễu Tuấn.
Mọi người ngoài kinh sợ đều lướt ánh mắt qua Phàn Chí Vĩ, nhìn sang vị bí thư Thành ủy trẻ tuổi ở vị trí chính giữa trên đài chủ tịch. Chỉ thấy trên mặt Liễu nha nội vẫn ung dung, hình như đối với lời nói của Phàn Chí Vĩ cho là vô cùng đương nhiên.
Điều này cũng hơi quá phận.
Tuyển người, có thể vẫn là một trong những đặc quyền của người đứng đầu khu huyện và người đứng đầu đơn vị chứ gì nữa.
Bên trong "hành nghiệp" này ẩn chứa bao nhiêu huyền cơ? Nói một chậu châu báu cũng không quá đáng. Từ xưa đến nay, làm quan vì cái gì? Chẳng lẽ thực sự như bên trong phim kịch đã nói, "làm quan không vì dân làm chủ không bằng về nhà bán khoai lang"?
Cổ ngữ nói rất đúng: một người đắc đạo gà chó thăng thiên!
Những người làm cán bộ lãnh đạo chủ chốt này ai mà không có mấy thân bằng hảo hữu cần phải chiếu cố? Ngay cả đặc quyền này cũng không có, thử hỏi những người đứng đầu đó sau này làm sao ngẩng đầu trước mặt những người nhà bạn bè của họ? Anh không phải là người đứng đầu sao, thế nào ngay cả quyền lực an bài một người anh cũng không có?
Ngoại trừ thân thích, an bài cho một hai người thân của thủ hạ đắc lực bước vào thể chế cũng là một trong những thủ pháp quan trọng để các cán bộ lãnh đạo chủ chốt lôi kéo đoàn kết cán bộ thủ hạ.
Không có lợi ích gì thì ai mà thèm theo anh?
Mặt khác, đây cũng là phương pháp tụ tài rất tốt. Rất nhiều nơi khi bước vào đơn vị quốc gia và đơn vị sự nghiệp, hầu như đều có tồn tại tình huống "buôn bán", một số quan viên đặc biệt gan lớn thậm chí công khai yết giá, đưa vào một người phải cần bao nhiêu tiền. Đương nhiên, tại TP Ngọc Lan còn chưa ai có gan như thế, trừ phi không muốn giữ chức vị của mình.
Nhưng mà nếu muốn triệt để trừ tận gốc loại hiện tượng này, xu thế rất khó khăn.
Hôm nay trái ngược hoàn toàn, một câu nói của Phàn Chí Vĩ đã diệt sạch sẽ quyền lực này. Thật sự là quá độc ác!
Đương nhiên, cán bộ có những ý nghĩ này chỉ là một bộ phận, không phải là toàn bộ. Liễu Tuấn thủy chung kiên trì tuyển chọn cán bộ lãnh đạo có phẩm đức, điều này đã dần dần phát huy tác dụng, trên quan trường TP Ngọc Lan bắt đầu xuất hiện một nhóm cán bộ lãnh đạo trung tầng có phẩm đức tốt.
Phàn Chí Vĩ cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc và bất mãn của các cán bộ tham dự hội nghị, tiếp tục thong thả trình bày tính chính xác và tính tất yếu của quyết định này, đồng thời lần thứ hai nhấn mạnh kết quả "kinh khủng" đối với người trái luật phải đối mặt.
Đoàn người biết là đại cục đã định, đã không còn cơ hội để mà "đấu tranh"