Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu tỉnh trưởng đặt điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt "quái dị" của Khâu chủ tịch.

- Liễu tỉnh trưởng, giỏi nhỉ, lại có người mới rồi.

Khâu chủ tịch châm chọc, chẳng ai quy định chỉ Liễu tỉnh trưởng mới được trêu Khâu chủ tịch, Khâu chủ tịch không thể ăn miếng trả miếng.

Liểu tỉnh trưởng chẳng có vẻ gì áy náy, cười nói:
- Cũng chẳng phải mới, tình cảm cũ rất nhiều năm trước tìm lại được thôi.

Dù Khâu chủ tịch trí tuệ vô song, cũng không hiểu câu này của Liễu Tuấn là có nghĩa gì. Chỉ biết lắc đầu, vị nha nội này sức lực còn sung mãn, đấu đá nhiệt tình, cuộc sống cá nhân cũng phong phú.

Nói ra cũng coi như một loại thiên phú dị bẩm.

- Được rồi, đừng cảm khái nữa, có cơ hội tôi giới thiệu cho anh một cô, khỏi phải ghen tị, ha ha ha... Đi nào, thủy liệu thả lỏng một chút.

Cho dù sức ăn của Liễu Tuấn rất tốt, nhưng vừa ăn cơm xong, không có nhu cầu lắm, uống hai chai bia rồi đề nghị. Đoán chừng thời gian qua y không ở thủ đô, bản thân Khâu Tình Xuyên chẳng có mấy hứng thú đi thả lỏng.

Khâu Tình Xuyên gật đầu đứng đậy.

Ngồi lại ở đây, chẳng biết kẻ này còn ăn nói lung tung ra sao.

Cũng không biết vì sao, trước khi Liễu Tuấn tới, tâm tình Khâu chủ tịch có chút buồn bực, y vừa tới nơi, nói chuyện mấy câu, làm vài cốc bia, tâm tình Khâu Tình Xuyên liền tốt hơn nhiều.

Có thể thấy đó là tác dụng của bạn bè.

Có điều nguyện vọng thủy liệu của hai vị đại quan bị hỏng, xảy ra chuyện bất ngờ.

Vừa mới đi ra khỏi phòng bao, ở phòng bao đối diện có một cô gái ăn mặc mát mẻ từ bên trong xông ra, vừa mới ra tới cửa đã đưa tay ôm cổ, có vẻ muốn nôn, mùi rượu nồng nặc.


Liễu Tuấn phản ứng mau lẹ, nhẹ nhàng đi tới một bước, đứng trước Khâu Tình Xuyên.

Vì tụ hội với Khâu Tình Xuyên ở khách sạn Thu Thủy, cả hai đều không để nhân viên cảnh vệ đi cùng, nghĩ rằng ở thủ đô, lại là nơi sang trọng bậc nhất thế này, sẽ không có chuyện gì mất an toàn.

Kỳ thực cô gái này đoán chừng là uống nhiều, muốn ra ngoài hít chút không khí tươi mát, hẳn là không có nguy hiểm gì, nhưng Liễu Tuấn có thói quen tự nhiên, vừa thấy tình hình khác thường là đề cao cảnh giác.

Nói tới đánh nhau, Khâu chủ tịch tất nhiên thuộc về đối tượng cần được bảo vệ.

Khâu Tình Xuyên cười khổ, hành động vô thức này của Liễu Tuấn nói rõ phân lượng của mình trong lòng y rất cao.

Cô gái kia nôn ọe một hồi, nhưng không nôn ra được cái gì, siết chặt tay đấm lên trán mấy cái, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, cùng Liễu Tuấn bốn mắt chạm nhau, đều ngẩn ra.

- Tiểu Mẫn?

- Liễu Tuấn?

Không ngờ rằng, cô gái ăn mặc mát mẻ này chính là cô bạn học Tiểu Mẫn mà Trầm Nhiêu vừa nhắc tới trong điện thoại. Tiểu Mẫn cũng không ngờ rằng lại gặp phải Liễu Tuấn ở đây, hai mắt tròn xoe.

- Này Tiểu Mẫn, chuyện gì vậy hả? Mau đi vào uống với Quế xử..

Một nam nhân từ phòng bao đi ra quát tháo, người cũng đầy mùi rượu.

- Xin lỗi giám đốc Hầu, tôi không thể uống được nữa, bạn... Bạn trai tôi tới rồi...

Tiểu Mẫn nói rồi nhanh chóng đứng bên cạnh Liễu Tuấn, không chút do dự nắm tay y, nói với nam nhân kia.


- Cái gì? Bạn trai cô? Ai hả?

Tên giám đốc Hầu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, hắn chùng trêm 30, người tròn xoe, có họ và con người của hắn chẳng có chút dính dáng gì tới nhau. Có điều khuôn mặt thì hơi giống, mặt ít thịt hơn một chút thì hợp với họ của hắn.

- A, đây là bạn trai tôi, Liễu Tuấn! Làm .. Làm việc ở TW đoàn.

Tiểu Mẫn cũng biết Liễu Tuấn hình như điều tới Ngọc Lan rồi, có điều lúc này cứ mang chiêu bài TW đoàn ra rồi hãy nói, cô bị đám người Quế xử trưởng quấn lấy, chịu không siết, đang không biết làm sao thì Liễu Tuấn đột nhiên xuất hiện, đúng là cứu tính.

Khâu Tình Xuyên không khỏi cười thầm.

Đồng chí Liễu Tuấn rốt cuộc là tỉnh trưởng hay hiệp khách? Hay là sát thủ thiếu nữ? Ra ngoài ăn tối lót dạ, cũng gặp được cô gái nhận làm bạn trai.

Tiểu Mẫn cao mà không mất đi sự đầy đặn, dung mạo xinh đẹp, quả nhiên là mỹ nữ, nói không chừng có quen hệ không thể nói cho người khác biết với Liễu tỉnh trưởng.

Xem Liễu tình trưởng quen thói phong lưu ứng phó ra sao.

Kỳ thực Liễu tỉnh trưởng cũng đang dở khóc dở cười, có điều vừa rồi trong điện thoại Trầm Nhiêu nói Tiểu Mẫn có chút phiền phức, bị tên Quế xử trưởng gì đó quấn lấy, nếu như Trầm Nhiêu đã nhờ, nói không chừng Liễu tỉnh trưởng sẽ ra tay giải quyết khó khăn cho người ta. Khéo thế nào đụng ngay ở đây, cũng chưa chắc là chuyện xấu, bớt phải bôn ba một phen.

Thời gian của Liễu tỉnh trưởng đúng là rất quý giá.

- Tiểu Mẫn, sao em lại ở đây?

Liễu Tuấn lấy làm lạ hỏi, khẽ rút tay khỏi lòng bàn tay của Tiểu Mẫn.

Tiễu Mẫn hơi xấu hổ, may là mặt cô vốn đỏ bừng bừng do rượu, nên chẳng nhìn ra có thay đổi gì, trả lời:
- À, mấy người trong đơn vị của em cùng nhau uống rượu, hôm nay.. Là sinh nhật của Quế xử trưởng... Quế xử trưởng là xử trưởng hậu cần cục Hoa Bắc bọn em, ba anh ta là tổng cục trưởng...


Nói ra Tiểu Mẫn khá là khôn khéo, như vô tình nói ra rõ ràng thân phận của Quế xử trưởng, có ý nhắc Liễu Tuấn, đối phương không tầm thường, phải cần thận.

Hẳn một cán bộ nhỏ ở Ngọc Lan, cho dù có từng công tác ở TW đoàn, cũng không phải là đối thủ phó cục trưởng tổng cục hàng không dân dụng. Tiểu Mẫn nhất thời hoảng loạn mới nhận Liễu Tuấn làm bạn trai, lúc này tỉnh táo được một chút, vừa lo vừa sợ. Để bạn trai của Trầm Nhiêu cuốn vào, là không phải với bạn.

- Quế Khả An à?

Liễu Tuấn nhớ ra.

- Đúng, chính là Quế cục...

Giám đốc Hầu nhìn Liễu Tuấn từ trên xuống dưới, mặt đầy vẻ không tin, Tiểu Mẫn là cấp dưới trực tiếp của hắn, tình hình của cô ra sao, hắn rất rõ. Tiểu Mẫn rõ ràng chưa có bạn trai, trước đó không lâu còn nghe nói có qua lại với một nhân viên an ninh của phi hành đoàn, về sau bỏ rồi. Tên bạn trai này từ đâu chui ra.

Tên tiểu tử này gọi thẳng tên của Quế cục trưởng, có lẽ đúng là làm việc ở TW đoàn thật, đám cán bộ nhỏ ở cơ quan cái gì không biết, chứ tên của quan lớn trong thể chế nhớ rất rõ.

- Ha ha, Liễu tiên sinh phải không? Tôi là đồng nghiệp của Tiểu Mẫn, rất vui được gặp.
Giám đốc Hầu cười giả dối, đưa bàn tay béo múp ra.

Liễu Tuấn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, cứ nói chuyện với Tiểu Mẫn:
- Em uống nhiều rượu thế làm gì? Đi thôi, về nhà nào.

Mặc dù Liễu Tuấn chưa làm rõ nội tình trong chuyện này, nhưng vừa rồi giám đốc Hầu vừa ra cửa, không quan tâm Tiểu Mẫn ra sao, chỉ gọi cô vào tiếp rượu Quế xử trưởng, có thể thấy là hạng xu nịnh, nói không chừng chính hắn là kẻ giới thiệu Tiểu Mẫn cho tên xử trưởng kia, muốn dựa vào thân thể của Tiểu Mẫn leo lên trên.

Loại người như vậy mà bảo Liễu tỉnh trưởng bắt tay hắn đúng là trò cười.

- Dạ.

Thấy Liễu Tuấn tỏ thái độ như thế, Tiểu Mẫn đầu tiên là cả kính, tiếp đỏ là mừng thầm, xem ra bạn trai của Trầm Nhiêu có chút chỗ dựa, nếu không chẳng có vẻ ghê gớm nhưu thế. Sau này ra sao thì mặc kệ, cứ giải quyết nguy cơ trước mắt rồi hãy nói, nếu cô không đi bây giờ mà tiếp bọn chúng, nói không chừng sẽ say thật, lúc đó có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

- Này tiểu tử, mở to mắt ra một chút, có biết trong phòng là ai không? Là công tử của cục trưởng Quế Khả An.
Kẻ này vốn say tới tám phần, trong lúc tức giận, càng không khống chế được lời ăn tiếng nói của mình.


Liễu Tuấn chẳng bận tâm, cứ cất bước đi về phía trước.

- Đứng lại.

Giám đốc Hầu như phát cuồng, muốn đưa tay kéo Liễu Tuấn lại.

- Xéo.

Một tiếng quát to vang lên, giám đốc Hầu mắt tối xầm, một bàn tay lớm tóm lấy khuôn mặt phì nộn của hắn, tức thì có sức mạnh lớn đẩy tới, giám đốc Hầu đứng không vứng, loạng choạng lùi lại, va mạnh vào tường.

May mà có bức tường, nếu không đã ngã dập mông.

Liễu tỉnh trưởng tới mười năm chưa đánh nhau với ai, nhưng mỗi ngày vẫn không bỏ luyện võ, tay chân còn nhanh nhẹn. Tên giám đốc Hầu này đừng nói đã say, dù không say thì ba năm tên như thế chẳng phải là đối thủ.

Khâu chủ tịch vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

Người này làm tới tỉnh trưởng rồi còn ngứa chân ngứa tay, đoán chừng thời gian qua Liễu tỉnh trưởng cũng có chút nín nhịn, cần phải xả ra. Tên họ Hầu kia không biết tốt xấu cứ đâm đầu vào họng súng, đúng là tự chuốc khổ vào thân.

Tiểu Mẫn há hốc mồm.

Bạn trai của Trầm Nhiêu nhìn như rất trầm ổn, còn có chút uy nghiêm, không ngờ nóng tính như thế. Nói đánh là đánh, may mà y cao lớn, chiếm lợi không ít.

- Đứng lại cho tao.

Ba người Liễu tỉnh trưởng đang muốn rời đi thì trong phòng bao có mấy nam nhân xông ra, tên nào cũng đỏ mặt tía tai, đoán chừng uống "phê" rồi, thấy Liễu Tuấn ngông nghênh như thế thì cùng sinh lòng thù địch.

Khâu Tình Xuyên cười:
- Không đi được rồi, cứ giải quyết dứt điểm đi, nếu không dây dưa mãi phiền lắm.

Liễu Tuấn gật đầu quay lại, mặt sương giá


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận