Liễu Tuấn đi thẳng tới nhà Du Minh Học.
Bao nhiêu người mặc đồ tây dáng vẻ cán bộ tới "khu ổ chuột" sớm đã làm mọi người tò mò, rất nhiều người bất chấp cái lạnh mở cửa ra ngó sang bên này, một số người trẻ tuổi thậm chí trèo lên nóc nhà quan sát, dù sao nhà bọn họ cao nhất cũng không quá 3 mét, trèo lên không khó, chỉ cần cẩn thận không dẫm sụp mái nhà là được.
Du Học Minh cũng mở cửa ra xem, thấy Liễu Tuấn được một đoàn cản bộ xúm quanh đi tới, không khỏi sững sờ.
- Chào anh Du, tôi là Liễu Tuấn, là tỉnh trưởng tỉnh A, vừa rồi không nói rõ thân phận với anh, thật có lỗi.
Liễu Tuấn bắt tay Du Minh Học, nói rất chân thành.
Du Minh Học hoàn toàn choáng váng, bắt tay Liễu Tuấn không biết nói thế nào, chớp mắt một cái mà "ông chủ Liễu" đã thành "Liễu tỉnh trưởng" rồi.
Liễu Tuấn quay sang bên hỏi:
- Hồng bí thư có biết tình hình nơi này chứ?
Cho dù mặt Hồng Thiên Kính rất dày, nhưng tới chỗ này cũng không khỏi ửng đỏ, nói:
- Tỉnh trưởng, chuyện này... Chúng tôi biết, chuyện này.. À, là có chỗ xử lý không thỏa đáng, có điều ý của chúng tôi vốn là tốt, đó là hưởng ứng hiệu triệu của Quốc vụ viện, phá bỏ khu ổ chuột, để quần chúng có thể ở trong nhà mới...
- Ừm, xóa bỏ khu ổ chuột đúng là chuyện tốt, vậy xin hỏi các đồng chí cải thiện như thế nào?
Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Hồng Thiên Kính, mắt quắc lên.
Những cán bộ An Phong ai nấy hít một hơi khí lạnh, Liễu Tuấn hỏi ra câu này ngay trước mặt tức là không định nể tình gì nữa rồi! Điều này thực sự quá đi ngược lại quy tắc quan trường.
Cho dù anh là tỉnh trưởng, là cấp trên nhưng không thể làm bẽ mặt bí thư thành ủy trước mọi mọi người. Huống chi An Phong là một trong hai thành phố lớn nhất tỉnh A, nắm ngoái tổng GDP chỉ sau Ngô Tây, xếp thứ tư toàn tỉnh, Hồng Thiên Kính được coi là chư hầu khá có trọng lượng rồi.
Nhưng Kha Khải Phàm chẳng thấy có chút gì bất ngờ.
Hắn theo Liễu Tuấn nhiều năm, biết rất rõ tính cách của Liễu Tuấn, phàm là vấn đề dân sinh, nhất là liên quan tới an toàn nhân thân của cả trăm nghìn người, bất kỳ quy tắc quan trường nào trước mặt Liễu Tuấn không còn đáng nhắc tới nữa. Liễu Tuấn không lập tức nghiêm khắc trách mắng Hồng Thiên Kính ngay tại chỗ đã là nể mặt lắm rồi. Nếu là ở Ngọc Lan phát sinh chuyện này, cho dù tình hình nhẹ hơn mười lần, cán bộ chủ quản đã bị Liễu Tuấn mắng cho không biết đông tâm nam bắc gì nữa rồi, hơn nữa khẳng định lãnh đạo trực tiếp có trách nhiệm khẳng định không giữ nổi ghế tới ngày mai.
- Chuyện này, chúng tôi... Chúng tôi đang chọn nơi thích hợp xây nhà cho quân chúng, đều là nhà mới, điều kiện không tệ, động viên quần chúng tới đó ở. Đương nhiên, có quần chúng điều kiện kinh tế lựa chọn mua nhà ở khu mới, thành phố trợ cấp cho 30. 000, còn giảm giá mua nhà cho quần chúng...
Hồng Thiên Kính biết không "lừa" qua nổi, chỉ đành đâm lao theo lao.
- Thế hả? Vậy vì sao nhiều quần chúng ở lại nơi này không chịu rời đi?
Liễu Tuấn đứng trong gió lạnh buông xương hỏi, giọng tuy nhẹ, nhưng lại như sấm sét bổ trên đầu cán bộ An Phong.
Hồng Thiên Kính ngậm chặt miệng, hắn không còn biết phải trả lời câu hỏi này ra sao. Có điều nụ cười trên mặt đã biến mất, thay vào đó là sự âm trầm, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn không còn sự cung kính giả tạo, mà là sự khiêu khích. Bao nhiêu năm sĩ đồ thuận lợi, Hồng Thiên Kính rất kiêu ngạo. Hắn chẳng phục Liễu Tuấn, trong mắt hắn chẳng qua Liễu Tuấn có hai người cha tốt mà thôi, nếu không đấu đá lung tung trên quan trường như thế sớm đã chết mất xác ở nơi nào đó rồi. Nếu như y tới gây chuyện, hắn cũng chẳng phải tỏ ra "đớn hén".
Thấy tình thế căng thẳng, Vương Cam xen vào:
- Tỉnh trưởng, chuyện này... Chủ yếu là do chúng tôi công tác tư tưởng không tới nơi tới chốn, nhận thức của quần chúng không được cao, không hiểu đại cục kiến thiết kinh tế, không chịu phối hợp...
- Nói thế tức là những người ở đây đều là hộ chây ỳ hả?
Liễu Tuấn lạnh nhạt hỏi.
Vương Cam bị Liễu Tuấn nhìn thẳng vào, trán toát mồ hôi, hắn đột nhiên phát hiện đứng bên cạnh nghe Liễu Tuấn và Hồng Thiên Kính nói chuyện và bản thân trực tiếp đối thoại với Liễu Tuấn là hoàn toàn khác nhau. Một khi đối diện với Liễu Tuấn, ánh mắt kia như đâm sâu vào xương tủy hắn.
- Tỉnh trưởng, đúng là quần chúng không phối hợp...
- Nói bậy.
Không đợi Vương Cam nói xong, Liễu Tuấn đã phẫn nộ cắt ngang.
- Đồng chí có biết ở đây có bao nhiêu người không? Hơn bốn nghìn hộ, với hơn 100.000 người, hơn nữa đại bộ phận là người già và trẻ nhỏ. Hộ chây ì! Đồng chí đã bao giờ nhìn thấy trên 4000 hộ chây ì chjưa? Hơn 100.000 quần chúng không tán đồng phương án của các đồng chí, hay là tư tưởng của quần chúng không cao? Đồng chí Hồng Thiên Kính, đồng chí Vương Cam, phương thức tư duy của các đồng chí có vấn đề, cần phải suy xét lại.
Liễu Tuấn không nhẫn nhịn được nữa, nghiêm giọng trách mắng.
Vương Cam tức thì toàn thân run lên, vội cúi đầu xuống lí nhí nói:
- Vâng, tỉnh trưởng, chúng tôi kiểm điểm, chúng tôi suy xét...
Vương Cam cũng ở quan trường lâu năm, trước kia làm người đứng đầu, "nguyên tắc tổ chức" cao, lãnh đạo cấp trên nổi giận là lập tức cúi đầu nhận sai.
Thoàng tức giận hiện ra trên mặt Hồng Thiên Kinh, khuôn mặt phì nộn nặn ra nụ cười, nói nhỏ:
- Tỉnh trưởng, là do chúng tôi suy xét không chu toàn, không đủ coi trọng yêu cầu của quần chúng, tôi đại biểu chính phủ và thành ủy kiểm điểm .... Chuyện này, xin tỉnh trưởng cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định xử lý tốt...
Hồng Thiên Kính hiểu rất rõ công khai tranh chấp với tỉnh trưởng là vấn đề mang tính chất ra sao, dù Liễu Tuấn có vô lý, muốn thể hiện uy phong thì cũng chỉ phải chấp nhận. Nói không chừng đó là "cạm bẫy" của Liễu Tuấn, đợi cho hắn không kìm chế được chống đối trước mặt mọi người, vậy chỉ riêng bằng điều này Liễu Tuấn có thể hạ bệ hắn mà Lưu Phi Bằng không thể nói đỡ được gì.
Chống đối cấp trên trước mặt mọi người, và "kháng lệnh chiến trường" trong quân đội có tính chất như nhau. Nếu như là thời kỳ chiến tranh, cấp trên có thể xử tử cấp dưới kháng lệnh.
- Đồng chí Hồng Thiên Kính, không phải là tôi không tín nhiệm chính phủ thành ủy An Phong, mà cấn đề này quá nghiêm trọng, hơn 100.000 ngưới sống ở nơi ngay cả an toàn cơ bản nhất cũng không được đảm bảo, là cán bộ lãnh đạo được đảng giáo dục bao năm, làm sao tôi yên lòng được. Nếu như để xảy ra sự cố như hỏa hoạn, thì đó là sự có kinh thiên động địa, người chịu trách nhiệm trực tiếp sẽ phải mất đầu! Các đồng chí phải hiểu rõ.
Liễu Tuấn tận lực kìm chế lửa giận, lạnh lùng nói, dù trời đông giá buốt, các cán bộ An Phong đều toát mồ hôi.
- Vâng, vâng, tỉnh trưởng bớt giận, chúng tôi lập tức thương lượng đối sách.
Hồng Thiên Kinh ổn định lại, tỏ ra cung kính nói.
Liễu Tuấn hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, ngữ khí hòa hoãn hơn, nói:
- Hồng bí thư, nghe nói thành phố An Phong đã có bố trí nhà?
- Vâng thưa tỉnh trưởng, chúng tôi bố trí nhà cho mỗi hộ dân ở đây.
Hồng Thiên Kính ngẩng đầu lên, giọng nói khôi phụ lại sự tự tin.
- Tỉnh trưởng, nhà đó không thể ở được.
Đột nhiên trong đám đông vây quanh có tiếng nói phát ra, bất tri bất giác xung quanh có mấy trăm quần chúng xúm đông tới.
Khi Liễu Tuấn trách mắng đám Hồng Thiên Kính và Vương Cam, quần chúng hả hê vô cùng, chỉ vì sợ uy của Hồng Thiên Kính mà không dám lớn tiếng reo hò. Lúc này nhắc tới vấn đề lợi ích sát sườn, liền có quần chúng không nhận nhịn được nói lớn. Sợ Liễu Tuấn bị lãnh đạo thành phố lừa gạt, vị Liễu tỉnh trưởng bất ngờ xuất hiện này là hi vọng duy nhất trong mắt quần chúng rồi.
Ánh mắt âm u của Hồng Thiên Kính liếc qua đám đông, quân chúng vây quanh vội im lặng, sợ không may bị hắn nhớ mặt.
Mọi người lần đầu tiên thấy Liễu tỉnh trưởng, không biết y có thể làm chủ cho dân thật không, chẳng may y không làm gì nổi Hồng Thiên Kính, vỗ mông chạy về tỉnh thì vạ lớn rồi. Hồng Thiên Kính không làm gì nổi Liễu tỉnh trưởng, nhất định xả hận lên người dân thường bọn họ. Hắn muốn xử lý những "điêu dân" không quyền không thế này dễ như trở bàn tay.
An Phong mấy năm qua có mấy nhà kiên trì khiếu nại, bị thành phố làm cho tan nhà nát cửa. Hồng Thiên Kinh có quyền sinh quyền sát ở An Phong.
- Hồng bí thư, quần chúng của chúng ta luôn thông tình đạt lý, nếu họ cho rằng nhà bố trí có vấn đề, vậy chúng ta phải tự kiểm điểm. Thế này đi, tôi tới đó xem sao, khảo sát thực địa, không điều tra không có quyền lên tiếng mà.
Liễu Tuấn cơ bản đã bình tĩnh lại, nói.
Hồng Thiên Kính trăm ngàn lần không muốn để Liễu Tuấn tới khu nhà bố trí, chuyện này một tay hắn làm, hắn rất rõ đó là thứ hàng gì.
Ngay cả người dân khu ổ chuột chẳng muốn ở mà!
Nhưng Liễu Tuấn đã nói như thế thì không ngăn cản được, đánh nói:
- Được, mời tỉnh trưởng theo tôi.
- Liễu tỉnh trưởng, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi...
Khi Liễu Tuấn xoay người chuẩn bị đi thì đám đông lại có tiếng hô lên, lần này không phải một người mà là mấy chục người đồng thanh hô.
Liễu Tuấn dừng bước quay lại vẫy tay với mọi người, lớn tiếng nói:
- Xin mọi người yên tâm, chính phủ thành ủy An Phong nhất định giải quyết vấn đề cho mọi người.