Trùng Sinh Chi Nha Nội

Một lần triệu tập cuộc họp ủy ban thường vụ huyện, Mạnh Vũ Hàn đã gặp phải cái khó khăn này, một loạt những cán bộ lên cấp chính khoa, hơn nữa đều là những người thân thích của hai vị bí thư Liễu Đường. Bà nhà nó, trong 1 huyện, có bao nhiêu cái kiểu cán bộ thực quyền cấp khoa cơ chứ? So sánh thì cái chức kiêm nhiệm của Lương Quốc Cường bí thư ủy ban chính trị pháp luật, coi như có thể bỏ qua. Trước đây khi Nghiêm Ngọc Thành đương nhiệm, thì đã đổi khá nhiều các cán bộ bậc trung rồi, lại tăng thêm 3 người nữa, sau này mình làm bí thư tại cái huyện này lời nói còn có uy lực không chứ?

Ha ha thôi nói cái sau này vậy, cứ tính cho bây giờ đã có lẽ cũng chẳng có ai cho mình lên cái bàn tiệc đó đâu.

Nhìn cái điệu bộ của Ngô Thu Dương, đâu có chút gì coi trọng mình? Khi thảo luận cán bộ nhậm miễn, Liễu Tấn Tài chỉ nói có 4 từ nhạt nhẽo vô vị “ Tôi cũng đồng ý”, sau đó thì ngồi ra ý với Đường Hải Thiên. Như vậy lời nói thực sự có trọng lượng trong cái huyện này không phải vị bí thư là mình mà là Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên.

Mạnh Vũ Hàn cũng coi như là người lõi đời , tham gia hoạt động chính trị nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp phức tạp như thế này, xem ra cái chức bí thư huyện ủy không phải thơm ngon gì làm không tốt thì sẽ cúi đầu mà rút lui. Nghĩ đi nghĩ lại, bí thư Mạnh không thể kìm nén được nữa, gọi lái xe đưa mình lên khu vực, ngay cả thư kí cũng không đi theo.

Thư kí của ông ta, cũng là do văn phòng ủy ban sắp xếp cho, không hiểu chút gì về anh ta cho nên Mạnh Vũ Hàn không thể tin tưởng được.

Mạnh Vũ Hàn vừa bước chân ra khỏi sân lớn của ủy ban huyện, thì điện thoại của Đường Hải Thiên đã gọi tới chỗ cha. Cha chăm chú lắng nghe, sau đó mỉm cười, bình tĩnh nói: “ Ông ta thích đi đâu thì đi, chúng ta muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó….bí thư Hải Thiên, việc đại biểu nhân dân và hội nghị toàn huyện, thì anh đành chịu khổ một chút rồi….ừm, được, chào !”

Trước khi Nghiêm Ngọc Thành chuyển công tác, đã từng có cuộc nói chuyện riêng khá lâu với Đường Hải Thiên, còn cụ thể nói về cái gì, chỉ có hai người họ biết cha cũng chỉ nghe Nghiêm Ngọc Thành sau này nói đại ý cho thôi. Kì thật cho dù Nghiêm Ngọc Thành không tìm Đường Hải Thiên nói chuyện, thì vị trí của Đường Hải Thiên cũng vẫn rất chắc chắn,nhưng ông ta sớm cũng đã xem cha là cấp trên.

Đến bây giờ, Mạnh Vũ Hàn chen chân vào cướp đi chức bí thư ủy ban huyện của cha, cũng có nghĩa là cướp đi vị trí chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện của Đường Hải Thiên.

Đương nhiên, cạnh tranh trên phương diện chính trị, Đường Hải Thiên cũng không hoàn toàn là không có sự lựa chọn nào khác. Nếu như ông ta lựa chọn hợp tác với Mạnh Vũ Hàn cùng áp chế cha. Cuối cùng cha cũng sẽ phải điều đi. Ông ta có thể thuận lợi mà nhậm cái chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng nhưng Đường Hải Thiên là người làm việc trung thực. Sau khi thấy được năng lực và cái tâm vì nhân dân phục vụ của cha, thì rất cảm động. Vì cái vị trí cấp huyện chính thống kia mà bảo ông ta vứt bỏ đi nguyên tắc của mình thì thật khó.

Có thể nói, Nghiêm Ngọc Thành sau khi chuyển công tác. Huyện Hướng Dương vẫn thuộc về “ Thời đại Nghiêm Ngọc Thành”. Ông ta đã lưu lại một tập thể đoàn kết khó lay chuyển. Chẳng qua người đứng đầu bây giờ là cha.

Không chút nghi ngờ, Mạnh Vũ Hàn là đi đến tìm Lưu Văn Cử thảo luận kế sách, còn về Lưu Văn Cử dạy ông ta kỹ thuật như thế nào thì chỉ thấy sau khi Mạnh Vũ Hàn trở về, ông bắt đầu tiếp cận nhiều với cấp dưới thậm chí không thể đúng giờ trở về huyện ủy. Ngay cả những việc ở ủy ban thường vụ cũng ủy thác cho cha.

Tạm thời đã không nắm được ủy ban thường vụ chỉ huy người khác thì mình sẽ không động tay vào việc gì kệ các vị đi làm, tôi cứ ở lại cơ sở, cái tự tôn của 1 lãnh đạo ủy ban huyện, thì cán bộ cấp cơ sở cũng cần rất hoan nghênh. Đã được cái thể diện lại được cái danh tiếng, một mũi tên trúng hai đích. Không thể nói đây là một kế sai. Nhanh chóng đánh trúng chỗ hiểm của cha và Đường Hải Thiên. Hai vị này đều là quân tử thành thật, Mạnh Vũ Hàn ông làm ra những chuyện quái gở, thì người ta đương nhiên cần liên thủ phản đạn thôi. Đến bây giờ Mạnh Vũ Hàn không quản cái gì cả, cái gì cũng mặc, cha và Đường Hải Thiên dù sao cũng thấy hơi ái ngại không thể được đằng chân lâng đằng đầu, tuy có rất nhiều việc không cẩn thận nhưng không thể tùy tiện cướp đi cái quyền bí thư huyện ủy của ông ta.

Cha và Đường Hải Thiên coi trọng ôn hòa và kính nể, bổn nha nội thì không có đại khí chất như vậy. Căn bản gốc rễ của kiếp trước, vì miếng cơm manh áo mà làm việc tối tăm mặt mày, cuộc đời này khó khăn lắm mới làm được cái chức “ Nha nội thứ nhất của huyện Hướng Dương”, có thể dễ dàng mà bỏ qua sao? Hơn nữa cái biểu hiện của Mạnh Vũ Hàn ở huyện Hướng Dương, làm cho tôi rất tức giận. Cái tên này mới tới được mấy hôm, thì đã cấu kết với con trai Mã Văn Tài của Mã Chí Khoan rồi, chỉ có mấy ngày mà hai người này đã thân thiết như hình với bóng.

Dù sao Mã Văn Tài tuy là mang cái danh cục chính trị nhân dân, nói là nhân viên công tác quốc gia, nhưng cũng chưa chính thức làm qua ban nào. Còn về Mạnh Vũ Hàn, trước đây là làm việc tại cục giao thông huyện Thanh An, khi đến nhậm chức tại huyện Hướng Dương thì công việc của vợ và con cái đương nhiên cũng theo đó mà chuyển theo. Còn về cục giao thông thì là do Mạnh Chí Khoan đảm nhiệm, khi Trịnh Hưng Vân đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm thứ nhất của ủy ban cách mạng huyện vấn đề giao thông vật tải khống chế ở trong tay mình, sau khi Mã Chí Khoan đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm ủy ban thường vụ cách mạng huyện, vẫn phân quản đường giao thông như cũ. Mạnh Túc Tiến vào cục giao thông, thảo nào có thể nhanh chóng kết giao thân thiết với Mã Văn Tài như vậy, cũng coi như duyên.

Cái này cũng chẳng có gì, Mạnh Túc Tiến đã đến huyện Hướng Dương cần làm quen với vài người bạn khó mà cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước? nhưng tiểu tử này không việc mà chạy tới “ Cửa hàng bánh mỳ Xảo Xảo” dạo chơi.

“Xảo Nhi, bảo anh Kinh Vĩ tìm giúp cho chúng ta tại chợ Nam Phương, xem có cái máy làm bánh mỳ nào tiên tiến hơn không. Cửa hàng chúng ta, cũng nên thay đổi kỹ thuật để đem lại cảm giác mới cho khách hàng."

Tôi thoải mái nằm trên chiếc chiếu trúc, vừa cho mấy miếng thịt bò tẩm vào miệng vừa nói.

Thành phố Nam Phương, chính là hội tỉnh của tỉnh N. Bây giờ Nam Phương là thành phố thứ nhất theo việc cải cách mở cửa của năm ngoái trung ương đã thiết lập 4 khu vực thí điểm ven biển thành đặc khu kinh tế . Việc thay đổi cải cách của thành phố Nam Phương cũng dần dần tăng nhanh, rất nhiều thiết bị máy móc loại mới dần dần xuất hiện trên thị trường. 

Thời gian này nhắc tới mặt kỹ thuật của cửa hàng bánh mì Xảo Xảo thì rất chi là tiên tiến.

“à, thế cậu viết thư đi, chị đi gửi”

Lương Xảo vui vẻ đồng ý.

Những cạnh tranh trong huyện này không ảnh hưởng chút nào tới chị ấy cả vì tôi rất ít khi nói về mấy việc này khi ở cửa hàng bánh mì dù sao cũng không cần thiết. Chỉ cần cô ấy vui, tôi cũng thấy vui rồi.

“Ha ha, máy điện thoại đã lắp 1 năm rồi, còn vẫn phải viết thư sao. Có thiết bị tiên tiến, thì cần thường xuyên học cách sử dụng”

Tôi cười đứng dậy, nhấc máy điện thoại, bắt đầu kết nối với thành Nam Phương cách xa ngàn giặm.

Tuy nói “ Thiết bị kỹ thuật tiên tiến”, thông qua sự chuyển tiếp của máy tổng muốn thuận lợi kết nối với bên của lương Kinh Vĩ cũng không dễ. Đợi mười mấy phút, may mà vận khí tốt cuối cùng cũng gọi được.

“A lô, mời Lương liên trưởng nhận điện thoại…”

Lương Kinh Vĩ cuối năm ngoái đã chính thức lên chức liên trưởng, anh hùng chiến đấu cấp hai này lên chức cũng khá nhanh. Nghĩ đến sau năm 60 anh ta đảm nhiệm chức phó đội trưởng, thời gian này lên được chức liên trưởng cũng là bình thường. Đợi khoảng 4-5 phút, phía đầu bên kia mới vang lên tiếng cửa Lương Kinh Vĩ.

“Xin chào, tôi là Lương Kinh Vĩ, xin hỏi đấy là ai vậy?”

"Ha ha, anh Kinh Vĩ, là em, Liễu Tuấn….huấn luyện có mệt không? Nghiêm Minh vẫn tốt chứ … ừ? đã luyện thành cá nhân tiên tiến rồi”

Nghe nói vị Nghiêm Minh này “ Hoa hoa thái tuế” (con cái nhà giàu)có thể thành cá nhân tiên tiến trong huấn luyện, tôi không thể không cảm thấy vui mừng. Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh nếu như biết tin này, thì không biết sẽ vui mừng như thế nào.

“…..là như thế này, anh Kinh Vĩ, nếu như anh có thời gian, ngày nào đó anh thử đi dạo quanh chợ thành một chuyến mua tiếp cho Xảo Nhi hai chiếc máy nướng bánh mì loại mới………..đúng, cần tiêu tốn khá nhiều, bây giờ đã có 2 chiếc, công năng quá đơn giản không thể đáp ứng được nhu cầu ngày càng cao của quần chúng nhân dân…..ha ha…”

Tôi giả lấy cái giọng của nhà quan nói đùa Lương Kinh Vĩ.

“Xảo Nhi, lại đây, anh Kinh Vĩ muốn nói chuyện với chị…”

Lương xảo vui vẻ chạy lại, giống như một con quỷ nhanh nhẹn mà xinh đẹp.

“Anh, anh khỏe không…?”

Xảo Nhi mở miệng ra là những câu như thế này, làm cho tôi cứ cười trộm, tôi rất thích đứng bên cạnh lắng nghe cô ấy và lương Kinh Vĩ nói chuyện. Đương nhiên, nếu như là người khác làm như vậy là rất không lịch sự. Nhìn thấy Xảo Nhi vui vẻ mỉm cười, hạnh phúc vô bờ, tôi cũng cảm thấy vui lây.

“Ồ, em gái nhỏ thật xinh đẹp….”

Đột nhiên, một tiếng lại vọng lại từ bên ngoài cửa hàng. Khuôn mặt tôi lập tức lặng đi. Không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó chính là Mạnh Túc Tiến. Tiếng nói của huyện Thanh An và huyện Hướng Dương rất khác nhau, hơn nữa tôi cũng đã nghe rất nhiều những câu xấu xa của anh ta rồi, cái giọng nói đáng ghét đó đã in đậm vào trong trí óc không thể quên đi được.

Tôi quay lại, chỉ thấy Mạnh Túc Tiến vẫn với cái dáng lưu manh đó, nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi đầy thèm thuồng. Giống như Lương Xảo, Lương Thiếu Lan cũng rất xinh đẹp, thân hình đầy đặn, có 1 hương vị đặc biệt của một thiếu nữ đã kết hôn.

“Tiểu lưu manh a phi từ đâu tới vậy?”

Nhưng lại giúp Lương Tú Cúc dưới cái áp lực chính trị dám nói ra những lời này .Từ sau khi thanh toán xong Tào Sinh Minh, Hắc Tử truyền lời đi thì không tiếp tục có những lời hồ đồ a phi đến cửa hàng làm loạn như thế.

Lương Thiếu Lan thì thật thà, nhưng Lương Tú Cúc lại không phải người dễ bắt nạt. Nghe câu nói của Mạnh Túc Tiến từ bên ngoài nói vào, đầy giọng điệu lưu manh, đương nhiên cảm thấy vô cùng tức giận.

“Anh nói ai vậy? mẹ kiếp XX…..”

Mạnh Túc Tiến chưa từng bị người ta không giữ thể diện cho mà quát mắng như vậy, lập tức nghiêm mặt.

“Mày là lưu manh thối, mẹ mày….”

Lương Tú Cúc giận điên người liền hỏi thăm sức khỏe 18 đời tổ tông của nhà Mạnh Túc Tiến không để lọt ai!

Mạnh Túc Tiến tức giận ra mặt, những gân xanh trên trán như muốn nổ tung, muốn xông vào mà đánh người nhưng đâu có dễ, quầy hàng được làm bằng kính, nếu có muốn đánh người thì bản thân hắn cũng khó mà giữ cho nguyên vẹn. Muốn phản kích lại, nhưng miệng lưỡi của Lương Tú Cúc quá lanh lợi, Mạnh công tử không thể nói thêm câu nào.

“Này, câm mồm lại, biết anh ta là ai không?”

Người đi cùng đứng phía sau Mạnh công tử cuối cùng không thể chịu được nữa, vì công tử mà lên tiếng!

“Người tùy tùng chẳng qua là tiểu lưu manh không mở mắt mà thôi, chẳng nhẽ không phải là con trai của bí thư ủy ban huyện sao?”

Tôi vặn tay từ từ bước ra, cười lạnh lùng lên tiếng.

Cái tên đi cùng này cũng không phải là con quan nhỏ, vẫn đường đường là công tử Mã Văn Tài con trai của phó chủ nhiệm ủy ban thường vụ cách mạng huyện Mã Chí Khoang .

Mã Văn Tài tự giác giữ khoảng cách với Mạnh Túc Tiến khoảng nửa bước,giống như chức vụ trong ủy ban, nhìn thái độ khúm núm của hắn không khác gì chó đi theo chủ cả.

“Tiểu Tuấn, là cậu?”

Mã Văn Tài kinh ngạc, vừa rồi tôi ở bên ngoài gọi điện thoại Mã Văn Tài lại chỉ tập trung vào vẻ đẹp của Lương Thiếu Lan cho nên không chú ý gì tới tôi.

“Ồ, là Mã công tử à!”

Tôi tiếp tục cười lạnh.

“Nói như vậy, cái vị đang chơi trò lưu mạnh lại chính là thiếu gia của bí thư Mạnh sao? Hì hì, cái này mà truyền ra thì thật có nhiều điều không hay, con trai của bí thư ủy ban huyện và phó chủ nhiệm ủy ban thường vụ cách mạng huyện đang chơi trò lưu manh, trêu ghẹo con gái, hi hi, người ta còn cho rằng huyện Hướng Dương và Thanh An chúng ta giống nhau, không có vương pháp đó….”

Mạnh Túc Tiến khi này đương nhiên đã nhận ra tôi, cũng nhớ ra tôi là con trai của Liễu Tấn Tài, nghe những lời châm chọc lưu mạnh trêu ghẹo con gái lập tức có chút hoang mang.

“À, cậu không được nói năng hồ đồ, chúng tôi…chúng tôi đâu có chơi trò lưu manh đâu?”

“Hi hi,Mạnh công tử, giở trò lưu manh tại Thanh An chưa đủ sao, lại chạy tới huyện Hướng Dương để giở trò này nữa. Được đó, tôi cũng không làm oan cho anh, chúng ta mời đồng chí của cục công an đến thẩm tra xem sao…..Xaỏ Nhi, gọi điện thoại cho chú Quốc Cường của chị đi, mời lập tức tới cho…”

Mã Văn Tài sợ hãi, cái người “ Chú Quốc Cường” không phải là cục trưởng Lương của cục công an sao? anh ta có thể biết quan hệ sư đồ giữa tôi và cục trưởng Lương nên vội nói theo : “ Tiểu Tuấn, đều là hiểu lầm thôi, đâu cần kinh động tới cục trưởng Lương chứ?”

“ Hiểu lầm? anh Văn Tài, đừng trách tôi không nhắc nhở anh có vài người anh vẫn cần cách xa họ 1 chút thì vẫn tốt hơn!”

Với Mã Văn Tài tôi còn cho chút thể diện. Người mà tôi nhằm vào là cha con nhà Mạnh kia, người hai bên không liên can xin tự giác đứng xa ra 1 chút để tránh “ Thương nhầm”

“Cậu có ý gì?”

Mạnh Túc Tiến chừng hai mắt nhìn với cái dáng vẻ vô cùng tức tối.

Cái tên tiểu tử này, cha hắn khi làm phó bí thư ủy ban huyện Thanh An, đã rất hống hách, đến bây giờ Mạnh Vũ Hàn đang làm bí thư ủy ban huyện, một lãnh đạo cái uy của ông ta tại đây cũng khó còn nữa. Chẳng nhẽ mình lại chịu thua đứa con chưa trưởng thành của ông ta sao?

“Chẳng có ý gì. Chúng ta vẫn cần mời đồng chí cục công an tới đây….Xảo Nhi. Sao vẫn chưa gọi điện? lập tức gọi cục trưởng Lương tới đây”

Mạnh Túc Tiến nghểnh cổ ,cười nói: “ Đến thì đến, ai sợ ai chứ?”

Thấy vị này với cái dáng vẻ “Điếc không sợ súng”đó, Mã Văn Tài rất lo lắng.

Tuy nói hai câu là “Khẩu hoa hoa “ , vào cục công an vấn đề cũng không lớn, sự việc có thể nói rõ ràng, cái sợ là cục công an nói chuyện này với cha anh ta. Việc lần trước “Dâm ô tập hợp “, anh ta đã bị Mã Chí Khoang đánh cho không thương tiếc, nếu như lần này bị đồng chí cục công an báo cáo lên“ Mã chủ nhiệm mà tức giận, thì hậu quả rất nghiêm trọng”

Hơn nữa “ Dâm ô tập hợp “ việc đó, anh ta vẫn nợ tôi một ân tình lớn.

“Anh Mạnh, thôi đi, chúng ta đi thôi…”

Ma Văn Tài nhìn về phía tôi cười gật đầu, kéo Mạnh Túc Tiến đi. Kì thực Mạnh Túc Tiến cũng cứng đầu tỏ ra hảo hán nhưng nếu có lối thoát thì cũng cố mà chạy đi, hừm hừm hai tiếng, rồi bỏ đi theo Mã Văn Tài.

“Tú Cúc, rất tốt, với loại lưu manh thế này, thì không thể khách khí được”

Tôi cười giơ ngón tay trỏ lên, khen ngợi Lương Tú Cúc.

“Thế la……ừ, tiểu Tuấn, bọn chúng là ai vậy?”

“Chị quan tâm làm chi, chú Quốc Cường của chị là cục trưởng công an cơ mà!’

Tôi cười nói. Không nhất thiết cần phải thông báo thân phận của hai kẻ đó cho chị ấy, không nên làm con gái người ta hoảng sợ.

Tôi nghĩ lại, nhấc điện thoại thông báo cho đại đội trị an.”

“Anh Trình, buổi tối đi uống rượu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui