Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đặng Chấn Thản thoáng bị những lời này khiến ngẩn người.

Phản ứng đầu tiên của hắn là không có khả năng!

Bạch Dương này là ai? Bí thư Đảng uỷ kiêm tổng tài Cty đầu tư Cửu Châu. Cán bộ lãnh đạo cấp Phó bộ. Thị sát một Cty cấp Chính xử phía dưới sao lại không thông tri trước, nói đến thì đến sao?

"Cô nói vớ vẩn gì thế?"

Đặng Chấn Thản ngoài khiếp sợ, ma xui quỷ khiến thế nào nói một câu như thế, lời còn chưa dứt, ngay tại trên mặt ả thư ký thấy được vẻ kinh hãi không hiểu, miệng mở toác, hiển nhiên không rõ Đặng tổng xưa nay luôn khôn khéo vì sao lại hồ đồ như vậy? Sau đó, bản thân Đặng Chấn Thản cũng há to miệng, không thể khép lại.

Từ cửa đi vào một người phụ nữ phong tư yểu điệu, đoan trang trang nhã cũng không phải uy nghiêm đại khí, không phải chính là Bạch Dương tổng tài người lãnh đạo cao nhất trong 6 vạn công nhân viên chức của Cty đầu tư Cửu Châu đó sao?

Lấy cấp bậc của Đặng Chấn Thản, đương nhiên không đủ trình độ mặt đối mặt nói chuyện với Bạch Dương. Tuy nhiên trên đại hội cán bộ tổ chức tại tổng công ty, Đặng Chấn Thản từ xa đã gặp mặt qua Bạch Dương vài lần. Siêu cấp đại mỹ nữ có thân phận hiển hách như Bạch Dương đây, lại là người đứng đầu tổng công ty, Đặng Chấn Thản chỉ cần gặp qua một lần thì tuyệt đối sẽ không quên được!

"Bạch. . . Bạch tổng tài. . . hoan nghênh Bạch tổng tài đến công ty tôi thị sát công tác. . ."

Đặng Chấn Thản phản ứng cực nhanh, lập tức tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, bật người dậy. Cực nhanh chạy đến trước mặt Bạch Dương trước mặt liên tục cúi đầu, liên thanh nói.

"Ừ, anh chính là đồng chí Đặng Chấn Thản?"

Bạch Dương nhìn Đặng Chấn Thản, rất ưu nhã hỏi.

"Đúng đúng, tôi chính là Đặng Chấn Thản. . . Bạch tổng tài, mời ngài ngồi. . . mau, pha trà cho Bạch tổng tài. . ."

Đặng Chấn Thản thấy Bạch Dương không ngờ có thể biết mình, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng mời Bạch Dương ngồi xuống ghế sofa.

Bạch Dương lại thong thả an vị, ánh mắt đảo qua trên người Long Hằng Hoa, hơi giương lông mi lên, đây là ý muốn hỏi.

Trình độ khiếp sợ của Long Hằng Hoa không dưới Đặng Chấn Thản chút nào, chỉ là hắn tốt hơn Đặng Chấn Thản, cần nhiều thời gian để tiêu hóa sự "khiếp sợ" này, trong đối đáp giữa Bạch Dương và Đặng Chấn Thản, Long Hằng Hoa đã trấn định tâm thần, thấy ánh mắt của Bạch Dương rơi vào trên người mình, vội vàng tiến lên một bước, hơi cúi đầu chào: "Chào ngài, Bạch tổng tài, tôi là Long Hằng Hoa, là phó tổng giám đốc của Cty Hằng Viễn."

"À? Anh chính là đồng chí Long Hằng Hoa? Ha ha, tôi đối với anh là cửu ngưỡng đại danh đó, xin chào!"

Bạch Dương mỉm cười, vươn tay ra.


Long Hằng Hoa thụ sủng nhược kinh, vội vã vươn hai tay, khẽ nắm tay với Bạch Dương rồi lại vội buông ra. Nếu lãnh đạo thượng cấp là nam giới, Long Hằng Hoa đương nhiên không thể sơ suất như vậy, nhất định phải cầm chặt, đong đưa một phen mới có thể biểu đạt sự ngưỡng mộ trong lòng. Nhưng Bạch Dương là mỹ nữ cao quý trang nhã, lại là thủ trưởng, loại uy áp vô hình khiến Long Hằng Hoa cũng không thể trấn định, nào dám cầm tay Bạch tổng tài không bỏ?

Nhìn thấy một màn này, khóe mắt Đặng Chấn Thản nhảy liền vài cái.

Vừa rồi Bạch tổng tài hình như không có nắm tay với hắn!

Nắm tay qua với Long Hằng Hoa, Bạch Dương trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, mặt hướng về hai cấp dưới. Đặng Chấn Thản và Long Hằng Hoa kìm lòng không đậu khép lại hai chân, thắt lưng hơi cong, mặt hướng về Bạch tổng tài, bộ dạng kính cẩn nghe giáo huấn.

Ả thư ký nơm nớp lo sợ bưng lên nước trà, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước mặt Bạch Dương.

"Bạch. . . Bạch tổng tài, mời dùng trà. . ."

Nếu nói thì nhân viên công tác ở đơn vị tại kinh sư vốn cũng không phải sợ hãi thủ trưởng như vậy, chỉ là Bạch Dương tới vô cùng đột nhiên, mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, không biết đã xảy ra đại sự nào, lúc này mới khẩn trương không ngớt.

"Cảm ơn!"

Bạch Dương gật đầu đáp lễ.

Thư ký liên thanh khiêm nhường rồi lui qua một bên, đứng khom người phía sau Đặng Chấn Thản, chờ Bạch tổng tài ra chỉ thị.

"Ngày hôm nay tôi qua đây là tới tìm hiểu một số tình huống. Gần đây tôi nghe được một số phản ánh, nói trong ban Cty Hằng Viễn không phải là rất đoàn kết, cho nên tôi đến xem sao."

Bạch Dương chậm rãi nói.

Gay rồi!

Trong lòng Đặng Chấn Thản giật thót, sao Bạch tổng tài lại biết trong ban Cty Hằng Viễn không đoàn kết? Liếc qua Long Hằng Hoa, thấy Long Hằng Hoa cũng vẻ mặt mờ mịt, không khỏi ở trong lòng thầm oán hận vài câu.

Thằng nhóc này còn giả bộ!

Bạch tổng tài biết Hằng Viễn không đoàn kết, chẳng lẽ còn có thể là người khác cáo trạng?


Tuy nhiên lúc này tuyệt đối không phải là thời gian truy cứu "người mật báo".

Cty đầu tư Cửu Châu tổng cộng quản hơn 90 Cty to nhỏ, trong đó có rất nhiều xí nghiệp quốc gia cấp phó phòng và cấp chính phòng, đơn vị cấp Chính xử cùng loại như Cty Hằng Viễn ngược lại số lượng không nhiều lắm.

Bạch Dương đích thân quan tâm tới vấn đề đoàn kết trong ban của họ, không khỏi nghe rợn cả người.

Cần biết một Cty đầu tư lớn như vậy, mỗi ngày có bao nhiêu chuyện cần phải giải quyết, lẽ nào Bạch tổng tài rảnh rỗi quá sao?

Qui trình nhân sự bên trong xí nghiệp nhà nước không có phức tạp như địa phương, địa phương muốn điều chỉnh người đứng đầu một đơn vị cấp Chính xử thì có thể cần phải trải qua thảo luận tại hội Thường ủy Đảng uỷ thượng cấp. Nhưng bên trong xí nghiệp hoàn toàn không cần thiết, một mình Bạch Dương có thể đưa ra quyết định.

Nói cách khác, Bạch Dương muốn tháo xuống cái mũ ô sa trên đầu Đặng Chấn Thản chẳng qua chỉ một câu nói.

"Bạch tổng tài, Cty Hằng Viễn chúng tôi vừa mới thay thế qua ban lãnh đạo, cái này. . .ban đang trong thời gian cọ sát nên công tác của tôi chưa làm tốt, khiến lãnh đạo phải quan tâm!"

Tâm tư Đặng Chấn Thản xoay chuyển cực nhanh, lập tức làm kiểm điểm với Bạch Dương.

Trong thể chế chính là như vậy, lãnh đạo nói các anh có vấn đề vậy thì nhanh mà thừa nhận. Nếu như Đặng Chấn Thản đầu óc củ chuối, dám cãi lại Bạch tổng tài, vậy thì sẽ làm hư đại sự.

Sao hả, anh không sai, chẳng lẽ là lão đạo sai? Sáng sớm không có việc gì chạy đến một đơn vị cấp dưới cấp Chính xử để tìm việc hả?

Bất kể là người thuộc hạ nào cố gắng chứng minh thượng cấp sai lầm thì cũng đều không có kết cục tốt!

Bạch Dương thản nhiên nói: "Hai người các anh vừa rồi đang thương lượng công việc gì vậy?"

"Dạ, chúng tôi đang trao đổi làm thế nào để đồng tâm hiệp lực đưa Cty đi lên ạ. . ."

Đặng Chấn Thản cuống quít đáp.

Lời này cũng không tính nói láo, quả thực là đang nghiên cứu công tác mà.

"Đúng vậy Bạch tổng tài, Đặng tổng nói hiện nay công tác xây dựng Đảng và công hội của Cty không phải là rất đắc lực nên muốn bảo tôi tạm thời đặt nghiệp vụ công tác qua một bên, điều chỉnh phân công một chút, nắm bắt trở lại công tác xây dựng Đảng và công hội!"


Long Hằng Hoa cũng kính cẩn đáp.

Mặc dù hắn không biết đến cùng Bạch Dương vì sao đột nhiên đến Cty Hằng Viễn, nhưng bên trong nhất định có nguyên nhân. Dù sao thì đã bị Đặng Chấn Thản bức đến "vách núi", quản hắn làm gì nhiều, trước tiên cứ cáo rồi hãy nói. Có vẻ như nếu Bạch Dương không xuất hiện vậy thì chuyện này hầu như đã được định rồi.

Thật sự cơ hội vãn hồi "tình thế nguy hiểm" trên hội nghị Đảng uỷ là cực kỳ bé nhỏ.

Trên trán Đặng Chấn Thản thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Thằng nhóc này thật độc ác, chơi cáo trạng ngay mặt!

Thế nhưng trong lúc này, Đặng Chấn Thản nào dám so đo gì với Long Hằng Hoa?

Bạch Dương khẽ nhíu mày, tuy nhiên không nói thêm gì. Mặc dù ý đồ tước đoạt quyền lực của Long Hằng Hoa đã rất rõ, chung quy cũng không thể nói công tác xây dựng Đảng và công hội không quan trọng mà?

Đã đến tầng cấp như Bạch Dương hôm nay, trước mặt cấp dưới nói gì cũng cần phải chú ý.

"Như vậy đi, đồng chí Đặng Chấn Thản, anh và những người khác đi ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện riêng với đồng chí Long Hằng Hoa, lý giải một số tình huống."

Bạch Dương trầm ngâm một lát liền làm quyết đoán.

"Vâng, Bạch tổng tài!" Đặng Chấn Thản có một trăm lần không muốn cũng không dám ngang nhiên vi phạm mệnh lệnh của Bạch Dương, lập tức cung kính đáp ứng rồi cùng thư ký rời khỏi phòng làm việc của mình, chỉ để lại Bạch Dương, Long Hằng Hoa và thư ký của Bạch Dương.

Dù sao nam nữ hữu biệt, lại lén nói chuyện nên vẫn cần phải có người ở đây.

Trong lòng Long Hằng Hoa cũng là nhấp nhô không yên, bất kể thế nào cũng không ngờ được Bạch Dương sẽ có ý muốn nói chuyện riêng với hắn, thật sự là tới quá đột nhiên.

Bạch Dương nói: "Đồng chí Hằng Hoa, ngồi đi!"

"Vâng, cảm ơn Bạch tổng tài!"

Long Hằng Hoa kính cẩn đáp ứng rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh sườn Bạch Dương, lưng thì ưởng thẳng tắp.

"Đồng chí Hằng Hoa, thành tích của anh ở trên lần cạnh tranh chức vị tổng giám đốc Cty Hằng Viễn rất ưu tú. Tôi đã xem qua bài thi viết của anh, rất có kiến giải. Vốn bài diễn thuyết công khai của mọi người tôi cũng muốn tham gia, nhưng tạm thời có một hoạt động ngoại sự nên không thể chạy tới được. . .hiện tại anh hãy nói thử cho tôi nghe cách nghĩ của anh về quản lý Cty Hằng Viễn đi."

Bạch Dương vẻ mặt ôn hoà nói.

Trong lòng Long Hằng Hoa giật thót, hình như thấy được một tia hy vọng. Bạch Dương đích thân tới cửa tìm hắn, bảo hắn nói cách nghĩ về quản lý Cty, tuyệt đối không phải là hứng chí mà làm vậy.


Có thể, đây sẽ là một kỳ ngộ trọng đại để thay đổi quỹ tích nhân sinh của mình.

Lập tức Long Hằng Hoa cưỡng chế sự kích động trong lòng, ổn định tinh thần, bắt đầu làm báo cáo với Bạch Dương.

Mà lúc này bên ngoài phòng làm việc, Đặng Chấn Thản gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chắp hai tay sau lưng đi qua bước lại, hoàn toàn không có "phong độ thân sĩ" như ngày trước.

Thư ký còn khẩn trương hơn cả hắn, sắc mặt đều tái nhợt.

"Cô nói đi, Bạch tổng là đột nhiên tới đây?"

Đặng Chấn Thản hỏi.

Thư ký liên tục gật đầu.

Đặng Chấn Thản lại tiếp tục đi tới đi lui, kỳ thực vừa rồi câu hỏi kia hắn chỉ hỏi đại mà thôi, cũng không có ý nghĩa gì.

Buổi nói chuyện trong phòng làm việc tiến hành một giờ, sau đó cửa phòng mở, Bạch Dương chậm rãi đi ra, Long Hằng Hoa đi theo sát phía sau. Mặc dù hết sức áp lực nhưng cũng khó che hết vẻ hưng phấn trên mặt.

Bạch Dương không nói thêm câu nào với Đặng Chấn Thản, chỉ gật đầu rồi trực tiếp rời khỏi Cty Hằng Viễn, quả nhiên là tới cũng nhanh mà đi cũng vội, đem vô số bí ẩn và sợ hãi lưu tại trong lòng Đặng Chấn Thản.

***

Bí ẩn mấy ngày sau được cởi ra, Lương Tuyết Kiều trong sự kích động gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.

"Cảm ơn anh, Liễu bí thư, cảm ơn!"

Lương Tuyết Kiều trong điện thoại rất kích động, chỉ biết luôn miệng nói cảm ơn.

Liễu bí thư mỉm cười hỏi: "Tuyết Kiều, công tác của Hằng Hoa đã được điều chỉnh chưa?"

"Vâng vâng, đã điều chỉnh rồi ạ, Hằng Hoa đã đảm nhiệm tổng giám đốc. . ."

"Vậy được rồi, Bạch tổng tài vẫn là người sáng suốt."

"Em biết rồi, Liễu bí thư, đây đều là nhờ anh hỗ trợ, rất cảm ơn anh. . ."

"Ha ha, nha đầu ngốc, cảm tạ cái gì? Vị trí này vốn thuộc về Hằng Hoa mà, hiện tại chẳng qua là trả lại cho cậu ta mà thôi. Em nói cho Hằng Hoa phải cố gắng làm việc, tương lai sẽ có cơ hội lớn hơn nữa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận