Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Hẩu tử, chuyện gì thế?

Tên nam nhân đi đầu chân tay ngắn ngủn, dung mạo thô bỉ, ước chừng ba mấy, mặt đỏ gay, âm trầm hỏi giám đốc Hầu.

- Quế xử, tên này đánh tôi... Tiểu Mẫn nói là bạn trai của cô ấy.

Giám đốc Hầu liền chạy tới, chỉ tay vào Liễu Tuấn, ánh mắt rực lửa.

Liễu Tuấn nhíu mày, Trầm Nhiêu nói trong điện thoại, tên Quế xử trưởng quấn lấy Tiểu Mẫn rất khó coi, đúng là không sai chút nào. Kẻ nình hình tượng quá thô bỉ, Liễu Tuấn gặp Quế Khả An rồi, mặc dù người không cao, nhưng tướng mạo trông đàng hoàng, sao con trai lại khó coi như vậy.

Di truyền đúng là kỳ lạ, có thể là hẳn thừa hưởng được khuyết điểm của cha mẹ.

- Bạn trai cái gì? Giả mạo à? Trước kia có nghe thấy đâu.

Quế xử trưởng trừng mắt lên nói rất khó chịu, hắn luôn thèm muốn Tiểu Mẫn, nên khá rõ tình huống của cô. Vốn chuyện đêm nay được an bài thỏa đáng rồi, không ngờ giữa đường có kẻ phá đám.

- Cậu tên là gì?
Liễu Tuấn nhìn Quế xử trưởng lạnh nhạt hỏi.

- Mày hỏi tên tao làm gì? Mày là ai? Hạng tôm tép lại làm ra vẻ nhân vật lớn gì ở đây chứ?
Quế xử trưởng đoán chừng ngà ngà say rồi, rống lớn với Liễu tỉnh trưởng.

- Người anh em, mày ở đâu tới? Đừng làm bộ làm tịch gì ở đây! Xéo đi, nếu không ăn đủ đấy.

Bên cạnh Quế xử có một tên nam nhân cao lớn, tuổi cũng chừng ba mươi, quát lớn với Liễu Tuấn.

- Điền đội, anh ấy là bạn trai của tôi thật... Mọi người.. Mọi người đừng hung dữ như thế...

Thấy hắn như muốn ra tay, Tiểu Mẫn cuống lên, sợ Liễu Tuấn bị hại, lớn gan ngăn trước người Liễu Tuấn nói.

Bên Liễu Tuấn chỉ có hai người, nhìn qua chừng chỉ có Liễu Tuấn có thể đánh nhau, vị còn lại trông không được rắn chắc lắm. Bên Quế xử trưởng có tới năm tên nam nhân.


Liễu Tuấn nói:
- Tiểu Mẫn, em lui ra đi, ở thủ đô không cho phép có kẻ hoành hành bá đạo như thế.

- Á à, mày là nhân vật lớn gì thế hả? Mày là Lý Trì Quốc hay là Liễu Tấn Tài mà ghê thế?

Tên họ Điền trợn mắt lên, xông tới trước mặt Liễu Tuấn, thiếu một chút nữa là chạm vào y rồi, miệng phả ra từng hơi rượu, đưa tay muốn tóm lấy ngực Liễu Tuấn.

- Á... Á...

Một Khắc sau, tên họ Điền la toáng lên.

Thì ra tay hắn đã lọt vào tay Liễu Tuấn, y siết chặt tay, họ Điền cảm thấy xương cốt như muốn gẫy, tay trái ôm lấy tay phải, đứng không vững, ngã xuống.

Ba mươi năm khổ công rèn luyện, hạng người đó sao kháng cự nổi.

Khâu Tình Xuyên lắc đầu:
- Liễu Tuấn, cậu không định đánh ngã hết bọn chúng đấy chứ?

Nói thực Khâu chủ tịch không ngờ thân thủ Liễu tỉnh trưởng tốt như thế, tên họ Điền trước mắt này người cao lớn vạm vỡ không kém Liễu Tuấn, vậy mà trong chớp mắt đã bị khống chế, có chút giật mình.

- Anh có số điện thoại của Quế Khả An không?

Liễu Tuấn vẫn tóm chặt tay họ Điền hỏi, tay dần tăng thêm sức, tên họ Điền càng quằn quại la hét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đém Quế xử trưởng vốn muốn ùa lên, nhưng nghe câu này của Liễu Tuấn thì khựng lại, không khỏi đưa mặt nhìn nhau.

- Ừm, hìnhn hư không có, số điện thoại phải ghi nhớ quá nhiều, lưu không hết.
Khâu Tình Xuyên nói rồi lấy điện thoại ra.

Liễu Tuấn gật đầu.


Một phó cục trưởng tổng cục hàng không dân dụng đúng là không đáng lọt vào mắt Khâu chủ tịch, không có số điện thoại cũng là bình thường.

Đám Quế xử trưởng càng nghi hoặc, nghe ý này là hiểu rồi, đồng chí Quế Khả An chẳng là cái gì với người ta, thậm chí cả tư cách ghi lại số điện thoại cũng chẳng có.

- Này, mày buông tay ra trước đi, định làm gì ở đây thế hả?

Quê xử trưởng hầm hừ quát Liễu Tuấn, nhìn hai tên này chắc chẳng phải nhân vật lớn, người mà Tiểu Mẫn cũng quen thì sao có thể là nhân vật ghê gớm được? Nếu đúng thì tối nay Tiểu Mẫn cũng chẳng xuất hiện ở nơi này, chỉ cần nhân vật lớn lên tiếng một cái, cả đám chẳng phải sợ té đái vãi phân?

Đoán chừng là giả bộ thôi.

Nhưng thân thủ của Liễu Tuấn không phải giả, đám Quế xử trưởng không dám ra tay tùy tiện.

Lúc này tên họ Điền đau tới mặt biến sắc, toàn thân run rẩy, miệng rên la không ngừng.

Khâu Tình Xuyên nói:
- Thế này đi, để tôi gọi cho Manh Manh, có thể cô ấy biết điện thoại của Quế Khả An.

- Ừ, bảo ông ta tới đây ngay, xem xem con trai bảo bối của ông ta làm trò gì.

Khâu Tình Xuyên gật đầu, qua một bên gọi điện thoại.

- Tiên sinh, tiên sinh... Có gì từ từ nói, xin ngài buông tay ra được không?

Chính lúc ồn ào, một vị giám đốc của khách sạn Thu Thủy mang theo mấy nhân viên an ninh vội vàng chạy tới, tuy nói nơi này rất ít khi xảy ra chuyện khách xung đột đánh nhau, nhưng không phải là không có. Khách sạn cao cấp đến đâu cũng không tránh khỏi có khách uống say, khách gây chuyện ở đây, khách sạn tất nhiên phải có phản ứng.

- Được.

Liễu Tuấn gật đầu buông tay ra.

Họ Điền như được đại xa, nắm chặt tay phải, run rẩy lùi về bên cạnh đám Quế xử trưởng.


- Anh là giám đốc khách sạn phải không? Anh tới đúng lúc lắm! Các anh quản lý kiểu gì thế, có kẻ hành hung người ta đây này.
Quế xử trưởng rống lên.

- Xin lỗi xin lỗi Quế xử, đây đúng là do chúng tôi công tác không tốt, mong Quế xử thông cảm.

Viên giám đốc này trên 20, trông cũng có vẻ tinh minh, vội xin lỗi Quế xử trưởng, hắn có thể gọi ngay ra cách xưng hô này, cho thấy Quế xử trưởng là khách quen ở đây, cũng cho thấy khách sạn Thu Thủy rất quan tâm tới tình huống của khách.

- Quế xử, hay là gọi điện cho Đinh thiếu gia đi!

Giám đốc Hầu ở bên nhắc.

Quế xử vỗ đầu nói:
- Đúng, sao tôi quên mất điều này.

Nói rồi liền lấy điện thoại ra gọi điện cho một người tên Quảng Hải, cười ha hả, nói oang oang, bảo ở khách sạn Thu Thủy gặp kẻ không biết lỹ lẽ, nhờ Quảng Hải tới xử lý.

Nghe cuộc điện thoại này của Quế xử trưởng, Tiểu Mẫn càng thêm sợ hãi, nói với Liễu Tuấn:
- Liễu Tuấn... Chúng ta.. Chúng ta đi mau thôi , rời khỏi nơi này... Người tên Quảng Hải kia em nghe nói là con trai cục trưởng cục công an, rất có thế lực ở địa phương, là bạn thân của Quế Vĩnh Càn, thường cùng nhau uống rượu...

Tất nhiên cô cũng nghe thấy Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên nói chuyện, hình như không coi Quế Khả An vào đâu, nhưng cô cũng giống đám người Quế Vĩnh Càn, tuyệt không tin Liễu Tuấn biết Quế Khả An.

Quế Khả An là ai chứ? Là cán bộ lãnh đạo cao cấp.

Làm ra vẻ ở đây cũng được, nhưng đợi Đinh Quảng Hải tới chẳng phải đùa.

Liễu Tuấn loáng thoáng nhớ có một tên hoàn khố Đinh Quảng Hải có phát sinh va chạm với mình hai lần, có điều chuyện lâu lắm rồi, trong đầu không còn ấn tượng gì với hắn nữa.

- Không sao đâu, đừng lo. Nếu đã thế giải quyết vấn đề một lần cho xong, bớt sau này lắm chuyện.
Liễu Tuấn bình tĩnh nói.

- Ôi... Anh thật là, bọn chúng không nói lý lẽ với anh đâu, bọn chúng có thể lực lớn lắm.

Thấy Liễu Tuấn tỏ ra dửng dưng, Tiểu Mẫn cuống cả lên, vừa khẩn trương vừa tức giận.

Có làm ra vẻ cũng phải nhìn xem là lúc nào chứ? Nếu đợi đám Đinh Quảng Hải tới chẳng đi được nữa.


Liễu Tuấn cười thản nhiên.

Ở phía bên kia Vương Manh Manh nghe Khâu Tình Xuyên gọi điện kể đơn giản chuyện xảy ra, không khỏi tròn mắt:
- Không phải chứ? Quế Khả An xui như vậy sao?

Khâu Tình Xuyên cười không đáp.

Vốn tính cách Khâu Tình Xuyên tuyệt không cùng Liễu Tuấn "làm bừa" ở đây, nhưng thời gian quá thực sự quá áp lực, kìm nén trong lòng không chỗ phát tiết. Nếu con trai Quế Khả An không biết sống chết đụng vào, lấy hắn ra chơi đùa một chút cũng được.

- Anh này, Quế Khả An thường ngày rất hiểu chuyện, hay là anh nói với Liễu Tuấn, giáo huấn một chút là được, đừng dồn vào chỗ chết.

Vương Manh Manh biết đắc tội với Liễu Tuấn hậu quả đáng sợ ra sao, Liễu tỉnh trưởng chẳng phải hạng lương thiện gì.

- Được, em mau gọi điện cho Quế Khả An đi, nếu không tỉnh trưởng đại nhân thiếu kiên nhẫn là gay to.

- Hi hi, chuyện này đúng là thú vị, sao anh uống rượu không gọi em..
Vương Manh Manh cười thích thú.

Lúc này, giám đốc khách sạn ra sức làm công tác tư tưởng cho Quế Vĩnh Càn, đồng ý miễn phí cho bọn chúng, giám đốc khách sạn không biết lai lịch của Liễu Tuấn, chung quy chuyện này xảy ra ở khách sạn, phải hòa giải đôi bên.

Làm ăn chú trọng hòa khí phát tài mà.

Quế Vin Càn không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, sợ tên tiểu tử này thấy tình thế không ổn co cẳng chạy mất. Thấy công phu của Liễu Tuấn, bọn chúng đông người nhưng không dám động thủ nữa, hơn nữa bảo vệ đã tới, nếu đánh nhau chưa chắc có lợi.

Đợi Đinh Quảng Hải tới xem tên tiểu tử không biết sống chết này chạy đâu.

Giám đốc khách sạn khuyên can Quế Vĩnh Càn, rồi lại sang làm công tác cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Không sao chuyện giải quyết ngay thôi.

Chừng mười mấy phút sau, cầu thang vang lên những tiếng bước chân, rồi một giọng nói nhừa nhựa truyền tới:
- Quế thiếu gia, kẻ nào mù mắt dám cướp hàng của anh thế?

Quế Vĩnh Càn nghe vậy thì mừng rỡ, còn Tiểu Mẫn mặt tái mét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận