Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Tình hình rốt cuộc nghiêm trọng tới mức nào?
Liễu Tuấn trầm giọng hỏi.

- Tạm thời còn chưa có kết quả thống kế cuối cùng, hai tháng qua vẫn đang tra sổ... Rất khó, tư tưởng đối kháng rõ ràng, loạn hết cả.
Khâu Tình Xuyên hít sâu một hơi, đáp.

- Có con số đại khải chứ?

Khâu Tình Xuyên sẽ gặp phải đối kháng mạnh mẽ, đó là điều mọi người dự đoán được trước khi nhậm chức, đoán chừng vì thế mà hắn gầy thành thế này.

- Thống kê sơ bộ gần 1500 tỷ.

Khâu Tình Xuyên nói ra một con số làm người ta sững sờ, đó là tổng số tiền nợ xấu và cho vay trái quy định trọng hệ thống ngân tài chính toàn quốc.

1500 tỷ!

Năm ngoái thu nhập tài chính của chính phủ TW cũng chỉ mới có 1500 tỷ.

Không ngờ khoản nợ xấu và cho vay trái quy định trong toàn quốc năm ngoái bằng với tổng thu nhập tài chính toàn quốc, đó còn là kết quả thống kê sơ bộ.

Dù Liễu tỉnh trưởng luôn trấn định cũng phải cả kinh.

Người có chút kiến thức tài chính là có thể biết khoản tiền kia không thể thu hồi lại được, cơ bản là lỗ rồi.

- Nghiêm trọng nhất là ở tỉnh nào?
Liễu Tuấn nhíu chặt mày hỏi.

- Tỉnh D, Hoàng Hải, Minh Châu, tỉnh S, Liêu Đông, tỉnh F, chỉ riêng 6 tỉnh thành phố này đã hơn 900 tỷ.

Sáu nơi này đều là nơi có kinh tế phát triển kinh tế nhanh nhất, dựa vào xuất khẩu nặng nhất, chính phủ TW tiến hành ổn định vĩ mô, ảnh hưởng với những nơi đó rõ ràng nhất. Nhìn con số là biết tình hình chấp hành chính sách TW ở những nơi đó không lý tưởng, nếu không đã chẳng có nợ xấu như thế.

- Các nước có ngân hàng thương nghiệp, gần như đều có cho vay trái quy định, nếu như muốn giết gà dọa khỉ, phải hơn một nửa giám đốc ngân hàng không hợp cách.
Khâu Tình Xuyên giải thích.

Liễu Tuấn cười méo xẹo.

Giết gà dọa khỉ.

Nhưng hiện giờ vi phạm toàn là khỉ, hơn nửa là khỉ lớn. Quả nửa số khỉ lớn có vấn đề, giết gà có tác dụng gì?

Phạm vi liên quan rộng như thế, số người liên quan nhiều như vậy, nếu bất chấp tất cả tra xét tiếp, sợ rằng chống không nổi là Khâu Tình Xuyên và ủy ban ngân giám.

Liễu Tuấn uống một ngụm bia lớn, nói:
- Theo tôi thấy, bất kể là khỉ xấu thế nào, cũng chỉ giết giết vài con trước, nếu không giết con nào, tình hình càng tồi tệ, chẳng may không ngăn được, thì là phiền phức lớn.

Khâu Tình Xuyên cau mày.

Hắn cũng hiểu rõ ý tứ của Liễu Tuấn, hiện giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan rồi, giết gà hay giết khỉ đều chọc vào tổ ong, khẳng định sẽ gặp phải kháng cự ngoan cường nhất, hậu quả khó dự liệu. Nhưng nếu không dùng biện pháp quyết đoán, chẳng may ổn định vĩ mô thất bại, cũng sẽ phải có người chịu trách nhiệm.

Ủy ban ngâm giám là cơ cấu giám sát ngành ngân hàng, chỗ cho Khâu Tình Xuyên né tránh là rất ít.

- Ừ, giết trước mấy con, giết gà e không đủ lực, phải giết luôn khỉ, nếu không không đủ độ uy hiếp.
Trầm ngâm một chút, Khâu Tình Xuyên gật đầu, đồng ý với quan điểm của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Có một số chuyện chúng ta không cần nghĩ quá phức tạp, nếu làm nghiêm túc, kẻ phải sợ là bọn chúng, không phải chúng ta.

Khâu Tình Xuyên nâng cốc hướng về phía y, hai người đều uống cạn.

....

- Này, hôm nay anh có tới không?
Trầm Nhiêu hỏi trong điện thoại, có hơi chút không vui.

Liễu tỉnh trưởng đột nhiên nhớ ra, hôm nay là thứ bảy, vốn đã hẹn Trầm Nhiêu đi dạo phố đêm, hiện giờ Liễu tỉnh trưởng đi dạo phố với bạn gái, chủ yếu là buổi tối. Dù sao ban ngày người quá nhiều, trừ khi đeo khẩu trang, nếu không "dịch dung" ra sao cũng không đảm bảo, tỉ lệ tỉnh trưởng bị người ta nhận ra không hề nhỏ.

Không ngờ Liễu tỉnh trưởng bận việc, quên mất chuyện này.

- Chết, anh đang ở thủ đô, có chuyện đột xuất chạy tới đây, quên nói với em.

Liễu tỉnh trưởng chỉ đành nói thật, nhưng chẳng có mấy ý xin lỗi, Liễu Tuấn là người có chủ nghĩa nam tử hán, trước mặt Trầm Nhiêu càng như thế.

Ai bảo Trầm Nhiêu giống Hạ Hiểu Tình? Vợ chồng lâu năm, tất nhiên "đãi ngộ" không tốt.

Trầm Nhiêu tức thì cực kỳ bất mãn:
- Không phải chứ, tỉnh trưởng đại nhân, anh quá đáng lắm, cho em leo cây à? Anh đảm bảo với ba mẹ em ra sao, một tuần có gặp một hai tiếng mà anh cũng ăn bớt à?

Từ khi chính thức làm rõ quan hệ với Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh, tiến triển giữa Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu như có nhanh hơn một chút, mặc dù nghe có chút kỳ quái, nhưng thực tế, bọn họ như có được một loại cho phép nào đó, có thể làm một số chuyện ngoài khuôn khổ rổi.

Liễu Tuấn cũng suy nghĩ chuẩn bị để Trầm Nhiên biến thành Hạ Hiểu Tình thực sự.

- Ừ, lần này là anh không đúng, thế này nhé, hai ngày nữa anh từ thủ đô về, sẽ bồi thường cho em một ngày một đêm được không?

Liễu tỉnh trưởng cũng thẳng thắng, không "chết không nhận sai".

- Thế còn được.

Trầm Nhiêu đổi giận làm vui, nói xong câu đó đột nhiên ý thức được trong câu nói của tỉnh trưởng đại nhân có huyền cơ, người này nói là "một ngày một đêm.

Hai má cố giáo Trầm đỏ bừng, may mà xung quanh không có ai, nếu không thẹn chết người.

Có điều cô giáo Trầm không định chỉ ra "sai lầm" của Liễu tỉnh trưởng.

Khâu Tình Xuyên vừa nghe một cái là biết Liễu Tuấn đang gọi điện cho hồng nhan tri kỷ, liết y một cái, tự rót bia uống. Không ngờ Khâu chủ tỉnh hơi mạnh tay, làm Trầm Nhiêu ở phía bên kia nghe được, hỏi:
- Anh đang ở đâu đấy?

- À, đang uống rượu với một người bạn.

Cô giáo Trầm truy hỏi:
- Bạn ? Nam hay nữ.

- Nam, Khâu Tình Xuyên , là chủ tịch ủy ban ngân giám quốc gia, sau này có cơ hội giới thiệu cho em quen, người này cũng tàm tạm, không xấu lắm.

Cho dù Khâu chủ tịch tu dưỡng rất tốt, nghe lời bình phẩm này cũng trừng lên với Liễu tỉnh trưởng. Có điều Khâu chủ tịch cũng có chút tò mò, nghe thế thì đây lại là một hồng nhan mới của y rồi, trước kia chưa được gặp.

Người này làm tới tỉnh trưởng rồi mà vẫn phong lưu háo sắc như thế, không biết kiềm chế, thật quá tệ. Trầm Nhiêu không ở trong thể chế cũng biết chủ tịch ủy ban ngân giám quốc gia là nhân vật cực lớn, nghe ra có quan hệ cực tốt với Liễu Tuấn, lại có thể giới thiệu "vợ bé" cho người ta quen.

Bạn bè trên quan trường như vậy không nhiều.

- Hi hi, thôi đi, em thấy nhân vật lớn, toàn thân thiếu thoải mái...
Cô giáo Trầm nói, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện quan trọng:
- Này, bạn học của em, Tiểu Mẫn ấy, anh còn nhớ không?

- Ha ha, nhớ chứ, cái cô làm tiếp viên hàng không chứ gì, là cô xinh nhất ký túc xá của bọn em.

Liễu tỉnh trưởng nói không qua suy nghĩ, trước kia rất lâu rồi, y và Hạ Tiểu Tỉnh nói chuyện với nhau cũng như thế, đôi khi vì thế mà cãi nhau, mấy chục năm trôi qua, vẫn không biết hối cải.

Quả nhiên Trầm Nhiêu phản ứng y hệt Hạ Hiểu Tình, cũng đùng đùng nổi giận, om sòm lên:
- Này, mắt anh làm sao thế hả? Em mới là người xinh nhất ký túc xá, bị anh làm tức chết mất.

Liễu tỉnh trưởng cười:
- Cô giáo Trầm, con người quý ở chỗ tự biết mình, mặc dù tự tin là rất tốt. Nhưng quá thì không được.

- Được, nếu thế anh đi mà tìm cô ấy, tôi là con nha đầu xấu xí, tỉnh trưởng đị nhân quấn lấy tôi không buông làm gì?

Trầm Nhiêu bị tức tới xì khói, hét lớn, trong điện thoái nghe thấy sầm một cái, tựa hồ cô giáo Trầm nổi giận, đập vỡ cái gì rồi.

Liễu Tuấn không để ý, vẫn cười như cũ.

- Được rồi, được rồi. Em không đùa với anh nữa, Tiểu Mẫn hình như gặp phải chút phiền phức, hai ngày trước nói chuyện với em trên YY có nhắc tới.. Ừm, anh ở thủ đô nếu có thời gian qua chỗ bạn ấy một chuyến, có lẽ anh giúp được.

Trầm Nhiêu nổi giận một hồi, thấy Liễu Tuấn ở phía bên kia chẳng có phản ứng gì, cũng biết thủ đoạn này trước mặt y không có tác dụng, chỉ đành "nói chuyện nghiêm chỉnh" với y. Còn về phần bảo Liễu Tuấn đi tìm Tiểu Mẫn, không để ý tới mình nữa tất nhiên là nói đùa. Thân phận địa vị như Liễu Tuấn, nếu bác ái như thế thì mỗi ngày bận tối mắt.

Trầm Nhiêu biết thời gian của Liễu Tuấn rất eo hẹp, cho nên bảo Liễu Tuấn đi giúp Tiểu Mẫn mang theo vẻ thương lượng.

Liễu Tuấn cau mày hỏi:
- Tiểu Mẫn có rắc rối gì?

- Hình như trong cục của bạn ấy có một tên Quế xử trương gì đó cứ quân lấy bạn ấy. Tiểu Mẫn nói kẻ đó rất đáng ghét, khó coi vô cùng, lại cứ háo sắc... Nghe nói tên Quế xử trưởng đó rất có thế lực, ngay cả giám đốc công ty của Tiểu Mẫn cũng không dám đắc tội....

Trầm Nhiêu kể tình hình đơn giản qua điện thoại.

Kỳ thực Tiểu Mãn cũng không biết Liễu Tuấn "bạn trai" của Trầm Nhiêu là tỉnh trưởng Liễu Tuấn, chỉ là bạn học cũ tán gẫu với nhau qua YY, Tiểu Mẫn trong lòng ấm ức, kể khổ với Trầm Nhiêu, chẳng mong Trầm Nhiêu giúp được gi.

Giám đốc công ty cô còn không chọc vào được, Trầm Nhiên chọc vào được sao?

Trầm Nhiêu cũng không hề định cầu viện Liễu tuấn, dù sao cô hiểu về thể chế rất ít, trong suy nghĩ của cô tỉnh trưởng tỉn A, chỉ sợ chẳng quản tới được xử trưởng của cục hàng không, khác ngành mà. Nghe nói Liễu Tuấn đang uống rượu với chủ tịch ủy ban ngâm giám mới nhớ ra, "cha chồng" tương lai của cô là thủ tướng.

Chiêu bài này rất lớn, khẳng định có thể dùng được.

Liễu Tuấn cười lắc đầu, không hỏi nhiều, nói:
- Được rồi, em nhắn tin số điện thoại của Tiểu Mẫn cho anh, mai anh liên hệ với cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui