- Này, mọi người nhìn xem, người bên kia rất giống Liễu Tuấn... Liễu tỉnh trưởng.
Tiến vào là hai nam ba nữ, đều rất trẻ, chỉ trên hai mấy. Trong đó có một cô gái sau khi ngồi xuống liền nhìn ngang ngó dọc, vô tình nhìn thấy nam nhân đang trầm tư bàn bên là Liễu Tuấn.
- Ai?
Một cô gái khác lập tức hỏi, thuận theo ánh mắt của bạn nhìn tới, tức thì biến sắc mặt.
- Liễu Tuấn, mọi người nói xem có phải là anh ấy không?
Cô gái lên tiếng đầu tiên hạ thấp giọng hỏi, vẻ mặt hưng phấn. Không ngờ đi ăn cơm lại được gặp nhân vật truyền kỳ của tỉnh A.
Nhưng cô gái này cũng chưa bao giờ được gặp Liễu Tuấn, chỉ nhìn thấy ở trên TV, trên báo, nên nhất thời không dám khẳng định.
Nhưng một cô gái khác thì lại có thẻ khẳng định người đang hút thuốc kia 100% là Liễu Tuấn. Liễu tỉnh trưởng đôi khi rất thiếu tinh thần công cộng, giống như một ông nông dân cố chấp, giữ thói quen không tốt. Còn về phần cô gái kia tại sao khẳng định như vậy, nguyên nhân đơn giản, cô là Trầm Nhiêu.
Gặp Liễu tỉnh trưởng ở đây cũng không có gì.
Ai quy định Liễu tỉnh trưởng không được tới nhà ăn dùng cơm.
Nhưng ánh mắt Trầm Nhiêu mau chóng dừng trên mặt Tống Tiểu Lôi, môi mím lại, ánh mắt tóe lửa phẫn nộ.
Giỏi lắm, dám ngang nhiên ra ngoài tán gái rồi.
Liễu tỉnh trưởng đúng là gan lớn chùm trời.
Thấy cô gái kia lên tiếng, mấy người khác cũng nhìn sang, hạ giọng nói:
- Rất giống, y hệt trên TV...
- Không phải đâu, tỉnh trưởng mà tới đây ăn cơm à?
- Hi hi, chúng ta tới được, vì sao tỉnh trưởng không tới được? Ừm, cô gái ngồi đối diện với anh ấy là ai, rất xinh đẹp.. Hi hi, Trầm Nhiêu, đẹp như bạn vậy...
Cô gái mở miệng đầu tiên mặt trọn, rất quái tính, khẽ trêu Trầm Nhiêu.
- Biến đi! Đừng lấy mình ra nói.
Cô giáo Trầm lúc này tâm tình rất kém, lườm cô ta một cái, hạ thấp giọng rít lên.
- Này, mọi người nói xem, cô gái kia có phải là tình nhân của tỉnh trưởng không? Ôi, thật hạnh phúc.. Sao anh ấy lại không nhìn trúng mình.
Cô gái mặt tròn mắt mắt lộ vẻ khao khát.
- Đồ mê trai.
Trầm Nhiêu càng giận dữ, gần như nghiến rắng nghiến lợi lại rồi.
Cô gái mặt tròn chẳng phật lòng, cứ ngây ngất nói:
- Hừ, mê trai đấy... Nam nhân ưu tú như thế ai chẳng mê? Anh ấy nếu bảo cậu làm tình nhân, cậu không mê mới lạ! Này, mọi người nhìn kia, cô gái kia đang khóc... Mình thấy tám phần là quan hệ kia rồi...
Trầm Nhiêu lại biến sắc, im lặng không nói, nắm tay bất giác siết lại, chỉ muốn đấm cho ai đó một cái, hoặc xông tới cho kẻ kia một đá.
May là lúc này phục vụ đi tới lịch xử hỏi bọn họ dùng gì.
Bên kia Liễu tỉnh trưởng hoàn toàn không ý thức được đại họa đã tới, hút xong điếu thuốc, ngồi thẳng dậy nói:
- Tiểu Lôi, chuyện này chú phải suy nghĩ thêm, cũng phải tìm hiểu đã. Thế này đi, cháu trước tiên ở lại Ngọc Lan đã, đây là thẻ khách quý của khách sạn Thu Thủy, cháu chuyển tới đây ở đi, tấm thẻ này dùng không phải trả tiền. Cháu cầm lấy trước đã.
Liễu tỉnh trưởng nói rồi lấy tấm thẻ kim cương số một ra giao cho Tiểu Lôi.
- Chuyện này... Chú Liễu, chuyện này có thích hợp không?
Tiểu Lôi giật bắn mình, cô ở Tam Giang cung nghe nói tới khách sạn Thu Thủy là khách sạn xa hoa nhất toàn quốc, cũng là khách sạn chi tiêu tốn kém nhất. Hiện giờ Liễu Tuấn lại bảo cô vào đây ở, còn không phải trả tiền.
Chẳng lẽ chú Liễu thay đổi rồi? Trở thành đại tham quan rồi?
Liễu Tuấn hiểu rõ Tống Tiểu Lôi đang nghĩ gì, người làm luật sự vốn khá mẫn cảm, năng lực suy luận cao, liền cười nói:
- Không sao, là tiền của chú.
Tông Tiểu Lôi tin, nhận lấy tấm thẻ.
Nhiều năm qua hình tượng Liễu Tuấn gần như thành chỗ dựa tinh thần trong lòng cô, bất kể y nói gì cô cũng tin.
... ...
- Này Liễu tỉnh trưởng, diễm phúc quá nhỉ.
Liễu Tuấn vừa lên xe chưa lâu, liền nhận được điện thoại của cô giáo Trầm. Tiểu nha đâu ở bên kia nói xở nói xiên, tặc lưới liên tục, giống như hết sức ngưỡng mộ diễm phúc của Liễu tỉnh trưởng.
- Gì?
Dù Liễu tỉnh trưởng có thông minh tới đâu, nhất thời cũng chẳng hiểu ra sao.
- Hừ, tỉnh trưởng đại nhân không cần phải giả vờ nữa, vừa rồi ở nhà ăn đi cùng mỹ nhân, chúng tôi thấy cả rồi... Tôi nói này, Liễu tỉnh trưởng, anh cũng phải chú ý chút chứ, ngang nhiên như vậy phóng viên chụp được ảnh có phải là hỏng hết không?
Cô giáo Trầm tiếp tục trêu ghẹo Liễu tỉnh trưởng, giọng điệu cổ quái, mang theo chút phẫn nộ.
Liễu tỉnh trưởng cuối cùng hiểu ra là sao, thì ra vừa rồi bị Trầm Nhiêu phát hiện ra hành tung, sao mình lại không chú ý thấy cô ấy nhỉ? Đoán chừng tiểu nha đầu cố ý nấp đi, không cho mình phát hiện.
Liễu Tuấn cười nói:
- Chuyện không phải như thế.
- Không phải như thế thì như thế nào? Nhìn thấy cảnh đó không phải chỉ mình tôi, tôi thấy không cần mấy ngày nữa, đại danh phong lưu của tỉnh trưởng ngài sẽ truyền khắp ngóc ngách Ngọc Lan rồi.... Anh còn làm cho con gái nhà người ta khóc. Liễu tỉnh trưởng, đừng ỷ thế bắt nạt người khác, rồi lại không muốn chịu trách nhiệm.
Cô giáo Trầm càng nói càng giận.
Liễu tỉnh trưởng bật cười, cô giáo Trầm chẳng những nổi cơn ghen, hình như còn nổi tinh thần chính nghĩa.
- Anh còn cười.. Anh là đồ xấu xa.
Cô giáo Trầm đột nhiên hờn dỗi, vốn muốn cúp máy, nhưng lại không nỡ, bạn trai cô không giống với bạn trai người khác.
Liễu Tuấn cười một lúc mới nói:
- Cô giáo trầm ghen rồi, đó là chuyện tốt, trưởng thành rồi! Anh còn cho rằng ai mãi mãi không lớn! Thế này nhé mai anh giải thích cho em, đảm bảo làm em hài lòng..
- Không được! Tối nay phải giải thích cho em... Nếu không em vĩnh viễn không để ý tới anh nữa.
Cô giáo Trầm ở bên kia dẫm chân hét lên.
- Được được, vậy thì tối nay.
Liễu tỉnh trưởng phải đầu hàng, tính Trần Nhiêu mà đợi tới ngày mai thì đêm nay làm sao cô ngủ cho được.
Cô giáo Trầm nổi cơn gan, không lưu lại chỗ Liễu tỉnh trưởng mấy dấu vết. Liễu Tuấn vừa mới bỏ điện thoại xuống, nụ cười liền biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Vụ án Tống Tiểu Lôi kể thực sự làm y chấn động lớn, tuy nói vì tính phức tạp của vụ án hình sự, không thể tránh được sai lầm 100%, nhưng án tử hình phải thận trọng mới đúng.
Chủ tịch từng nói: Sự thực chứng minh, đầu người rơi xuống đất là không nối lại được.
Một sinh mạng 22 tuổi, đứa con độc nhất trong gia đình vì một phán đoán sai mà mất mạng. Chẳng lẽ không đáng phải suy nghĩ sao? Nhân viên phá án liên quan trách nhiệm ở đâu.
Tiểu Tuấn vừa mới về văn phòng, lập tức cầm điện thoại gọi cho Lương Quốc Cường.
- Sư phụ, con là Liễu Tuấn đây.
Liễu tỉnh trưởng vẫn giữ cách xưng hô 30 năm trước.
- Ừ, Tiểu Tuấn, có chuyện gì thế?
Có thể nghe ra Lương Quốc Cường rất cao hứng, hai vị của Liễu Tuấn đều có tính cách như thế, chỉ cần nhận được điện thoại của y là tâm tình rất khoan khoái.
- Sư phụ, thành phố Lộc Môn tỉnh Giang Hán, mười năm trước phát sinh một vụ án...
Liễu Tuấn không hàn huyên nhiều mang vụ án Cổ Nhầm Hùng thuật lại một lượt, nói:
- Sư phụ, con muốn biết một chút, tính chân thật vụ án này ra sao. Vương Mãnh rốt cuộc có phái là chính phạm phụ án cưỡng dâm giết người kia không?
Lương Quốc Cường trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Tiểu Tuấn, vụ án này ta cũng nghe nói tới rồi, nhưng tỉnh Giang Hán không báo lên... Làm sao con biết.
Liễu Tuấn liền kể qua chuyện của Tống Tiểu Lôi.
Lương Quốc Cường vừa nghe là biết, chuyện có chút phức tạp, ông hiểu Liễu Tuấn, đoán chừng y muốn nhúng tay vào vụ án này rồi. Nhưng chuyện này trên quan trường cực kỳ kỵ húy.
- Tiểu Tuấn, có một tình huống phải nói cho con biết. Đồng chí Bành Dũng Học của Giang Hán, mười năm trước là cục trưởng cục công an Lộc Mông, tình hình Bành Dũng Học, con biết chứ?
Lương Quốc Cường thận trọng hỏi.
- Vâng, con biết.
Liễu Tuấn gật đầu.
Lúc nãy ăn cơm Tống Tiểu Lôi đã nói chuyện này rồi, xuất thân của Bành Dũng Học có chút lai lịch, nghiêm khắc mà nói là vợ hắn có lai lịch lớn. Vợ hắn họ Dư, xuất thân là thế gia kinh sư, mặc dù so với thế gia đại tộc thực sự cũng không phải hiển hách lắm, nhưng là nhánh phụ của nhà họ Cao. Dư lão gia tử còn là cấp dưới của Cao lão gia tử, hai bên cũng là người thân.
Đó là trọng điểm Lương Quốc Cường nhắc nhở Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nếu muốn nhúng tay vào vụ án này, chắc chắn phải đối địch với nhà họ Cao, tình hình hiện giờ lại mẫn cảm như thế. Nghiêm Liễu hệ đang toàn điện đối phó với bên kia, nhà họ Cao giữ thái độ trung lập. Lần trước Liễu Tuấn liên thủ với Lưu Phi Bằng đẩy Thai Duy Thanh đi đã làm nhà họ Cao cực kỳ bất mãn, nhưng Lưu Liễu một là người của Nghiêm Liễu hệ, một là Minh Châu hệ, nhà họ Cao chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Tạm thời nhẫn nhịn, nhưng gặp thời cơ, khẳng định sẽ tính nợ cũ.
Hiện giờ Liễu Tuấn là tỉnh trưởng tỉnh A, lại can thiệp vào vụ án của tỉnh Giang Hán, ắt khiến nhà họ Cao cực độ bất mãn, nếu như vì việc này đẩy nhà họ Cao sang phía đối địch, thì hậu quả rất nghiêm trọng.
- Sư phụ, trước tiên kệ cái đó, sư phụ xác minh hộ con nội tình vụ án này nhé.