Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn đề nghị Vương Lương Húc làm phó bí thư , phó thị trưởng thường vụ thành phố An Phong, làm Lưu Phi Bằng không ngờ tới.

Sau sự kiện Hồng Thiên Kính, uy vọng của Lưu Phi Bằng bị đả kích chưa từng có, còn Liễu Tuấn trúng tuyển tỉnh trưởng với tỉ lệ phiếu bầu 98%, càng làm uy vọng của y tiếp tục tăng vọt.

Vốn lần tuyển cử này chỉ là một vấn đề thủ tục, Liễu Tuấn dù có trúng tuyển tỉ lệ cao cũng chẳng ai quan tâm, nhưng vì năm ngoái nói có mấy thành phồ muốn liều mình mang xử phạt gây động tĩnh lớn trên đại hội nhân dân, đẩy Liễu Tuấn khỏi tỉnh A, thì vấn đề khác rồi.

Quan viên có địa vị nhất định trên quan trường tỉnh đều biết, điều này bằng với sự thất bại của Lưu bí thư, hơn nữa là sự thất bại thảm hại. Thất bại khỏi phải nói, dù có thắng thì tiền đồ chính trị của Lưu Phi Bằng coi như kết thúc.

Mặc dù với quan viên bình thường, vào sĩ đồ tới chức vị đứng đầu một tỉnh, là cực đỉnh đời người, uy phong hiển hách lắm rồi. Nhưng với một đại tướng Minh Châu hệ như Lưu Phi Bằng mà nói, dừng bước ở bí thư tỉnh ủy là một sự thất bại, đổi khóa hai năm trước, rất nhiều bí thư tỉnh ủy của hệ phái hắn đều tiến thêm một bước.

Ví như Cù Hạo Cẩm.

Cho dù không tiến vào được vòng quyền lực hạch tâm, chí ít phải được đãi ngộ cấp phó quốc.

Lưu Phi Bằng sở dĩ dám liều phân thắng bại, là do phán đoán hệ phái sẽ thắng lợi cuối cùng trong cuộc đấu tranh chính trị lớn đang tiến hành, khi ấy hệ phái của hắn độc tôn, còn ai dám so đo hắn có hợp quy củ không?

Đấu tranh chính trị vốn là có thể làm mọi thứ.

Không ngờ Liễu Tuấn dễ dàng hóa giải thế công của hắn, còn đem thủ hả đắc lực của hắn ra kai đao, cuối cùng Lưu Phi Bằng không dám mạo hiểu, dùng tỉ lệ phiếu 98% ra lấy lòng Liễu Tuấn.

Đúng, chính là lấy lòng.

Cho dù Liễu Tuấn phản kích không hề vượt ra khỏi quy củ, nhưng móng vuốt đã lộ ra rồi, Lưu Phi Bằng ngửi thấy rõ ràng sát khí rõ ràng phả vào mặt mình, giả sử hắn khăng khăng cố chấp, Liễu Tuấn chẳng ngại gì mà tạo ra một Thai Duy Thanh thứ hai! Cá chết lưới rách, không hề lùi bước.

Cho nên thời gian qua Lưu Phi Bằng rất uất ức, may mà Liễu Tuấn không thừa thắng truy kích, đạt được mục đích rồi chủ động phòng thủ, thế cục tỉnh tạm thời bình an. Nhưng An Phong luôn là tâm bệnh của Lưu Phi Bằng.

Hứa Vân Huy đã tới, bên ngoài thì mọi người cho rằng hắn là thân tín của Lưu Phi Bằng, kỳ thực có phải thân tín hay không bản thân Lưu Phi Bằng hiểu rất rõ. Hứa Vân Huy đã trên 50, hi vọng tiến thêm một bước là rất mong manh, bình thường Hứa Vân Huy có thể chọn phe, nhưng vào thời khắc quan trọng thì đừng trông cậy vào người ta có thể ra sức vì mình.

Động cơ không còn nữa mà.

Còn Vương Cam, chắc chắn đã hoàn toàn ngả theo Liễu Tuấn.

Lưu Phi Bằng hận Vương Cam bầm gan tím ruột, chỉ cần có cơ hội là khẳng định sẽ xử lý hắn.

Đó là tên "phản đồ".

Nhưng cơ hội đó rất khó kiếm, Lưu Phi Bằng không thể mạo hiểm, nếu còn xung đột với Liễu Tuấn ở vấn đề nhân sự An Phong mà thất bại, thì uy tín đã rơi xuống mức nguy hiểm của hắn sẽ xuất hiện tình huống tỉnh trưởng lãnh đạo bí thư tỉnh ủy.

An Phong chỉ còn nắm trong tay hắn trên danh nghĩa.

Cho nên Lưu Phi Bằng suy nghĩ mãi rồi chọn sách lược án binh bất động, bất kể ra sao hiện giờ ban bệ An Phong vẫn hoàn thiện, trước tiên cứ thế đã rồi hẵng hay.

Đương nhiên, cùng với vụ án đi sâu điều tra, có thể dự kiến còn có nhiều cán bộ cấp khu huyện bị cuốn vào, có điều không sao cả, hạ một người thì đẩy một người khác lên, cố gắng không để bên ngoài chú ý.

Nhưng Liễu Tuấn chủ động trao đổi với hắn, muốn đưa Vương Lương Húc lên làm phó bí thư kiêm phó thị trưởng thường vụ An Phong.

- Bí thư, tôi khá hiểu Vương Lương Húc, người này năng lực công tác cao, nhân phẩm không tệ. Khu Hoa Lâm dưới sự quản lý của đồng chí ấy tiến bộ rất lớn. Cho nên tôi thấy để đồng chí ấy tới chỉ đạo công tác cải tạo khu lán trại ở An Phong là rất thích hợp.

Liễu Tuấn ngồi trước mặt Lưu Phi Bằng thong thả nói, còn mang theo chút cung kính. Bất kỳ ai cũng không nhìn ra được hai vị lãnh đạo này kỳ thực thế đã như nước với lửa rồi.

Lưu Phi Bằng cười nói:
- Vương Lương Húc là cấp dưới cũ của tỉnh trưởng, tất nhiên tỉnh trưởng hiểu hơn người khác. Nếu như tỉnh trưởng cho rằng đồng chí ấy ích hợp thì để đồng chí ấy tới thử xem.

Lưu Phi Bằng biết Vương Lương Húc là tâm phúc của Uông Quốc Chiêu, vốn cán bộ cấp chính xử có giỏi tới mấy chưa đáng nhắc tới với bí thư tỉnh ủy. Nhưng Vương Lương Húc lại ngoại lệ, Uông Quốc Chiêu nhắc tới hắn trước mặt Lưu Phi Bằng không chỉ một lần, nói Vương Lương Húc có năng lực, đáng được bồi dưỡng.

Lưu Phi Bằng luôn khá coi trọng lời nói của Uông Quốc Chiêu.

Hơn nữa theo Lưu Phi Bằng biết, Uông Quốc Chiêu rất ít khen ngợi một cán bộ như thế, vị Uông tỉnh trưởng này bề ngoài nho nhã, bên trong kiêu ngạo, được hắn thừa nhận như thế, Vương Lương Húc ắt phải bất phàm.

Làm Lưu Phi Bằng cảm thấy hứng thú là, khi Uông Quốc Chiêu ngã ngựa, Vương Lương Húc là một trong số ít quan viên còn giữ qua lại bình thường với Uông Quốc Chiêu.

Trên quan trường, người có năng lực không ít, nhưng người có tình có nghĩa thực sự khó kiếm.

Có điều lời tiếp theo của Liễu Tuấn lại làm Lưu Phi Bằng uất nghẹn.

- À, buổi sáng tôi đã nói chuyện với đồng chí ấy, đồng chí ấy có kế hoạch, cũng có lòng tin sẽ làm tốt công tác cải tạo khu nhà lán ở An Phong. Đây là một trong số công tác quan trọng nhất của An Phong hiện nay rồi.

Nói cái gì thế?

Anh còn chưa trao đổi với tôi đã nói chuyện hứa hẹn trước với người ta rồi?

Mà không chỉ hứa hẹn, lại còn bàn công việc luôn rồi!

Tuy nói bổ nhiệm một cán bộ cấp phó sở, tỉnh trưởng có thể tự quyết, vì đoán kết vì nguyên nhân khác, Lưu Phi Bằng sẽ không so đo. Nhưng Liễu Tuấn cũng không nên nói ra.

Định thị uy với tôi đấy à?

Thế nhưng Liễu Tuấn tùy tiện nói ra tựa hồ không cảm thấy có gì không ổn.

Lưu bí thư bực thì cứ bực, cũng chẳng thể phản bác lại được, bất kể thế nào, Liễu Tuấn tến cử Vương Lương Húc tới An Phong nhậm chức là một lòng vì công việc, nếu như Lưu Phi Bằng phủ quyết thì không chỉ đắc tội với một mình Liễu Tuấn.

Liễu nha nội mà lên mặt với người khác đúng là làm người ta phải tức điên, chỉ một câu nói nhẹ nhàng, đã làm cho Lưu Phi Bằng hậm hực nửa ngày tời.

Cũng may là "nội công" Lưu Phi Bằng thâm hậu, làm như không hiểu ý tứ của Liễu Tuấn, mỉm cười nói:
- Tôi thấy có thể, ngày mai chúng ta đưa lên cuộc họp thường ủy thảo luận, xác định chuyện này. Để đồng chí Vương Lương Húc sớm qua đó làm tốt công việc.

- Vâng.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Ngoài ra, tôi còn có một chuyện muốn báo cáo với bí thư, chính phủ tỉnh có mời mấy học giả chuyên gia thủ đô tới tình ta điều tra nghiên cứu, mục đích là định ra một phương án phát triển kinh tế toàn tình. Những chuyên gia này đều là phần tử trí thức nổi danh trong nước, tin rằng bọn họ nhất định có thể cho chúng ta những chủ ý tốt.

Lưu Phi Bằng hơi biến sắc:
- Ồ? Đây là chuyện tốt mà, có những ai tới thế?

- Có thầy giáo của tôi, tiên sinh Chu Dật Phi dẫn đội, còn có Hoàng lão tiên sinh....
Liễu Tuấn thuận miệng nói ra một loạt tên người, toàn bậc đại nho danh chấn thiên hạ.

Chu tiên sinh mặc đã đã lui về tuyến hai, nhưng hiện giờ trên đỉnh đầu còn mang nhiều ánh hào quang, như viện sĩ viện khoa học xã hội, giáo sư trường đảng TW, cố vấn bộ tuyên truyền TW, hội trưởng danh dự hội nghiên cứu lý luận chủ nghĩa Mác, là thái sơn bắc đẩu trong giới nghiên cứu chủ nghĩa Mác trong nước. Nghe nói còn mang mấy danh hiệu tiến sĩ nghiên cứu nữa.

Đương nhiên Chu tiên sinh là lãnh đạo cao cấp hưởng thụ đãi ngộ cấp phó quốc, không ai dám an bài nhiệm vụ cho ông, nhưng lão phu tử dẫn mấy tiến sĩ nghiên cứu sinh đi nghiên cứu, cũng chẳng ai dám cản trở.

Ngoài ra những người khác cũng thanh danh vang vọng, cho dù tên tuổi không thể bì với Chu tiên sinh, trong các lĩnh vực của mình có thân phận quan trường lớn, không phải là thường ủy chính hiệp toàn quốc cũng là thường ủy hội đồng nhân dân toàn quốc.

Lưu Phi Bằng nói:
- Thế trận lớn thật, chắc đều do thể diện của Chu lão tiên sinh rồi?

Những lão phu tử này có thể mời được một người cũng là giỏi lắm rồi, hiện giờ sáu bày người cùng tới tỉnh A, nói thật bằng thể diện của tỉnh trưởng hoặc chính phủ tỉnh là không mời được.

Nhưng Chu tiên sinh giơ tay hô hào, tất nhiên là vấn đề khác.

- Đúng thế, lần này về kinh, tôi phải tới trước mặt thầy tôi kì kèo mất hai tiếng đồng hồ, ông không chịu nổi nên mới đành đồng ý.

Nói tới đây Liễu tỉnh trưởng cười có chút đắc ý.

Cho dù Chu tiên sinh rất cưng chiều y, nhưng liền một hơi mời nhiều vị học giả nổi tiếng như thế không phải đơn giản, Chu tiên sinh cũng phải xuống nước nhờ người ta.

Thấy nụ cười này của Liễu tỉnh trưởng, trong lòng Lưu bí thư ghét vô cùng.

Cười đi!

Chẳng có gì phải nghi ngờ, đây là quân cứu viện Liễu Tuấn đặc biệt mời tới để đối phó với Lưu Phi Bằng, mời mấy vị lão phu tử này tới ở mấy ngày, làm ra một cái gọi là "phương án quy hoạch phát triển", bản chất chẳng phải là phương án của Liễu Tuấn? Khi ấy Liễu Tuấn có thể tuyên truyền khắp nơi đây là "thước vàng bút ngọc" của các chuyên gia đỉnh cấp cùng nhau định ra.

Nếu như không làm theo thì trước tiên phải nghĩ lý do phủ định những lão phu tử đó đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui