Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Tỉnh trưởng, bên thành phố Minh Châu đưa ra lời mời...
Kha Khải Phảm nhỏ giọng nói:

Liễu Tuấn ngẩng đầu lên cười hỏi:
- Mời gì?

Khoảng thời gian này Chu tiên sinh ở Ngọc Lan, Liễu Tuấn thường nói chuyện, nghe tiên sinh dạy bảo, tầm tình vui vẻ.

Kha Khải Phàm đặt một văn kiện đóng dấu đỏ lên bàn, nói:
- Minh Châu cử hành hội Hoa Đông năm nay, mời tỉnh trưởng tham gia.

***Hoa Đông (bao gồm Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến, Đài Loan và thành phố Thượng Hải)

Hội Hoa Đông do thị trưởng Minh Châu là Trịnh Hạo phát kiến, mang theo hơi hướm chính trị khá rõ, trước kia mấy tỉnh Hoa Đông liền một lòng, ít nhất là nhìn bề ngoài là như thế. Trịnh Hạo nảy ra ý này, là muốn các lãnh đạo chính phủ các tỉnh Hoa Đông gặp nhau cùng thương lượng đại kế. Đương nhiên cũng có thể mở rộng ảnh hưởng, mời mấy nhân vật thương trường tham gia, có tác dụng nhất định với việc xúc tiến mời gọi đầu tư.

Năm ngoái Lưu Phi Bằng cũng tham gia.

Năm nay Liễu Tuấn làm tỉnh trưởng, theo lệ phải mời, còn về nội tâm Trịnh Hạo có hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng tới Minh Châu làm khách hay không thì không biết. Liễu tỉnh trưởng nếu công việc bận rộn, từ chối phái một phó tỉnh trưởng khác tới cũng được.

Liễu Tuấn cẩm giấy mời xem một lúc rồi nói:
- Được, cậu trả lời họ tôi sẽ tới.

Kha Khải Phàm thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, gật đầu vâng lời.

Liễu Tuấn lại bảo:
- Ngoài ra cậu gọi điện bảo Cam Khả Tuệ tới chỗ tôi.

- Vâng.
Kha Khải Phảm lùi ra.

Liễu Tuấn trầm tư nhìn bóng lưng của Kha Khải Phàm.

Cam Khả Tuệ tới rất nhanh, vừa nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm, Cam khu trưởng lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới, khi đến văn phòng tỉnh trưởng còn hơi thở dốc.

Phải nói Cam Khả Tuệ học được rất nhiều thủ pháp quan trường, ví dụ như khi lãnh đạo triệu kiến, khi tới phải hơi thở dốc hoặc toát mồ hôi, tỏ ý tôn trọng với lãnh đạo. Có điều trước mặt Liễu Tuấn không dùng được mánh này, Cam Khả Tuệ đúng là vội thật.

Tâm phúc chính là thế.

- Anh Liễu.

Cam Khả Tuệ ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn chào, khi không có người ngoài, hắn luôn kiên trì cách xưng hô này.

- Khả Tuệ, làm khu trưởng thuận lợi chứ?
Liễu Tuấn mỉm cười đưa cho hắn một điếu thuốc.

Cuối năm ngoái, Cam Khả Tuệ chính thức đề bạt làm khu trưởng khu Hoa Thành, sự đề bạt này có chút phá cách, có điều hào quang trên đầu hắn chói mắt, lại có Liễu Tuấn chiếu có, người khác không thể nói gì. Hơn nữa Cam Khả Tuệ xuất thân thế gia chính trị, kiến thức, đại cục khoác hoàn toàn cán bộ cơ sở, không cần Liễu Tuấn chỉ bảo cũng biết nhìn vấn đề ở tầm cao.

Đó là điều Liễu Tuấn đặc biệt hài lòng với Cam Khả Tuệ, nếu không cũng chẳng đưa hắn tới vị trí khu trưởng nhanh như thế.

- Hì hì, thuận lợi, làm việc ở Ngọc Lan, không thuận lợi sao được.

Lần đầu chấp chính một phương, Cam khu trưởng tinh thần rất hăng hái, Liễu Tuấn hơi nheo mắt lại , tựa cười tựa không nói:
- Nói thể tức là Cam khu trưởng không muốn ở trong nhà kính nữa, muốn tới nơi gian khổ rèn luyện rồi phải không?

Cam Khả Tuệ giật bắn mình, cuống quít nói:
- Tỉnh trưởng, tôi không nói như thế, toàn là do tỉnh trưởng nói thôi.

Nhìn ánh mắt hắn, mặc dù bị hoảng sợ, nhưng lại lộ vẻ phấn khích, tuy hắn đã làm khu trưởng, cũng được rèn luyện trên sĩ độ vài năm, nhưng chỉ mới hai sáu, hai bảy, bản chất Cam Khả Tuệ vẫn là nghé con chưa biết sợ hổ, vẫn còn mang chút tâm tính anh hùng, hay nói là "Thanh Thiên".

Liễu Tuấn không thích "Thanh Thiên", theo y, chỉ có chế độ không hoàn thiện, quyền lực thiếu giám sát, thì cái gọi là "Thanh Thiên" mới xuất hiện. Ở quốc gia chế độ dân chủ phát triển, chẳng ai biết "Thanh Thiên" là gì.

Thanh Thiên, thực chất là tàn dư của chế độ phong kiến.

Có điều trong lòng cán bộ trẻ như Cam Khả Tuệ, vẫn còn tồn tại "mộng Thanh Thiên".

- Ha ha, cậu xem cái này đi.
Liễu Tuấn cười, đưa một bản tài liệu cho hắn.

Cam Khả Tuệ vội đưa hai tay nhận lấy.

- Thư cáo trạng?

Cam Khả Tuệ ngạc nhiên thốt lên, vốn cho rằng Liễu Tuấn cho hắn xem văn kiện nào đó, không ngờ là một bức thư cáo trạng. Có điều nhìn qua trông rất chỉnh chu.

Liễu Tuấn không đáp, chỉ châm thuốc dựa vào ghế sô pha hút.

Cam Khả Tuệ xem rất nghiêm túc.

Thư cáo trạng này nói tới tình hình ô nhiễm ở khu Chu Khê thành phố Nguyên Nam, Chu Khê là một trong ba khu của Nguyên Nam, hiện giờ là khu kinh tế phát triển nhanh nhất, đáng được biểu dương. Bí thư khu ủy tiền nhiệm vì thành tích nổi bật được thăng lên làm phó thị trưởng, có điều kinh tế Chu Khê phát triển phi tốc, chủ yếu nhà vô số nhà máy giấy.

Chu Khê diện tích khá lớn, nhân khẩu cũng tương đối nhiều. Nguyên Nam vốn là thành phố có nhân khẩu nhiều nhất.

Trong địa phận Chu Khê có rừng phi lao tươi tốt, là thứ gỗ thích hợp làm giấy, mấy năm trương, chính phủ đương địa dựa vào điều kiện này ra sức kêu gọi đầu tư, đưa vào mấy chục nhà máy giấy quy mô khác nhau, sản sinh ra hiệu quả kinh tế rất tốt. Nhưng nghề làm giấy cũng gây ra ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Chu Khê khi đưa những nhà máy này vào, đại bộ phận không có ý thức đầu tư thiết bị bảo vệ môi trưởng, nước ô nhiễm thải thẳng ra sông. Mấy năm trôi qua, khiến sông ngòi Chu Khê thậm chí cả Nguyên Nam bị ô nhiễm nghiêm trọng.

Trên thư cáo trạng nói, hiện giờ các dòng sông chủ yếu của Chu Khê đều đã bị ô nhiễm, hôi thối nồng nặc, đừng nói tới tôm cá đã tuyệt tích, tới mùa hè, khí trời nóng bức, nước sông hồ bốc mùi, ai ngửi thấy cũng buồn nôn. Nghiêm trọng nhất là thứ nước bẩn này đã ngấm vào nguồn nước sinh hoạt, theo kiểm nghiệm, đại bộ phận nước sinh hoạt ở Chu Khê không đạt tiêu chuẩn vệ sinh. Sức khỏe quần chúng vì thế tổn hại lớn.

Trong bức thư cáo trạng ký tên "Lương Tâm" này, trực tiếp kêu gọi tỉnh trưởng, không thể lấy sức khỏe quần chúng ra đổi lấy hiệu ích kinh tế nữa, hi vọng "Liễu Thanh Thiên" có thể quan tâm tới chuyện này, để quần chúng Chu Khê có thể sống khỏe mạnh hơn một chút, sóng thọ hơn một chút.

Thư cáo trạng rất dại, ví dụ rất nhiều sự thực, còn có cả ảnh chụp.

Nhìn từ những bức ảnh, nước sông đã trở thành màu đen, sủi bọt trắng khiến người ta lợm giọng, có thể thấy tình hình phản ánh trong thư là chân thực.

- Có suy nghĩ gì?

Thấy Cam Khả Tuệ đã đọc xong, Liễu Tuấn hỏi.

- Dạ, chuyện này, tình hình rất nghiêm trọng, tuy là thư nặc danh, nhưng có ảnh chụp, có số liệu, hẳn là có thể tin. Chu Khê và Nguyên Nam ô nhiễm nghiêm trọng, hơn nữa rừng phi lao ở Chu Khê là rừng nguyên sinh, thời gian hình thành rất lâu, nếu như chặt đốn vô tội vạ, sẽ khó mà bổ xung kịp thời, là sự phá hủy mang tính hủy diệt với môi trường. Khi rừng bị chặt hết, những nhà máy này cũng không sinh tồn được nữa, đây là hành vi thiển cận điển hình.

Nói tới chính sự, Cam Khả Tuệ trở nên nghiêm túc, hơn nữa vấn đề đàm luận hiển nhiên vượt khỏi phạm trù cáo trạng, đứng ở tầm cao hơn, nhìn xa hơn, sâu hơn.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Cậu có thể nhìn ra vấn đề này là không tệ, suy nghĩ khá toàn diện. Kết quả kiểm tra của cục môi trường cơ bản nhất trí với tình hình trong thư phản ánh. Ô nhiễm ở Nguyên Nam rất nghiêm trọng, trong đó Chu Khê là nổi cộm nhất. Trong 57 nhà máy giấy ở Nguyên Nam có 34 cái đặt ở Chu Khê. Vấn đề này cũng giống việc cải tạo khu lán trại ở An Phong, không thể trì hoãn, phải giải quyết gấp.

- Tỉnh trưởng, theo tôi thấy, vấn đề ở Chu Khê còn nghiêm trọng hơn xa vấn đề ở An Phong. Cải tạo khu lán trại ở an Phong liên quan tới lợi ích sát sườn của hơn trăm nghìn người dân. Nhưng ô nhiễm ở Nguyên Nam liên quan tới sức khỏe cả triệu người dân. Cải tạo khu lán trại, chỉ cần cán bộ làm việc đắc lực, đủ tài chính, làm tổt khu ổn định, là có thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nhưng ô nhiễm ở Nguyên Nam phức tạp hơn, chỉ sợ có tiền cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

- Ô nhiễm thì dễ, cải tạo môi trường thì rất khó. Hơn nữa nếu đóng cửa những nhà máy giấy kia, kinh tế Chu Khuê thậm chí cả Nguyên Nam sẽ trọng thương.Cho nên lực cản sẽ nhiều hơn ở An Phong.

Cam Khả Tuệ cau mày nói, xưng hô với Liễu Tuấn trở nên rất chính thức.

Liễu Tuấn nói với vẻ tán thưởng:
- Tốt, xem ra tôi không chọn nhầm người, cậu đúng là trưởng thành rồi.

Cam Khả Tuệ ngạc nhiên:
- Dạ?

- Ý kiến của cậu hoàn toán nhất trí với ý kiến của tôi. Vấn đề ô nhiễm Nguyên Nam phải lập tức giải quyết. Tôi định để cậu tới Chu Khê đảm nhận bí thư khu ủy, thế nào, có tự tin không?

Cam Khả Tuệ tức thì ưỡn thẳng lưng, đáp vang:
- Có.

- Ừ, có thì tốt, nhưng cậu đừng đánh giá thấp độ khó của công việc, kinh tế Nguyên Nam lạc hâu, đội ngũ cán bộ phức tạp. Không dễ xử lý như cậu nghĩ đâu, cậu không cần phải trả lời gấp, tôi cho cậu một ngày, suy nghĩ kỹ càng rồi hãy trả lời tồi.
Liễu Tuấn nhìn vào mắt Cam Khả Tuệ nói.

- Tỉnh trưởng, không cần phải suy nghĩ, tôi đi.
Cam Khả Tuệ đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn, đáp rất kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui