- Các đồng chí khác cho ý kiến đi.
Lưu Phi Bằng mỉm cười nói, ánh mắt liếc qua mặt các thường ủy, cố ý dừng lại trên mặt bốn vị thường ủy chưa phát biểu ý kiến một chút.
Kỳ thực Lưu Phi Bằng kỳ vọng nhất là Hứa Hoành Cửu lên tiếng ủng hộ hắn, dù sao bí thư kỷ ủy tỉnh có thể coi là nhân vật có trọng lượng, nếu như Hứa Hoành Cửu ngả theo hắn, thì chẳng những trên thường ủy và cuộc họp bí thư, hắn cũng nắm được ưu thế.
Có điều Lưu Phi Bằng phải thất vọng.
Hứa Hoành Cửu uống một ngụm trà rồi dựa mình vào ghế, chẳng hề có ý lên tiếng, Hướng Hàm cũng y như thế,hai mắt chỉ chăm chú vào cuốn sổ trước mặt, ngó lơ ánh mắt của Lưu Phi Bằng. Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ thì lo lắng nhìn Liễu Tuấn.
Chỉ cần quyết định này được thông qua trên cuộc hợp thường ủy có nghĩa là Lưu hệ đã xác lập được địa vị ưu thế, thường ủy thuộc Thai phái sẽ không chút do dự ngả theo phe Lưu Phi Bằng.
Thắng làm vua, thua làm giặc, xưa nay đều như thế.
Liễu nha nội có uy thế đến đâu, người ta cũng chỉ nhìn vào những thứ tồn tại thực.
Liễu Tuấn vẫn không chút xao động, chẳng tỏ thái độ gì, nhưng nếu như quan sát kỹ có thể thấy được một chút vẻ mỉa mai rất kín đáo. Nếu không phải người rất quen thuộc với y sẽ không nhận ra được sự thay đổi này.
Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ nghe hoặc, chẳng nhẽ Liễu Tuấn còn mai phục điều gì?
- Lưu bí thư, Liễu tỉnh trưởng, để tôi nói vậy.
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, Chu Thành Bồi cuối cùng cũng lên tiếng.
Trước kia trên cuộc họp thường ủy, nếu không phải ý kiến liên quan tới bên thống chiến, thì Chu Thành Bồi rất ít khi phát biểu, thuộc loại thế lực trung lập điển hình, nếu như gặp phải tranh chấp lớn, Chu Thành Bồi đều bỏ quyền.
Đương nhiên, thân là thường ủy, hắn vẫn được Lưu Phi Bằng tranh thủ, trước đó Lưu Phi Bằng chủ động trao đổi với hắn. Thậm chí khi Lưu Phi Bằng còn làm tỉnh trưởng đã tranh thủ một lần, nhưng Chu Thành Bồi rất cẩn thận, kiên quyết không tham dự vào đấu tranh chính trị kịch liệt, lần nào cũng nói rất khách khí, khiêm nhường nhưng không chịu "cam kết ủng hộ", Lưu Phi Bằng cũng đành bất lực.
Vốn cho rằng lần này Chu Thành Bồi sẽ giữ im lặng, mọi người cũng quen rồi, nhưng Chu Thành Bồi lập bất ngờ muốn lên tiếng, trong lòng Lưu Phi Bằng đột nhiên trầm xuống, lại một câu "Lưu bí thư, Liễu tỉnh trưởng" nữa.
- Đồng chí Thành Bồi, mời nói.
Lưu Phi Bằng khách khí nói, nhìn hắn với vẻ khích lệ.
Nhưng Chu Thành Bồi chẳng để ý, cứ nói:
- Lưu bí thư, Liễu tỉnh trưởng, tôi là dân ngoài nghề, những khu khai phát kia rốt cuộc có thể sinh ra hiệu quả kinh tế hay không tôi không dám kết luận. Có điều tôi cho rằng nếu là kiến nghị về kinh tế, trước tiên nên được bên chính phủ nhất trí thì tốt hơn. Trên thường ủy tiến thành thảo luận thậm chí là biểu quyết kiến nghị thuần kinh tế là không thích hợp. Tôi nói xong rồi, cám ơn mọi người.
Chu Thành Bồi tỏ thái độ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Sắc mặt Lưu Phi Bằng đột nhiên trở nên rất khó coi, đương nhiên khôi phục lại bình thường rất nhanh, có điều khuôn mặt trở nên âm trầm, không còn ung dung nắm chắc phần thắng trong tay như vừa rồi nữa. Chu Thành Bồi đột nhiên ngả sang phía Liễu Tuấn, nhưng Lưu Phi Bằng không hiểu rốt cuộc Liễu Tuấn có bản lĩnh gì thu phục được Chu Thành Bồi?
- Vương tư lệnh có ý kiến gì?
Lưu Phi Bằng trong lúc vừa tức giận và bất ngờ lên tiếng hỏi trực tiếp Vương Trung, Hứa Hiành Cửu và Hướng Hàm đều không muốn lên tiếng, ý kiến của Vương Trung đột nhiên trở nên hết sức quan trọng, giả sử Vương Trung giống như trước kia vẫn ủng hộ bí thư tỉnh ủy , là Lưu Phi Bằng có đa số để vỗ bàn quyết định rồi.
Vương Trung tuổi chừng 50, thân hình cao lớn, mang đậm khí chất quân nhất, rất coi trọng vẻ ngoài, cho dù là tham dự cuộc họp thưởng ủy tỉnh, cũng mặc quân phục chỉnh tề, ngôi sao vàng lấp lánh trên vai.
- Ha ha, Lưu bí thư, vẫn đề kinh tế tôi không phát biểu ý kiến đâu, hai vị lãnh đạo cứ thương lượng mà làm thôi.
Vương tư lệnh cười ha hả nói.
Sắc mặt Lưu Phi Bằng dần dần sa xầm lại.
Câu này của Lưu Phi Bằng mặc dù hoàn toàn là thái độ trung lập, bằng với không tỏ thái độ gì, nhưng vốn phiếu này của bí thư tỉnh ủy, giờ đột nhiên thành trung lập rồi! Đây bằng với biến tướng việc tát vào mặt Lưu Phi Bằng, nhất thời làm hắn không nghĩ ra nguyên nhân.
Hứa Hoành Cửu vẫn luôn im lặng đột nhiên nhướng mắt lên, liếc qua mặt Vương Trung lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có cả sự bất an, khóe miệng Hướng Hàm khẽ cong lên một chút rồi nhanh chóng khôi phục bình thường. Sài Thiệu Cơ lại chẳng hề che dấu nụ cười vui sướng.
"Vở kịch" do một tay Lưu Phi Bằng đạo diễn từ đây lâm vào thế bế tắc, năm so với năm, Liễu Tuấn đã có thể ngang hàng với Lưu Phi Bằng ở cuộc họp thường ủy, nếu Lưu Phi Bằng bất chấp hết, lấy thân phận bí thư vỗ bàn thông qua quyết định không được đa số tán thành này, Liễu Tuấn hoàn toàn có thể không chút ngần ngại phản bác, làm quyền uy Lưu Phi Bằng gặp phải thách thức lớn, chuyện này có nguy hiểm biến thành "trò cười".
Lưu Phi Bằng thầm hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, nói:
- Nếu các đồng chí tạm thời chưa thể hình thành ý kiến thống nhất thì đề nghị này tạm thời gác lại, sau này hãy thảo luận vậy. Tan họp!
La Tự Lập thầm thở phào.
Nói thực, cuộc họp thường ủy xuất hiện loại tình hình này, La Tự Lập cả kinh không thua gì Lưu Phi Bằng, chẳng những Chu Bồi Thành bị Liễu Tuấn tranh thủ, ngay cả Vương Trung thực ra đã ủng hộ Liễu Tuấn rồi, chỉ là giỏi đưa đẩy mà thôi, nếu biểu quyết thật nói không chừng Vương Trung sẽ bỏ phiếu ủng hộ Liễu Tuấn.
Thêm vào một Hướng Hàm mơ hồ có dấu hiệu ngả theo Liễu Tuấn, y đã có khả năng nắm tới 7 phiếu trên thường ủy rồi.
Thậm chí La Tự Lập còn hoài nghi Vương Trung biểu hiện trung lập còn là do Liễu Tuấn cố ý, dù sao bí thư tỉnh ủy lại trở thành "phái thiểu số" ở cuộc họp thường ủy sẽ thành một vấn đề chính trị vô cùng nghiêm trọng. Liễu Tuấn vừa mới thành tỉnh trưởng tạm quyền, không thể "ngông cuồng" như thế. Dù như thế nào trừ khi Lưu Phi Bằng phạm sai lầm thật nghiêm trọng, nếu không trong thời gian ngắn, TW tuyệt đối không thể điều chỉnh bí thư tỉnh ủy tỉnh A được nữa. Liễu Tuấn nếu như lấy sự thực chứng minh với TW là y đã gạt bí thư tỉnh ủy sang một bên, chính là gây khó cho chính bản thân.
Liễu Tuấn đã thể hiện quá mạnh mẽ rồi, không thể đổi một bí thư tỉnh ủy nào Liễu nha nội lật nhào người đó chứ?
Chẳng nhẽ muốn làm thổ hoàng để, chia đất phong vương ở tỉnh A hay sao?
Nhưng lần này Lưu Phi Bằng đúng là mất mặt lớn rồi, chủ động gây chiến, nhưng lại bị Liễu Tuấn bóp cổ bắt ngừng, là đả kích lớn với uy vọng của Lưu Phi Bằng. Năm so với năm Liễu Tuấn nắm chính xác ý đồ của Lưu Phi Bằng, vừa bóp chết ý đồ của hắn, lại không tỏ ra quá uy thế.
La Tự Lập lo cái tính ương ngạnh của Lưu Phi Bằng phát tác, cố ép thông qua quyết định này, may mà cuối cùng lý trí của Lưu Phi Bằng chiến thắng, ngừng cuộc họp.
Lưu Phi Bằng nói xong hai chữ tan họp là lập tực đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị, bước chất có chút vội vàng. Ngược lại Liễu tỉnh trưởng đi sát ngay sau lại tỏ ra thong thả. Rất nhiều ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng lớn của y.
Thâm sâu khó lường.
Đột nhiên trong lòng mọi người đều trào dâng cảm giác này, thủ đoạn chính trị mà vị tỉnh trưởng trẻ này thể hiện ra hoàn toàn vượt khỏi tuổi tác của y, lão luyện tới cực điểm.
Mà nghĩ kỹ lại đây là thủ pháp nhất quán của Liễu Tuấn, tất cả đều trong tính toán, từ khi y chủ động khiêu chiến quyền ủy của Lưu Phi Bằng tới cả quá trình đấu tranh đều được nắm chắc trong tay.
Còn "kẻ đầu sỏ" chuyện này, Uông phó tỉnh trưởng lại chẳng có chút thất vọng nào, thong thả thu thập tài liệu trước mặt rồi đứng dậy rời đi, còn mỉm cười chào các vị thường ủy bên cạnh.
Uông Quốc Chiêu đúng là chẳng có gì phải buồn, hắn chẳng qua là phụng mệnh hành sự mà thôi, Lưu Phi Bằng đánh giá sai kẻ địch, tự chuốc lấy nhục, chẳng thể trách Uông Quốc Chiêu. Công khai khiêu chiến với Liễu Tuấn , Uông Quốc Chiêu phải mạo hiểm rất lớn, có thể nói là làm tròn chức trách rồi.
"Thu được toàn thắng" trên cuộc họp thường ủy, nhưng Liễu tỉnh trưởng lại không tỏ ra vui mừng mấy, khi từ trụ sở tỉnh ủy đi ra, vừa lên xe đã gọi điện thoại cho Vương Bác Siêu.
- Bác Siêu, là tôi đây.
- Tỉnh trưởng có chỉ thị gì.
Trong giọng nói của Vương Bác Siêu mang theo niềm vui bất ngờ, từ khi Liễu Tuấn làm tỉnh trưởng, hắn chưa tới tỉnh chúc mừng, trong lòng rất áy náy.
- Ừ, anh phái vài người, tốt nhất là quê ở An Phong, bọn bọn họ tới An Phong ngầm điều tra, chủ yếu là tìm hiểu tình hình cải tạo khu ổ chuột của thành phố An Phong. Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo an toàn vào bảo mật, một tuấn sau báo cáo cho tôi.
Vương Bác Siêu hiện giờ là cục trưởng cục công an Tống Đô, An Phong tiếp giáp với Tống Đô, nhiệm vụ này giao cho hắn là thích hợp.
- Vâng!
Vương Bác Siêu không hề do dự, cũng chẳng hỏi vì sao liền đồng ý luôn