Liễu Tuấn đảm nhiệm tỉnh trưởng nhưng vẫn đang kiêm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan và chức vụ chủ nhiệm hội Thường ủy Hội đồng nhân dân TP.Ngọc Lan, tuy nhiên địa điểm làm việc đã sửa ở tại Chính phủ tỉnh.
Kha Khải Phàm và Tiết Tử Dịch theo thường lệ sáng sớm đến căn lầu số 1 Thành ủy đón Liễu Tuấn đi làm, song đến sớm 10p. Lộ trình từ viện Thường ủy Thành ủy đến Chính phủ tỉnh so với đến trụ sở Thành ủy xa hơn một chút. Mặc dù Liễu Tuấn không tận lực phân phó nhưng Kha Khải Phàm cũng tự rõ, Liễu tỉnh trường sẽ không hài lòng khi tại ngày nhậm chức đầu tiên thì đã đến muộn.
Liễu Tuấn xuất hiện tại cửa biệt thự, Kha Khải Phàm vội tiến lên cầm lấy túi công tác trong tay Liễu Tuấn, mỉm cười nói: "Tỉnh trưởng, mời!"
Sau khi Kha Khải Phàm đi theo Liễu Tuấn, cách xưng hô đối với Liễu Tuấn trước sau cũng sửa lại mấy lần, khi ở đoàn Trung ương gọi "bí thư", trở lại tỉnh A gọi "tỉnh trưởng", sau đó sửa lại "bí thư", hôm nay lại phải gọi "tỉnh trưởng".
Lúc này mới mấy năm, trong lòng Kha Khải Phàm cũng thầm cảm khái không ngớt.
Tiết Tử Dịch cũng hưng phấn không thôi, cố ý từ trong ra ngoài làm tổng vệ sinh một lần cho chiếc Audi, đánh sáp bóng loáng, ở trong xe còn vẩy thêm chút nước hoa nam nhàn nhạt.
Liễu Tuấn vừa ngồi vào trong xe, cười nói: "Tử Dịch, xe này anh xử lý hả?"
Tiết Tử Dịch cười đáp: "Hôm nay không phải là ngày đầu tiên đến Chính phủ tỉnh đi làm sao? Phải điểm tô cho đẹp một chút chứ."
Liễu Tuấn cười ha ha, bầu không khí trong xe rất vui vẻ.
Tiết Tử Dịch cũng đã 3, 40 tuổi, bởi vì là công nhân viên chức biên chế nên Liễu Tuấn không thể đề bạt hắn, tuy nhiên đều rất chiếu cố đến trong nhà hắn. Những nhân viên bên người đi theo lãnh đạo như Liễu Tuấn đều rất hài lòng.
Liễu Tuấn tạm thời vẫn ngồi xe số 1 Thành ủy Ngọc Lan, không có đổi lại xe. Khi xe đi tới trụ sở Chính phủ tỉnh, chiến sĩ cảnh vệ cúi chào cho đi.
Dưới bậc thang căn số 1 tòa trụ sở Chính phủ tỉnh người đã đứng đông nghịt, dẫn đầu chính là thư ký trưởng Chính phủ tỉnh Hứa Vân Huy và chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh Ngô Thừa Quân. Không thể nghi ngờ, đây là các cán bộ của cơ quan Chính phủ tỉnh đang cung kính chờ đợi Liễu tỉnh trường đại giá quang lâm. Lăng phó chủ nhiệm một bộ váy màu đen đứng ở bên cạnh Ngô Thừa Quân, cười tươi thản nhiên, rất là chói mắt.
Xe Audi chạy đến trước bậc thang căn số 1, Hứa Vân Huy đích thân tiến lên mở cửa xe cho Liễu Tuấn.
"Hoan nghênh Liễu tỉnh trường!"
Hứa Vân Huy hơi khom lưng, cúc cung nói.
"Hoan nghênh Liễu tỉnh trường!"
Các cán bộ liền đồng loạt nói theo, theo đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Liễu Tuấn mỉm cười, thản nhiên nói: "Hứa thư ký trưởng, Ngô chủ nhiệm, sau này tất cả mọi người là đồng sự, không cần phải khách khí như vậy. Mọi người cần phải lấy công tác làm trọng."
Hứa Vân Huy càng cười tươi: "Đúng vậy đúng vậy, tỉnh trưởng chỉ bảo rất chính xác, chúng tôi kiên quyết nhớ kỹ chỉ thị của tỉnh trưởng. Tỉnh trưởng, mọi người nghe nói ngày hôm nay ngài qua đây đi làm nên đã tự động tự phát muốn tới hoan nghênh ngài, không phải là bệnh hình thức đâu à. . ."
Bệnh hình thức như vậy rất nhiều khi là tất bất khả miễn.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Đa tạ tâm ý của các đồng chí, tôi rất cảm ơn. Tuy nhiên sau này không được viện dẫn lẽ này nữa."
"Vâng vâng, lần sau sẽ không nữa. . . Tỉnh trường, mời!"
Liễu Tuấn bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch màu đen uy nghiêm. Khu lầu làm việc này trước đây Liễu Tuấn cũng đã tới không ít lần, có điều đa số tới là thân phận khách mời, lần này lại là thân phận chủ nhân. Từ hôm nay trở đi, Liễu Tuấn chính là chủ tể tối cao của khu nhà trang nghiêm này, là người dẫn đường cho mấy nghìn vạn cán bộ quần chúng của toàn tỉnh.
Phó bí thư Tỉnh ủy đến tỉnh trưởng, nhìn như chỉ có một bậc thang nho nhỏ, kỳ thực hoàn toàn không đơn giản như thế. Phó bí thư Tỉnh ủy trên thực tế chỉ là một người phụ trách lĩnh vực, mà tỉnh trưởng chính là lãnh đạo chủ chốt của toàn tỉnh, phải chân chính chịu trách nhiệm đối với mấy nghìn vạn cán bộ quần chúng của toàn tỉnh.
Đám người Hứa Vân Huy đi theo sát phía sau Liễu Tuấn, như nhắm mắt theo đuôi.
Khóe miệng Lăng phó chủ nhiệm từ đầu đến giờ vẫn mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, đẹp không sao tả xiết. Thế cho nên rất nhiều ánh mắt của cán bộ cơ quan đều lén bỏ qua trên người Liễu tỉnh trường rồi dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ của Lăng phó chủ nhiệm.
Đương nhiên, khi ánh mắt lơ đãng của Lăng chủ nhiệm quét tới, những cán bộ này liền vội vàng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Kỳ thực buổi chiều ngày hôm qua, về việc an bài phòng làm việc của tỉnh trưởng, Hứa Vân Huy đã điện thoại xin chỉ thị của Liễu tỉnh trường. Nguyên nhân là Liễu tỉnh trường tại Chính phủ tỉnh vẫn giữ lại một gian phòng làm việc, vì có là phó tỉnh trưởng trên danh nghĩa nhưng đãi ngộ này không thể thiếu. Tuy nhiên khi lấy vị trí cùng với độ ánh sáng, gian phòng làm việc của Liễu phó tỉnh trưởng so với phòng làm việc của Lưu Phi Bằng vẫn có sự khác nhau nhất định.
Chung quy không thể để đó không dùng căn phòng làm việc tốt nhất một thời gian dài.
Liễu Tuấn lựa chọn phòng làm việc trước đây của mình. Theo Lăng Nhã nói, gian phòng làm việc này vẫn có nhân viên mỗi ngày thu dọn chỉnh lý. Liễu tỉnh trường có qua làm việc hay không thì đó là một việc khác, Lăng chủ nhiệm phải dụng tâm!
Sau khi vào thang máy, nhân viên làm công của cơ quan đều tản ra, chỉ có ba người Hứa Vân Huy, Ngô Thừa Quân và Lăng Nhã đi theo sát bên người Liễu Tuấn.
Sau rất nhiều năm, mặc dù cấp bậc của Lăng phó chủ nhiệm vẫn không đi lên, vẫn là cấp Phó sở nhưng cũng đã trở thành phó chủ nhiệm Thường vụ của văn phòng Chính phủ tỉnh, địa vị gần với Ngô Thừa Quân. Vì vậy lúc này, Lăng chủ nhiệm cũng có tư cách đi theo bên cạnh.
Trên tấm bảng cũng đã sửa tên lại, từ "văn phòng phó tỉnh trưởng" đổi thành "văn phòng tỉnh trưởng".
Đi vào phòng làm việc, Liễu Tuấn dừng bước, xoay người nói: "Hứa thư ký trưởng, Ngô chủ nhiệm, Lăng chủ nhiệm, có an bài trên công tác nào thì mọi người cứ nói đi."
Mọi người cũng biết tác phong công tác của Liễu tỉnh trường mạnh bạo, không thích văn chương kiểu cách, xem ra quả nhiên không giả. Thấy tư thế này cũng không có ý dự định mời mấy vị đại quản gia của trụ sở Chính phủ tỉnh mở một hội toạ đàm rồi.
Hứa Vân Huy hơi trố mắt, cùng Ngô Thừa Quân và Lăng Nhã liếc mắt nhìn nhau. Ngô Thừa Quân và Lăng Nhã đều mỉm cười.
Đây cũng là lệ thường trên quan trường, có lãnh đạo trực tiếp ở đây, Ngô chủ nhiệm và Lăng phó chủ nhiệm cũng không dám tự mình ra mặt đi quá giới hạn.
"Là như thế này, chuyện đầu tiên là về phân phối thư ký và nhân viên tài xế cho tỉnh trưởng, mặt khác, căn cứ vào văn kiện có liên quan của Trung ương, tỉnh trưởng còn phải phân phối một nhân viên cảnh vệ."
Hứa Vân Huy nói xong liếc mắt nhìn Kha Khải Phàm bên cạnh. Hắn đoán thư ký và tài xế Liễu Tuấn tạm thời sẽ không thay. Đương nhiên, cũng không bài trừ đã đến hoàn cảnh mới, Liễu tỉnh trường muốn thay thế một thư ký càng quen thuộc tình huống của Chính phủ tỉnh hơn. Kha Khải Phàm có thể có an bài khác, chung quy không có người thư ký nào sẽ đi theo thủ trưởng cả đời.
Mà căn cứ vào quy định của Trung ương có liên quan đến bảo vệ cho an toàn cán bộ lãnh đạo, lãnh đạo cấp chính bộ có thể bố trí một nhân viên cảnh vệ tùy thân. Đây mới là trọng điểm Hứa Vân Huy muốn báo cáo.
"Y theo lệ cũ thông thường, nhân viên cảnh vệ có thể tại trung đoàn Vũ cảnh của tỉnh chọn ra một đồng chí hợp cách về chính trị, tố chất quân sự phải vượt qua thử thách để đảm nhiệm."
Hứa Vân Huy lại bỏ thêm một câu giải thích.
Liễu Tuấn gật đầu: "Ừ, thư ký và tài xế tạm thời không cần đổi. Khải Phàm và Tử Dịch rất tốt rồi, theo thói quen. Một số thủ tục điều động cần thiết sẽ tiến hành sau."
Án theo lệ cũ, thư ký nhất xử của văn phòng Chính phủ tỉnh (còn gọi chung là nhất xử), là người chuyên phục vụ cho tỉnh trưởng, thư ký của tỉnh trưởng thông thường đều đã kiêm nhiệm trưởng ban thư ký, lãnh đạo toàn bộ ban thư ký phục vụ cho tỉnh trưởng. Nếu như là nhất bí có lý lịch tương đối già thì sẽ kiêm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng hoặc là treo thêm một danh hiệu trợ lý tuần tra viên, hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó sở. Tư lịch của Kha Khải Phàm kém cỏi, tạm thời vẫn là Phó xử. Tuy nhiên cũng sẽ lãnh đạo thư ký nhất xử, tạm quyền trưởng ban.
"Vâng, tỉnh trưởng!"
Hứa Vân Huy kính cẩn đáp.
"Về phần nhân viên cảnh vệ không cần thư ký trưởng quan tâm, qua hai ngày sẽ có người qua đây báo danh."
Lời này của Liễu Tuấn cũng không ngoài dự liệu của mọi người. Vị tân tỉnh trưởng này chính là một đỉnh cấp nha nội, phỏng chừng nhân viên cảnh vệ cũng sẽ từ Trung ương điều động xuống thôi.
Trên thực tế, Quách Kế Hiền chưa đến TP.Ngọc Lan, Hà đại tiểu thư cũng đã gọi điện thoại chúc mừng Liễu tỉnh trường. Đại sự như vậy Hà đại tiểu thư luôn biết được tin tức trước tiên.
Sau khi nhận được tin tức này, Hà đại tiểu thư đắc ý nói với Hà Nam Phương: "Con trai, ba con hiện tại là tỉnh trưởng đấy, thích không? Hì hì, con nói mẹ con mình tặng cho ba món quà gì đây?"
Hà Nam Phương còn chưa đến 2 tuổi, nào biết tỉnh trưởng là món quà gì? Chỉ thấy mẹ vui vẻ nên cũng mở miệng cười khanh khách mãi.
"Lễ vật" mà Hà đại tiểu thư tặng chính là nhân viên cảnh vệ này. Theo Hà đại tiểu thư nói, đây là người Hà Trường Chinh đích thân đề cử, Hà gia là thế gia quân ngũ nên có rất nhiều thuộc hạ trung thành, bây giờ nhân vật hậu bối cũng đều đã trưởng thành.
Đối với nhân viên cảnh vệ mà Hà Trường Chinh tự mình đề cử, Liễu tỉnh trường đương nhiên không thể cự tuyệt, mỉm cười nhận lời.
"Chuyện thứ hai chính là an bài nơi ở của tỉnh trưởng."
Hứa Vân Huy thận trọng nói.
Chuyện này, quả thực Liễu Tuấn không cần nghĩ kỹ, lúc này tâm tư của y đâu cần đặt ở phương diện cuộc sống nhỏ nhặt thế này, nghe vậy đáp: "Ha ha, thư ký trưởng, tôi thấy tạm thời không cần đổi đâu, cứ ở TP.Ngọc Lan bên kia là được rồi, vẫn là câu nói kia, thói quen."
Hứa Vân Huy hơi do dự, nói: "Tỉnh trưởng, tôi kiến nghị ngài nên dọn đến viện Thường ủy Tỉnh ủy mới tốt hơn. Chủ yếu là thuận tiện cho công việc của bộ môn cảnh vệ, mặt khác, cự ly cách Chính phủ tỉnh cũng gần hơn một ít, phương diện công tác hằng ngày cũng thuận tiện hơn."
Liễu Tuấn không lập tức trả lời, nghĩ một lát mới nói: "Ừ, thư ký trưởng nói cũng có đạo lý, cần phải phối hợp với công tác của bộ môn cảnh vệ, không thể tăng lên lượng công việc cho họ. Vậy được rồi, tôi đồng ý dọn đến ở tại viện Thường ủy Tỉnh ủy."
Hứa Vân Huy thầm thở một hơi.
Nói thật thì vừa rồi hắn cũng là gan lắm mới dám đưa ra ý kiến bất đồng. Ai chẳng biết Liễu nha nội "tác phong bá đạo"? Ngày đầu tiên nhậm chức đã nghịch ý của tỉnh trưởng, điều này ai cũng không thấy sự sáng suốt.
Không ngờ Liễu nha nội vẫn còn dễ nói chuyện.
"Vâng, hiện nay căn số 18 ở viện Thường ủy Tỉnh ủy bỏ không, Liễu tỉnh trường có thể dọn đến ở lại đó."
Lần này ngoài dự đoán của mọi người chính là Lăng chủ nhiệm đã mở miệng, mỉm cười nói.
"Được, vậy thì ở căn số 18."
Liễu tỉnh trường không chút do dự đáp ứng ngay.
Lăng chủ nhiệm liền thản nhiên cười, kiều diễm giống như một đóa hoa mẫu đơn.