"Ừ, rất tốt."
Liễu Tuấn gật đầu, biểu thị tán thưởng.
"Có điều, đồng chí Tô Kiệt, bí thư Thành ủy và thị trưởng tự mình chủ trì công việc của công ty chỉ là kế tạm thời. Đồng chí và đồng chí Thiệu Cơ cần phải đặt tinh lực chủ yếu ở trong công tác Đảng hằng ngày. Quốc hữu hoá quyền khai thác mỏ than chỉ là một khởi đầu tốt đẹp, tài chính thành phố dư dả rồi, kế tiếp nên suy nghĩ đến vấn đề phát triển kinh tế toàn thành phố cùng chuyển hình kinh tế."
Tô Kiệt liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tỉnh trưởng, chúng tôi cũng đang nghĩ như vậy."
Liễu Tuấn mỉm cười: "A? Như vậy đồng chí nói thử xem, TP.Tống Đô dự định phát triển kinh tế mấy năm sau như thế nào? Nhất là công tác chuyển hình kinh tế, tôi rất muốn nghe cái nhìn của các đồng chí."
Giọng điệu của Liễu Tuấn giống như một tôn trưởng đang khai đạo cho vãn bối.
Trên thực tế, tuổi tác của Tô Kiệt lớn hơn Liễu Tuấn 7 tuổi. Tuy như vậy, Tô Kiệt ở trong số thị trưởng toàn tỉnh vẫn thuộc loại trẻ trung. Tô Kiệt cũng không cảm thấy giọng điệu của Liễu Tuấn có gì không thích hợp cả, khi bỏ qua một bên tất cả cái gọi là "phe phái", đối với phương diện kiến thiết kinh tế của Liễu Tuấn, Tô Kiệt vẫn cực kỳ bội phục. Liễu Tuấn được công nhận là tên cướp kiến thiết kinh tế. Lần này có thể thuận lợi tiếp chưởng Chính phủ tỉnh, cũng có quan hệ rất lớn với "kim tự chiêu bài" này của y.
"Tỉnh trưởng rất rõ mà, TP.Tống Đô chúng ta là một thành phố tài nguyên, trải qua khai thác 30 năm, tài nguyên than đá đã từ từ khô kiệt, tầng than hiện tại được chôn rất sâu, phí dụng khai thác tăng lên không ít. Bởi vì trường kỳ khai thác, rất nhiều khu vực khai thác mỏ đều đã xảy ra tình huống bề mặt lún xuống. Căn cứ theo chuyên gia dự tính, tài nguyên than đá của TP.Tống Đô chỉ đủ khai thác thêm trong khoảng 20 năm nữa. Hơn nữa theo thành phẩm khai thác gia tăng, lợi nhuận cũng sẽ giảm dần hằng năm. Cho nên, làm thế nào để thực hiện chuyển hình kinh tế là vấn đề tôi với Sài bí thư suy nghĩ nhiều nhất gần đây. . . Trước đây, công tác này rất khó làm, bởi vì tài chính thành phố rất trắc trở, nói trắng ra một chút, cũng chính là miễn cưỡng có thể bảo trụ chi tiêu, rất khó có dư thừa để đi làm kiến thiết và đầu tư khác. Hiện tại có Cty Chấn Bang cung cấp thu nhập tài chính, chuyển hình kinh tế đã trở nên khả thi. . ."
Tô Kiệt rất chăm chú nói.
Nói chính xác, Tô Kiệt cũng là một cán bộ loại hình thực dụng, do trường kỳ đảm nhiệm chức vụ công tác thực tế nên khi nói tới những kế hoạch thi chính cụ thể này cũng không có trở ngại bao nhiêu.
Liễu Tuấn liền cho hắn một ánh mắt cổ vũ.
"Chúng tôi suy nghĩ, bước đầu tiên chuyển hình chính là thực hiện chế biến sâu tài nguyên khoáng sản, nâng cao giá trị phụ gia của than đá. Như vậy, dưới tình huống lượng khai thác bất biến còn có thể tăng thêm thu nhập nhất định, còn có thể giải quyết vấn đề nghề nghiệp của một số thanh niên đang đợi việc, nhất cử lưỡng tiện. . .
Bước thứ hai chính là gia tăng đầu tư vào đường giao thông và cơ sở điện lực. Rất nhiều cơ sở của Tống Đô đã lão hóa, theo không kịp yêu cầu của thời đại. Ưm, nói như thế này đi, toàn quốc rất nhiều địa phương đều tồn tại vấn đề cơ sở công trình đầu tư quá nhiệt, quá thừa, mà Tống Đô chúng ta thì ngược lại, công trình cơ sở lão hóa nghiêm trọng, tình huống kiến thiết không đủ rất là nổi bật, không có đường giao thông tốt và không bảo đảm dùng điện dùng nước, chiêu thương dẫn tư sẽ không dễ làm. Sài bí thư với tôi đã thương lượng, hàng năm thu nhập từ than đá xuất ra 800tr đến 1 tỷ để dùng cho việc cải tạo công trình cơ sở, tối thiểu phải kiên trì ổn định trong ba năm và tranh thủ dùng thời gian ba năm này hoàn thành thăng cấp cải tạo toàn bộ tuyến đường chính chủ yếu toàn thành phố, công trình Thuỷ điện cũng phải cải tạo toàn bộ một lần. . ."
Tô Kiệt chậm rãi nói, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Đồng chí Tô Kiệt, chỉ làm kiến thiết cơ sở thì không đủ. Kiến thiết cơ sở cho dù tốt, đến tiếp sau không đuổi kịp các phương sách thì kinh tế cũng khó mà phát triển đi tới."
Tô Kiệt vội nói: "Đúng vậy, tỉnh trưởng chỉ bảo quá chính xác. Ý kiến của Sài bí thư là vừa đẩy mạnh cải tạo công trình cơ sở, đồng thời chúng ta phải đưa vào tài chính nhất định để mà giúp đỡ sản nghiệp trụ cột và các xí nghiệp hương trấn, tranh thủ sáng tạo ra nhãn hiệu sản phẩm của bản thân chúng ta. Đối với một số xí nghiệp quốc hữu kiểu cũ và xí nghiệp tập thể, nghĩ biện pháp giới thiệu các công ty bên ngoài để hùn vốn kinh doanh để làm sống lại những tài sản này. Điểm này, Sài bí thư yêu cầu chúng tôi phải học tập khu Trường Hà của TP.Ngọc Lan còn có khu Hoa Lâm, những xí nghiệp cũ của hai khu này đã được cải tạo trở nên sinh động, rất nhiều xí nghiệp cũ đã lại phát ra sức sống mới, không chỉ sáng tạo hiệu quả và lợi ích khả quan, các công nhân cũng không nghỉ việc, giải quyết được rất nhiều vấn đề xã hội."
Tô Kiệt rất thận trọng, cơ hồ khi nói mỗi một chủ kiến đều mang Sài Thiệu Cơ đặt ở phía trước, lấy điều này để biểu thị cho Liễu Tuấn thấy, mình không chỉ phối hợp với Sài Thiệu Cơ, hơn nữa còn tôn sùng. Ai cũng biết, Sài Thiệu Cơ là cán bộ Liễu Tuấn coi trọng nhất. Gần đây có tin tức truyền ra, Sài Thiệu Cơ sẽ có thể được thăng nhiệm phó tỉnh trưởng, tiếp tục làm trợ thủ cho Liễu Tuấn.
Đi theo sát Sài Thiệu Cơ chính là dựa vào Liễu tỉnh trưởng mà!
Liễu Tuấn nói: "Cách nghĩ này chính xác, chúng ta có một số đồng chí, mọi việc chỉ thích truy cầu đơn giản, đối với các xí nghiệp quốc hữu và xí nghiệp tập thể kiểu cũ đều chỉ muốn bán nó đi. Cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ lại, đây cũng là một loại tài sản quốc hữu, phải nỗ lực làm sống lại mới là chính đạo."
Khi Liễu Tuấn nói lời này giữa trán hiện lên vẻ không hài lòng.
Tô Kiệt không khỏi giật thót. Kỳ thực hắn chính là nghĩ như vậy, cũng từng đưa ra kiến nghị đề xuất với Sài Thiệu Cơ xử lý những xí nghiệp kiểu cũ này, tuy nhiên bị Sài Thiệu Cơ phủ quyết. Hiện tại xem ra, đương nhiên là Sài Thiệu Cơ càng có thể hiểu tâm tư của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nói như vậy đã rất khách khí rồi, vẫn không trực tiếp mắng những quan viên này "lười biếng ngu xuẩn". Lại nói tiếp, loại cách làm bán đấu giá trắng trợn xí nghiệp quốc hữu này, thao tác lại cực kỳ đơn giản, không nhọc nhằn chút nào, một khi bán được, tài chính có thể thu được một khoản thu nhập đáng kể, quan viên phụ trách và quan viên lo liệu cụ thể hiển nhiên cũng có không ít lợi ích, chính là mọi người đều vui, kết quả chỉ khổ những công nhân mà thôi.
Ai đi để ý tới những việc này?
Tuy nhiên nếu hiện tại Liễu Tuấn làm tỉnh trưởng, các nơi nếu còn muốn làm "phương pháp đơn giản" này, chỉ sợ có rất nhiều bất tiện. Tô Kiệt hiểu tính cách của Liễu Tuấn, một khi y nghiêm túc truy cứu, nhất định sẽ có người phải tháo xuống mũ ô sa trên đầu, thậm chí là tự do thân thể!
"Đúng vậy, tỉnh trưởng, chúng tôi chính là nghĩ như vậy. Một khi bán ra, tuy là thuận tiện trong thời gian ngắn đối với tài chính của Chính phủ, cũng có có ích nhất định, nhưng lâu dài chúng ta sẽ biến thành một cái xác không. Sau khi toàn bộ tài nguyên đều bán sạch sẽ, vậy dùng cái gì để sản sinh lợi nhuận đây? Cuối cùng lại phải nghĩ biện pháp tới trên đầu dân chúng!"
Tô Kiệt trầm giọng nói, trên mặt rất là lo lắng.
"Biểu hiện" này của Tô Kiệt quả nhiên thu được Liễu Tuấn tán thành, gật đầu nói: "Ừ, các đồng chí có thể nghĩ tới điểm này thì rất tốt. Nội hàm của chấp chính vì dân chính là phải thời khắc đem nhu cầu của quần chúng đặt ở vị trí thứ nhất."
Tô Kiệt mừng thầm, liên tục gật đầu, đối với ý chí chấp chính vì dân của Liễu tỉnh trưởng biểu thị kính phục tự đáy lòng.
Đương nhiên, Liễu Tuấn cũng không phải là không biết Tô Kiệt đang thuận theo ý lời nói của y, nhưng mặc kệ thế nào, ngày hôm nay Tô Kiệt ở trước mặt y nói ra như vậy, sau này sẽ không thể không cảnh tỉnh một chút, đây cũng có thể coi là một loại công tác giáo dục tư tưởng đối với cán bộ. Bất kể Tô Kiệt là thật tâm muốn làm việc vì quần chúng, hoặc là chỉ muốn làm cho Liễu Tuấn vui, nhưng chỉ cần kết quả cuối cùng quần chúng thu được lợi ích thực tế thì đó chính là điều đúng đắn.
Đã đến tầng cấp như Liễu Tuấn, y chỉ chú trọng đến kết quả nhiều hơn, không cần để ý đến thủ pháp.
Nếu thật muốn cảm hóa toàn bộ cán bộ, để tất cả đều chí công vô tư, một lòng vì dân, Liễu Tuấn cũng tự nhận mình không có bản lĩnh lớn như vậy.
"Đồng chí Tô Kiệt, đồng chí nói tới gia công sâu tài nguyên than đá, tôi không phản đối. Nhưng các đồng chí phải chú ý, trong quá trình gia công sâu phải làm tốt công tác bảo vệ môi trường, không thể bởi vì hiệu quả và lợi ích kinh tế mà bỏ qua bảo vệ môi trường, lấy sức khỏe của quần chúng nhân dân và phúc lợi của hậu thế để đổi lấy hiệu quả kinh tế nhất thời. Điểm này, nhất định phải làm rõ."
Liễu Tuấn phân phó.
"Vâng, tôi nhất định nhớ kỹ lời chỉ bảo của tỉnh trưởng!"
Tô Kiệt kính cẩn đáp, vẻ mặt rất là chân thành.
"Đồng chí Tô Kiệt, nói về vấn đề cải tạo khu bằng hộ ở TP. Tống Đô đi."
Liễu Tuấn nhắc tới một đề tài khác.
Tô Kiệt trong lòng lại vui vẻ. Vấn đề này Sài Thiệu Cơ cũng đã trịnh trọng nhắc nhở qua với hắn, nói Liễu Tuấn khẳng định sẽ quan tâm. Vừa lúc tại vấn đề này, Tô Kiệt tràn đầy lòng tin.
"Vâng, tỉnh trưởng. Tống Đô chúng tôi là thành phố tài nguyên truyền thống, cải tạo khu bằng hộ là công tác cực kỳ quan trọng của Chính phủ. Hiện nay toàn thành phố Khu bằng hộ cần cải tạo có tổng diện tích 9tr m², số hộ dân 13 vạn. Đầu năm nay chúng tôi đã bắt đầu bố trí chỉnh đốn, cho tới bây giờ, đã hoàn thành di dời cải tạo 4tr m², an trí cư dân 1203 nhà. . . Tỉnh trưởng, tiến độ này là hơi chậm, nhưng chúng tôi mới vừa bắt đầu làm, phần kinh nghiệm còn thiếu sót. Sài bí thư chỉ thị, phải vừa di dời vừa tổng kết kinh nghiệm, hàng năm tài chính đưa vào đạt đến 200tr, và tranh thủ thời gian từ 3 đến 5 năm, toàn bộ hoàn thành cải tạo khu bằng hộ, để cho nhân dân ở khu vực khai thác mỏ đều có nhà mới để ở.
Tô Kiệt ưỡn thẳng thắt lưng nói.
Hắn biết lúc này cải tạo khu bằng hộ ở toàn tỉnh, trên cơ bản vẫn chỉ treo trên miệng, duy chỉ có TP.Tống Đô triển khai hành động thực tế, vì vậy khi Tô Kiệt báo cáo đã nói rất dõng dạc.
Diều này chủ yếu là xuất phát từ sự kiên trì của Sài Thiệu Cơ, lý niệm chấp chính của Sài Thiệu Cơ hoàn toàn "một mạch tương thừa" với Liễu Tuấn, phàm là việc liên quan đến đến đa số quần chúng thì đều xem như đại sự quan trọng phải làm ngay.
"Rất tốt, vô cùng tốt! Công tác này nhất định phải làm tới cùng, tuyệt không thể buông lơi, nếu như có thể tăng tiến độ nhanh hơn thì phải tận lực nhanh hơn."
Trên mặt Liễu Tuấn nở nụ cười chân chính, rất là khoan khoái.
"Tô Kiệt, xem ra ban của TP.Tống Đô rất đoàn kết, có sức chiến đấu, như vậy thì tôi yên tâm rồi."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Trong lòng Tô Kiệt không khỏi vui mừng quá đỗi. Liễu Tuấn rốt cuộc không gọi hắn là đồng chí Tô Kiệt nữa mà gọi thẳng tên. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa Liễu Tuấn đã tán thành Tô Kiệt, chuẩn bị tiếp nhận hắn.
Từ giờ khắc này bắt đầu, Tô Kiệt hắn lại là người "có tổ chức".
"Xin tỉnh trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với công tác của Sài bí thư, hoàn toàn phục tòng sự lãnh đạo của Chính phủ tỉnh và Thành ủy. Tỉnh trưởng chỉ đến đâu thì tôi sẽ đánh đến đó, tuyệt không hàm hồ!"
Tô Kiệt kìm lòng không đậu đứng dậy, trên khuôn mặt kích động tràn đầy quyết tâm!