Sắc mặt Ung Chiêu Bình cũng rất khó coi, trầm giọng hỏi: "Trình cục trưởng, chuyện này là thế nào?"
Ung Chiêu Bình cũng không truy hỏi bọn Trình Tân Kiến đang chấp hành nhiệm vụ gì, thân là phó bộ trưởng Bộ công an, không rõ cấp dưới đang chấp hành nhiệm vụ gì, vị miễn mất mặt. Hắn cũng biết Trình Tân Kiến có thói quen tát người, chỉ là anh cũng phải nhìn người đi chứ, người nào cũng có thể tát hay sao? Thật coi Đào công tử trở thành tên côn đồ đầu đường à!
Trình Tân Kiến rất kỳ quái nhìn Đào Tư Thanh, nói: "Không rõ lắm, khi chúng tôi vào thì hình dạng anh ta đã như vậy rồi. . . tôi nghe nói, hiện tại có một số thanh niên có tư tưởng rất kỳ lạ, thích chơi một trò kích thích đã nghiền, gọi là cái gì. . .đúng rồi, gọi tự ngược đãi bản thân, không biết Đào Tư Thanh có phải mắc chứng bệnh này không!"
"Mắc cái con mẹ nhà mày!"
Đào Tư Thanh không khỏi chửi ầm lên, hiển nhiên Trình Tân Kiến quá hung ác đã khiến Đào công tử giữ được yên lặng, cái này gọi là hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Bây giờ đã tới một ngọn núi, Đào công tử lập tức "sống" lại, trở nên vênh váo như xưa.
Trình Tân Kiến giận dữ, quát: "Đào Tư Thanh, tôi cảnh cáo anh, anh đã nhiều lần vũ nhục cảnh sát công an. Cái này gọi là tội gia tăng một tầng! Anh nói chúng tôi đánh anh, có chứng cứ gì không? Ai nhìn thấy?"
Đào Tư Thanh không khỏi nghẹn lời.
Trình Tân Kiến trước mặt mọi người tặng cho mình hai cát tát, ban cho một cái "cốc đầu", ở đây 7,8 cảnh sát đều là nhân chứng. Chẳng qua nếu Trình Tân Kiến đã dẫn theo những người này qua để bắt hắn, có thể thấy được đều là tâm phúc trong tâm phúc, chi chính trong chi chính, thế thì ai sẽ làm chứng cho hắn?
Niên Thanh Hải không muốn tiếp tục dây dưa trên mấy chuyện nhỏ này, mặc dù Đào Tư Thanh bị người tát chính là ngang nhiên lột xuống mặt mũi của Niên gia hắn, nhưng khi so sánh với đại sự trước mắt, chút khổ cực da thịt nho nhỏ có đáng là gì.
"Trình cục trưởng, xin hỏi các anh đang chấp hành nhiệm vụ gì?"
Niên Thanh Hải trầm giọng hỏi.
Trình Tân Kiến liếc mắt nhìn hắn, thong thả đáp: "Chúng tôi nhận được chiến sĩ trinh sát cử báo, câu lạc bộ Cẩm Quan Thành có hiện tượng ép buộc, chứa chấp phụ nữ mại dâm, vì chỉnh đốn trật tự trị an kinh thành, giải cứu phụ nữ sa ngã, cục Quản lý trị an chúng tôi quyết định áp dụng hành động lần này."
"Trình cục trưởng, cục Quản lý trị an chỉnh đốn trật tự trị an ở kinh thành thì không có gì đáng trách, thế nhưng người tới Cẩm Quan Thành tiêu phí đều là nhân vật xã hội nổi tiếng, còn có bạn bè ngoại quốc, các anh làm như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt, có thể thông tri trước một tiếng để cho Cẩm Quan Thành tự kiểm tự tra mà!"
Niên Thanh Hải rất không vui nói.
Trình Tân Kiến khóe miệng giương lên, ý châm chọc chợt lóe trôi đi, nói: "Niên tướng quân, cơ quan công an phá án có trình tự riêng, không thể bởi vì đối tượng bất đồng mà tự ý thay đổi. Mặc kệ tới Cẩm Quan Thành tiêu phí là ai, họ tại quốc thổ chúng ta thì nhất định phải tuân thủ pháp luật pháp quy của chúng ta, đây là điều không hề nghi ngờ. Mặc kệ người đó là ai, đã phạm phải pháp luật của chúng ta thì đều phải nghiêm khắc điều tra. Trước mặt pháp luật, người người bình đẳng!"
Niên Thanh Hải nhất thời bị nghẹn lời.
Nếu nói tới mặt mũi thì là tự Niên Thanh Hải đã ném đi. Nếu Trình Tân Kiến có can đảm tới "đập bãi" thì làm sao có thể không rõ phía sau Đào Tư Thanh đứng là ai? Người ta dám đến thì đã không e dè điều gì!
"Trình cục trưởng, lần đột kích kiểm tra này các anh có được thu hoạch chứ?"
Ung Chiêu Bình hỏi.
"Báo cáo Ung bộ trưởng, có! Trong phòng trọ ở Cẩm Quan Thành chúng tôi đã bắt được mười mấy tội phạm đang mua dâm, còn có một số người rất vô sỉ, làm việc tốt ngay tại phòng vệ sinh và đã bị chúng tôi bắt được tại chỗ! Chỗ ăn chơi thối nát giống như vậy, tôi làm công tác công an nhiều năm nhưng vẫn chưa thấy nhiều, lá gan của Đào Tư Thanh thật không nhỏ!"
Trình Tân Kiến báo cáo, sau đó liếc nhìn Đào Tư Thanh, vẻ mặt rất là xem thường.
"Đã như vậy thì mọi người cứ tiếp tục phá án. Tuy nhiên đồng chí Trình Tân Kiến, mời đồng chí hãy ước thúc các đồng chí, không thể có hành vi quá kích gì, chúng ta phải văn minh chấp pháp, hiểu chưa?"
Ung Chiêu Bình xuất ra cái giá của lãnh đạo thượng cấp.
Lần này người ta đến đây là có chuẩn bị, đã chiếm tiên cơ còn bắt được tại trận mười mấy người, vậy còn có gì để mà nói? Chung quy không thể lúc đó vừa xong việc lại bảo người của cục 3 và chiến sĩ vũ cảnh từ đâu đến thì về chỗ đó mà? Cho dù Ung Chiêu Bình thật sự bị mụ đầu dám hạ mệnh lệnh này, Trình Tân Kiến người ta có tiếp thu hay không còn phải nói lại. Cũng không thể đưa chuôi kiếm cho người khác nắm.
"Vâng! Xin Ung bộ trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định chấp pháp văn minh, tuyệt không động thủ đánh người lung tung. Tuy nhiên, nếu như tự bản thân họ mà chơi trò gì thì cũng không thể trách chúng tôi được."
Trình Tân Kiến nhấc tay kính một lễ cho Ung Chiêu Bình, nghiêm trang nói.
Lại là chơi trò gì!
Đào Tư Thanh nhịn không được ở trong lòng chửi ầm lên, mang tổ tông mười tám đời của Trình Tân Kiến ân cần thăm hỏi thăm vô số lần, nhưng mắt thấy Ung Chiêu Bình không có ý xuất thủ ngăn lại, Niên Thanh Hải thì bị ức đến nghẹn lời, Đào Tư Thanh cũng tức thời không dám ngang nhiên "vũ nhục cảnh sát công an" nữa, chỉ nói với Niên Thanh Hải: "Anh họ, phiền anh nói cùng bác một tiếng, đêm nay em không thể đến trò chuyện với bác ấy nữa rồi. . ."
Mặc dù thường ngày quan hệ giữa Đào Tư Thanh và hai người anh họ cũng rất tốt, Niên Khánh Tiên và Niên Thanh Hải mấy năm nay từ chỗ hắn thu được rất nhiều lợi ích, nhưng người chân chính thương yêu Đào Tư Thanh nhất đương nhiên vẫn là bác Đào Đức Trân. Bây giờ người mà Đào Tư Thanh trông cậy vào được cũng tất cả đều ký thác trên người bác mình. Tựa như lần trước, mình tìm bác khóc lóc kể lể, bác bật người gọi một cuộc điện thoại đã kinh động tới cả chủ tịch Lý Trị Quốc, kết quả Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương bị trừng trị đến nghiêng ngả. Lần này, để coi hùng hổ như Trình Tân Kiến có thể đỡ được một cuộc điện thoại của bác không?
Đến lúc đó mới báo lại mối nhục này cũng không muộn.
Tóm lại phải khiến Trình Tân Kiến phải trả giá đắt.
Niên Thanh Hải trừng mắt, ánh mắt âm lãnh đảo qua trên mặt đám người Trình Tân Kiến, "Hừ" lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi, ngay cả Ung Chiêu Bình cũng không chào hỏi. Lấy thế lực của Niên gia, nếu không phải có việc cần cầu Ung Chiêu Bình, một cán bộ cấp Phó bộ vẫn chưa đáng để Niên trung tướng coi trọng.
Ung Chiêu Bình bị mất mắt, trong đầu cũng chán ngán, hướng Trình Tân Kiến gật đầu rồi không nói tiếng nào, trực tiếp xoay người đi khỏi.
Trình Tân Kiến cười ha ha, cũng không để ý, quay đầu nhìn Đào Tư Thanh, cười nói: "Đào công tử, anh nói thử xem đây là lần thứ mấy anh vũ nhục cảnh sát rồi? Điều này tôi nói để cho anh nhớ kỹ, đến lúc đó, chúng ta sẽ tính khoản nợ này! Con người tôi không có độ lượng đâu, thời gian càng dài thì lãi sẽ càng nhiều!"
Đào Tư Thanh thấy đêm nay đã bị Trình Tân Kiến khống chế cục diện, cũng không cùng hắn đấu võ mồm, lập tức ngậm miệng, chỉ oán hận nhìn Trình Tân Kiến chằm chằm.
"Mang đi!"
Trình Tân Kiến đâu thèm để ý đến vẻ oán hận của hắn, vung tay lên, trực tiếp đi ra cửa.
***
Theo ý của Liễu Tuấn và Hà Mộng Oánh thì nên rời khỏi từ sớm, nhưng Hà Thắng Lợi kiên trì muốn xem hết "vở kịch" nên cũng chỉ theo ý cậu ta. Mãi đến khi bọn Trình Tân Kiến áp giải Đào Tư Thanh và một nhóm người mua dâm ra khỏi đại sảnh lên xe cảnh sát, lúc này Hà Thắng Lợi mới cười ha ha nói: "Đã nghiền đã nghiền. . . tôi nói này Liễu tỉnh trưởng, có phải là mỗi lần anh thăng quan thì muốn mang một kẻ không vừa mắt để khai đao tế cờ?"
Nếu tỉ mỉ suy nghĩ, có vẻ như Liễu Tuấn có thói quen này.
Mới vừa lên làm thị trưởng Tiềm Châu không lâu thì đã muốn đầu của Trương Dương; đảm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan không lâu thì Trần Vệ Tinh đi đời nhà ma; lúc này mới ngồi vào bảo tọa của đại tỉnh trưởng vài ngày đã đi tóm Đào Tư Thanh!
Hà Mộng Oánh cười lạnh: "Nhất tương công thành vạn cốt khô! Bảo tọa của mỗi một thượng vị giả đều dùng máu và sinh mệnh chồng chất mà thành! Xưa nay đều như vậy!"
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Lẽ nào họ không đáng chết?"
Hà Mộng Oánh bẹp miệng: "Được làm vua thua làm giặc, lịch sử luôn dành cho người thắng viết."
Hà Thắng Lợi cười nói: "Lời này nói đúng, cho nên chúng ta phải cố gắng làm người thắng, luôn làm người thắng."
Liễu Tuấn mỉm cười: "Cậu vốn đã gọi là Hà Thắng Lợi rồi, nghĩ không thắng lợi cũng khó."
Hà Thắng Lợi cười ha ha, khởi động xe.
***
Buổi sáng ngày kế, ở trong phòng hội nghị Uỷ ban Phát triển và Cải cách quốc gia đang tổ chức một Hội toạ đàm với quy cách cao, do thủ tướng Liễu Tấn Tài tự mình chủ trì, chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển quốc gia Lưu Bân, thống đốc Ngân hàng Trung ương Lý Thiếu Kiệt, chủ tịch Hội ngân giám Quách Hồng Vĩ, thị trưởng TP.Minh Châu Trịnh Hạo, người đứng đầu chính phủ mấy tỉnh thành phố Đông Nam, cùng với người phụ trách bộ uỷ quốc gia tương quan tham gia Hội toạ đàm này.
Trong cảm nhận của các nhân viên Ủy ban Cải cách và Phát triển tham gia hội nghị để ghi chép và phục vụ, lần này hội nghị hấp dẫn người chú ý nhất không phải là những đại quan biên cương uy danh hiển hách này, không phải là những bộ uỷ đầu sỏ, thậm chí cũng không phải Liễu Tấn Tài thân là một trong những người đứng đầu quốc gia, mà là ngồi ở bên cạnh Trịnh Hạo thị trưởng TP.Minh Châu, đại tỉnh trưởng tỉnh A Liễu Tuấn.
Trong một đám quan lớn lão niên, chợt xuất hiện một khuôn mặt trẻ tuổi phải có chút quá phận như thế, nhưng lại là con trai của Liễu Tấn Tài, quả thực cũng khiến người chấn động.
Sau Đại cách mạng, cha con đồng thời dự họp một hội nghị cao cấp như vậy, đồng thời đều là vai chính, loại tình hình này có thể nói là có một không hai.
Tuy nhiên ở trên hội nghị quy cách loại này, sự kinh ngạc của mọi người cũng chỉ chôn dấu ở trong lòng, không thể hiện chút nào trên nét mặt, thỉnh thoảng có một vài ánh mắt hiếu ký rơi trên mặt Liễu Tuấn, nhưng cũng chỉ vội vã mà qua, không dám dừng lại nhiều.
Bầu không khí tại Hội toạ đàm nhìn qua vẫn khá thoải mái, sau lời dạo đầu cần thiết, đầu tiên Liễu Tấn Tài biểu dương sự phát triển kinh tế của mấy tỉnh thành phố Đông Nam, chư vị cán bộ lãnh đạo đang ngồi đều tốn không ít tâm huyết, sau đó giảng giải tầm quan trọng và sự tất yếu của điều tiết vĩ mô mà Trung ương đang áp dụng, yêu cầu bộ uỷ quốc gia tương quan và mỗi tỉnh thành phố phải nhận thức đầy đủ, quán triệt chứng thực, tránh cho kinh tế quá nhiệt, mang đến hậu quả không lường được.
Khi Liễu Tấn Tài nói, mặc dù trên mặt treo nụ cười mỉm lễ phép, nhưng giữa những hàng chữ vẫn nhịn không được lộ ra vẻ lo lắng, có thể thấy được ông đối với đại cục phát triển kinh tế hiện nay của quốc gia quả thực tràn ngập sầu lo.
Sau Liễu Tấn Tài, Lưu Bân, Lý Thiểu Kiệt và Quách Hồng Vĩ trước sau lên tiếng, biểu thị ủng hộ với chính sách điều tiết của Trung ương, kiên quyết thực hành vững vàng chính sách tiền tệ, không làm bừa, cũng không làm áp đặt. Mặt khác, vừa làm tốt công tác điều tiết vĩ mô, đồng thời vẫn tìm mọi cách xúc tiến phát triển kinh tế các nơi, tranh thủ hoàn thành thậm chí vượt lên trước mục tiêu tăng trưởng kinh tế 7% quốc gia định ra năm nay.