Thư ký Tiểu Trịnh của Thai Duy Thanh nhìn thấy bí thư Kỷ ủy tỉnh Hứa Hồng Cửu đi vào thì khẽ chấn động, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ kinh hoảng bất an. Từ sau khi Tạ Viện bị Song quy, căn lầu nơi làm việc của Tỉnh ủy đều tràn ngập loại bầu không khí "quỷ dị" này.
Làm một tâm phúc của Thai Duy Thanh, Tiểu Trịnh rất rõ tin tức loại này. Hắn biết rõ, một khi Tạ Viện không thể trụ được thì sẽ tạo thành uy hiếp trí mạng cho Thai Duy Thanh.
Mấy ngày nay, Tiểu Trịnh đã suy tính hơn thiệt.
Là thư ký thứ hai của Thai Duy Thanh tại tỉnh A, thời gian Tiểu Trịnh đi theo Thai Duy Thanh rất dài. Thai Duy Thanh cũng không phải là lãnh đạo chân chính thân dân như bên ngoài kể lại, Thai Duy Thanh rất nghiêm ngặt đối với các cán bộ cao cấp có địa vị nhất định trong thể chế nội và nhân viên bên người. Đương nhiên, loại nghiêm khắc này là dựa theo tư duy của Tiểu Trịnh để lý giải. Nói kiểu khác, Thai Duy Thanh đối với họ rất nghiêm túc, cũng không hòa ái dễ gần.
Nhưng Tiểu Trịnh vẫn rất cảm kích Thai Duy Thanh. Mặc kệ nói như thế nào, Thai Duy Thanh đã đề bạt hắn lên tới vị trí cấp Phó sở. Là người không có hậu trường vững chắc như Tiểu Trịnh thì trước đây nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình có một ngày có thể đi lên cán bộ cấp Phó sở. Trước khi "vụ án Tạ Viện" bị bại lộ, Tiểu Trịnh tràn đầy lòng tin đối với tiền đồ của mình.
Y theo lệ cũ, hắn không thể ở thêm 3,4 năm bên người Thai Duy Thanh, thời gian có phần quá dài. Trước đó không lâu Thai Duy Thanh đã nói qua với hắn, dự định đưa hắn đi rèn luyện, Tiểu Trịnh nghe vậy rất kích động. Cũng không phải là nói các loại chức vị phía dưới như phó thị trưởng hoặc là phó bí thư có hàm lượng cao hơn cả nhất bí* Tỉnh ủy. Nếu nói từ ý nghĩa nào đó, quyền thế ẩn hình của nhất bí Tỉnh ủy thậm chí còn trên cả phó tỉnh trưởng thông thường. Tiểu Trịnh kích động chủ yếu vẫn là hắn biết mình đã được xếp vào danh sách các cán bộ hậu bị được bồi dưỡng của Thai Duy Thanh.
(*)thư ký chia nhất bí, nhị bí, tam bí. Nhất bí là chức cao nhất.
Trên quan trường, loại cán bộ cao cấp xuất thân từ thư ký của lãnh đạo như hắn số lượng không ít. Thí dụ như bí thư Thành ủy Nguyên Nam Uông Quốc Chiêu đã từng là thư ký của bí thư Chính pháp ủy Tỉnh ủy cũ Trì An Phong. Nếu không phải đen đủi thế nào bị ngã ở trên "sự kiện sắt thép Vĩ Phong", lúc này sợ đã sớm là một quan to cấp phó bộ.
Tiểu Trịnh làm thư ký của bí thư Tỉnh ủy nên cần phải xem trọng tiền đồ hơn.
Thế nhưng hiện tại, tất cả đều đã thay đổi.
Thai Duy Thanh còn bị vây trong bấp bênh chứ đừng nói đến Tiểu Trịnh?
Cho nên trong khoảng thời gian này, người Tiểu Trịnh sợ nhìn thấy nhất chính là Hứa Hồng Cửu, mỗi lần sau khi Hứa Hồng Cửu tới, tính tình Thai Duy Thanh sẽ trở nên tệ hơn, động một tí là nổi khùng với Tiểu Trịnh, vài lần Tiểu Trịnh chả hiểu sao cũng bị quở mắng.
Chỉ là Hứa Hồng Cửu lại "không nhìn" "tâm nguyện", của Tiểu Trịnh, lại lần nữa xuất hiện ở phòng làm việc của Thai Duy Thanh.
"Chào ngài Hứa bí thư. . ."
Tiểu Trịnh sợ thì sợ, vẫn phải xốc lại tinh thần để niềm nở đón chào.
Hứa Hồng Cửu hiển nhiên không có tâm tình chào hỏi với Tiểu Trịnh, hơi gật đầu sau đó đi thẳng tới gõ cửa phòng. Là một trong những trợ thủ chính yếu của Thai Duy Thanh tại Tỉnh ủy, Hứa Hồng Cửu có "đãi ngộ" đặc biệt chính là không cần thiết phải qua thư ký chuyển lời, chỉ cần trong phòng làm việc của Thai Duy Thanh không có khách thì bất cứ lúc nào Hứa Hồng Cửu có thể đi vào. Sau khi "vụ án Tạ Viện" xảy ra thì càng như vậy.
Hứa Hồng Cửu đi vào phòng làm việc của Thai Duy Thanh, Thai Duy Thanh đang ngồi ở phía sau bàn công tác rầu rĩ hút thuốc, toàn bộ phòng làm việc chỉ tràn ngập mùi thuốc lá nồng nặc. Ngay cả người nghiện thuốc như Hứa Hồng Cửu cũng thiếu chút nữa bị sặc.
Tiểu Trịnh thì đã quá quen thuộc nên không có dấu hiệu khó chịu gì, quy củ mang nước trà vào cho Hứa Hồng Cửu rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Hứa Hồng Cửu cũng không nắm tay chào hỏi với Thai Duy Thanh mà trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện bàn công tác, lấy ra một sấp tư liệu từ trong túi công tác, yên lặng đặt ở trên bàn rồi khẽ đẩy tới trước mặt Thai Duy Thanh, vẫn không nói tiếng nào.
Thai Duy Thanh không nóng lòng đi lật xem mà nhìn Hứa Hồng Cửu, thấp giọng hỏi: "Tài liệu mới nhất hả?"
"Ừ, Tạ Viện đã nhận tội!"
Hứa Hồng Cửu vẫn rất bình thản, khi nói còn tránh ánh mắt của Thai Duy Thanh.
Thai Duy Thanh nhất thời lòng trầm xuống, tuy nhiên vẫn ôm một phần hy vọng, hỏi: "Tạ Viện không phải là cái gì cũng không chịu nói sao?"
Thai Duy Thanh rất rõ về biểu hiện của Tạ Viện tại khách sạn Nam Hoa, Hứa Hồng Cửu luôn luôn trước tiên báo những biến hóa mới nhất cho Thai Duy Thanh biết. Thai Duy Thanh biết được Tạ Viện cái gì cũng không nói, thậm chí tuyệt thực chống lại, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Tạ Viện vẫn rất tỉnh táo, biết lúc này không thể kéo Thai Duy Thanh dính dáng vào trong. Chỉ khi Thai Duy Thanh bảo vệ được vị trí bí thư Tỉnh ủy thì Tạ Viện mới có hy vọng Đông Sơn tái khởi. Đương nhiên, tiếp tục ở thể chế nội đảm nhiệm quan lớn thì cơ bản không tồn tại khả năng. Thai Duy Thanh có là bí thư Tỉnh ủy, có cường thế, cũng không thể phạm phải tội lỗi của thiên hạ, một số điều kiêng kỵ cơ bản nhất vẫn phải tận lực tránh né. Tuy nhiên điều này cũng không có gì, Tạ Viện vẫn có thể có cuộc sống rất tốt. Nếu như lần tranh đấu này Thai Duy Thanh đứng vững trước "công kích", phần tiếp theo sẽ đến phiên Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn bị xê dịch vị trí.
Đấu tranh như vậy vốn tất cả mọi người không có đường lui.
Thế nhưng hiện tại, Hứa Hồng Cửu lại nói cho hắn, Tạ Viện đã nhận tội.
Hứa Hồng Cửu rầu rĩ: "Đinh Ngọc Chu đi gặp Tạ Viện, Tạ Viện thay đổi chủ ý!"
"Đinh Ngọc Chu? Hắn cũng xen vào? Hắn dựa vào cái gì đi gặp Tạ Viện? Còn nói quy củ hay không hả? Đây là trái với kỷ luật!"
Thai Duy Thanh vừa nghe thì nổ tung, nổi giận la lên, sắc mặt trở nên xanh đen, hình như hắn đã quên người đang ngồi trước mặt mình là bí thư Kỷ ủy tỉnh, cũng không phải là thư ký của hắn hay là người nào khác.
Nói đến điều này, Hứa Hồng Cửu cũng rất ức. Dường như đúng Thai Duy Thanh đã nói, Đinh Ngọc Chu đi gặp Tạ Viện là trái với quy định. Nhưng sự tình đã xảy ra rồi, Tạ Viện bởi vậy đã thay đổi chủ ý, Hứa Hồng Cửu có truy cứu chuyện này cũng đã trở nên vô nghĩa, chẳng lẽ còn có thể bởi vì Đinh Ngọc Chu đi làm công tác tư tưởng cho cán bộ bị xét hỏi mà đá hắn ra khỏi cái ghế chủ tịch Chính hiệp tỉnh hay sao? Thậm chí phê bình cũng không được. Trong một tỉnh, ngay cả bí thư Tỉnh ủy cũng không thể đề xuất phê bình với chủ tịch Chính hiệp được!
Đinh Ngọc Chu chỉ cần bày ra tư cách lão thành thì ai cũng bụi bặm đầy mặt.
Hứa Hồng Cửu thở dài: "Thai bí thư, tôi để lại những tài liệu này ở đây, tôi cáo từ trước!"
Rất hiển nhiên, Hứa Hồng Cửu cũng biết sau khi Thai Duy Thanh xem tài liệu sẽ cần lập tức tìm ra đối sách, hắn không cần phải ở lại vướng chân vướng tay. Đương nhiên, hiện tại Thai Duy Thanh đã biến thành đương sự của "vụ án Tạ Viện", theo lý cần phải lảng tránh, mà Hứa Hồng Cửu giao tư liệu khai báo của Tạ Viện cho Thai Duy Thanh vốn đã trái luật rồi, chẳng qua ai cũng không đi lưu ý chuyện này.
Ghi chép thẩm vấn Tạ Viện gồm một kiểu mà ba phần, Trang Quốc Thắng và Hàn Kình Vũ có tài liệu giống nhau như đúc, ai cũng không thể động tay động chân vào. Hiện tại việc duy nhất Hứa Hồng Cửu có thể làm chính là cho Thai Duy Thanh tranh thủ một chút thời gian để hắn đi cầu viện các đại lão.
Chống được hay không chỉ có trời mới biết!
Hứa Hồng Cửu nói xong đứng dậy rời đi, Thai Duy Thanh cũng không giữ lại.
Sau khi Hứa Hồng Cửu đi rồi, Thai Duy Thanh cũng không vội đi xem tài liệu mà lại châm một điếu thuốc khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, khuôn mặt hơi co quắp giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, trong mắt lóe ra vẻ cực kỳ kinh hoàng.
Mãi mới hút hết điếu thuốc, Thai Duy Thanh diệt đầu thuốc lá trong cái gạt tàn, lại hít sâu một hơi, lúc này mới vươn tay mở ra sấp tài liệu này.
Đúng như Hứa Hồng Cửu nói, Tạ Viện quả thực đã cung khai.
Tạ Viện thừa nhận giữa mình và Thai Duy Thanh tồn tại quan hệ không chính đáng, cũng thừa nhận cái tổ uyên ương mà họ dùng để lén gặp gỡ. Tuy nhiên trừ điều đó ra, Tạ Viện không có tin tức đã nhận tội nào khác.
Về tình huống bản thân tham ô nhận hối lộ thì Tạ Viện vẫn không nhận, vẫn chưa cung khai gì thêm.
Xem xong toàn bộ tài liệu, sắc mặt xanh đen của Thai Duy Thanh đã hơi chút hòa hoãn, khẽ thở dài một hơi.
***
Cũng là tài liệu này hiện cũng đang ở trước mặt Liễu Tuấn.
Điều khác biệt chính là Hàn Kình Vũ cũng không như Hứa Hồng Cửu, không cáo từ ra về mà ngồi cùng Liễu Tuấn ở ghế sofa, bộ dáng ung dung hút thuốc, hình như đã hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng gian khổ nên cần phải thả lỏng vậy.
Liễu Tuấn yên lặng xem hết những tư liệu này, hơi gật đầu, cũng châm một điếu thuốc, người khẽ ngả ra sau, lâm vào trầm tư.
***
Vẻ mặt của Lưu Phi Bằng thì lại khác Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn, xem xong tài liệu, trên mặt khẽ nở nụ cười, nhìn Trang Quốc Thắng đang ngồi trên ghế sofa đối diện, nói: "Quốc Thắng, người đàn bà này cũng rất thông minh. . ."
Trang Quốc Thắng mỉm cười, nói: "Vốn không phải thông minh như vậy đâu, sau khi cô ta thấy Đinh Ngọc Chu liền trở nên thông minh."
Lưu Phi Bằng hơi kinh ngạc: "Đinh Ngọc Chu? Hắn cũng lẻn vào được?"
Trang Quốc Thắng nói: "Hắn chỉ ngày hôm qua mới gặp Tạ Viện một lần và nói mấy câu. Việc này các thiết bị ghi hình cũng ghi lại, nói chính xác Đinh Ngọc Chu là làm một hồi công tác tư tưởng cho Tạ Viện, muốn cô ta suy nghĩ hậu quả rõ ràng. Có người nói vợ của Đinh Ngọc Chu và mẹ của Tạ Viện có chút quan hệ thân thích, Tạ Viện gọi Đinh Ngọc Chu là dượng, trước đây lại là thượng cấp của cô ta, Tạ Viện vẫn còn tín phục Đinh Ngọc Chu, lời nói của Đinh Ngọc Chu chắc cô ta có thể nghe vào tai."
Lưu Phi Bằng cười gật đầu: "Tại thời khắc mấu chốt Liễu Tuấn vẫn có thể nhìn đúng người. Đinh Ngọc Chu này coi như là cứu Tạ Viện một mạng."
Trang Quốc Thắng cười nói: "Đúng là như vậy."
Nếu như Tạ Viện liều chết không nhận tội, đồng thời bức cả Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đến cạnh "vách núi", Thai Duy Thanh có thể không có việc gì, nhưng đầu của Tạ Viện có thể khó mà bảo toàn. Chỉ tội Tạ Viện tham ô nhận hối lộ đã có chứng cứ vô cùng xác thực, người ta mà giận dữ tuyệt không ngại lấy đầu của Tạ Viện để mà tế cờ.
Sự việc đã rõ, nếu như án này không có quan hệ gì với Thai Duy Thanh, Tạ Viện là không thể không chết.
Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn phải lấy đầu của Tạ Viện để chứng minh bản thân mình kiên trì điều tra "vụ án Tạ Viện" là điều chính xác. Hoàn toàn là kiên trì nguyên tắc kiên trì tính Đảng mà không phải là đấu tranh chính trị.
Vì như vậy mới có thể tiếp tục bảo trì cục diện chính trị "cân đối" tại tỉnh A.
Lưu Phi Bằng bưng ly nước trước mặt uống một ngụm rồi nói: "Tôi thấy chuyện này cũng nên báo cáo Trung ương được rồi đấy."
Trang Quốc Thắng hơi lo lắng nói: "Bên Liễu Tuấn. . ."
Dáng tươi cười trên mặt Lưu Phi Bằng chợt biến mất, khẽ nhíu mày nói: "Đây cũng là việc không thể tránh được, hắn có đòi hỏi lợi ích của hắn. Mặc kệ thế nào chúng ta vẫn nên chiếm quyền chủ động."
Trang Quốc Thắng gật đầu cũng không nói gì thêm.