Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Anh xem đi, cái áo em thêu cho con có đẹp không?
Trong một tòa biệt thự khung cảnh tươi đẹp ở thủ đô, Lăng Nhã vác cái bụng lớn, lấy ra một đống đồ trẻ con, đưa cho Liễu tỉnh trưởng xem.

Lăng đại tiểu thư hoài thai đã gần sáu tháng, trời nóng nực, lại ở trong nhà nên xuề xòa một chút, mặc một chiếc váy bầu màu lam nhạt, đi đi lại lại trong phòng, thi thoảng xoa bụng của mình, mặt đầy kiêu ngạo và hạnh phúc. Chỉ nhìn riêng khuôn mặt thì tròn trịa hơn nhiều rồi, sắc mặt hồng nhuận, càng thêm ba phần kiều diễm.

Lăng Nhã sau khi từ chức văn phòng chính phủ tỉnh A, thời gian sung túc, hành động tự do, có điều từ sau khi hoài thai, Lăng Nhã rất ít khi ở lại Ngọc Lan, mà chuyển về thủ đô thường trú.

Điều này chủ yếu là lo vấn đề ảnh hưởng, cô công tác ở tỉnh A rất lâu, tới bảy tám năm, lại đảm nhận chức vụ chủ yếu trong văn phòng chính phủ tỉnh, được gọi là đệ nhất mỹ nữ của chính phủ tỉnh, người quen biết rất nhiều. Thậm chí có những người Lăng Nhã chẳng có ấn tượng gì lại biết rõ cô. Như thế khả năng cô vô tình để lộ cơ mật lại càng cao.

Để không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Lăng Nhã chủ động chuyển về thủ đô ở.

Như thế Lô Dĩnh còn có thể ở gần chiếu cố cho cô, huống hồ Giao Giao theo Khâu Tình Xuyên về thủ đô, đám bạn thân như Thi Thi cũng luôn ở thủ đô, Lăng Nhã vừa tiện tụ hội với họ, chẳng lo không có người nói chuyện.

Từ sau khi Ngữ hậu thiêm tình cải tạo thành tiệm hoa, Lăng Nhã liền thích trồng hoa, đem cả hậu hoa viên của biệt thự phủ lên kính pha lê, cải tạo thành nhà kính cực lớn, trồng hoa trồng cỏ trong đó, mỗi ngày chiếu cố số hoa cỏ này là hoạt động rất tốt. Rảnh rỗi không có gì làm thì thêu yếm cho con, cũng rất ung dung.

Tất nhiên khi Liễu Tuấn tới thăm là lúc Lăng Nhã vui nhất, liền mang tất cả tác phẩm của mình ra khoe.

Trên chiếc yếm đỏ thêu một con cá vàng và một em bé béo múp, Liễu Tuấn xem một hồi, tấm tắc khen:
- Thật là đẹp, đường thêu công phu, giám đốc Lăng ngày càng khéo tay rồi, bội phục, bội phục.

- Em tự thêu từng đường kim mũi chỉ, đương nhiên là đẹp rồi, người vợ khéo léo như em, anh tìm đâu ra cho được.
Lăng Nhã được biểu dương, lòng đầy vui sướng, trở nên kiêu ngạo.

Liễu Tuấn cười ha hả, ôm Lăng Nhã vào lòng, nhìn kỹ khuôn mặt của cô, gật gù liên tục:
- Ừm béo hơn rồi, xem ra dì Lô nuôi em không tệ, mỗi ngày dùng gà vịt nhồi em phải không?

Lăng Nhã cười đáp:
- Đúng thế, đó là mẹ em, trong bụng em mang cháu ngoại của bà, không thương em thì còn thương ai?

Thực ra trong biệt thự của Lăng Nhã có giúp việc, lại còn có hai vệ sĩ làm bạn hai tư trên hai tư, Lăng Nhã đã giao trả công chức, chuẩn bị chuyên tâm làm mẹ, Liễu tỉnh trưởng không thể bên trọng bên khinh, cũng chuẩn bị cho cô hai vệ sĩ.

Chuyện ăn ở hàng ngày của Lăng Nhã, chủ yếu do giúp việc và hai vệ sĩ chiếu cố, nhưng Lăng đại tiểu thư tính "ân tình" này lên người mẹ mình thì cũng tùy cô.

Đương nhiên, Lô Dĩnh, thậm chí Lăng Quân Khánh đều thường qua bên này nói chuyện với con gái.

Ban đầu Lăng Nhã hạ quyết tâm đi theo Liễu Tuấn, không phải Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh không có lo lắng gi. Chẳng phải vấn đề thế diện, các hào môn vọng tộc, đối với chuyện thế này chẳng ai quan tâm. Hai người lo Lăng Nhã theo Liễu Tuấn không có kết quả, đợi tới khi nhan sắc phai tàn rồi, phải sống không khổ sở.

Hiện giờ Lăng Nhã cuối cùng mang cốt nhục nhà họ Liễu, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh thở phào, yên lòng.

Có hậu đại rồi, chuyện này cơ bản không cần lo lắng nữa.

Thế gia đại tộc, để ý nhất là con cháu đông đúc.

Từ đó có thể thấy Liễu Tuấn còn trọng tỉnh nghĩa, không phải là chính khách chỉ biết nghĩ tới mình.

Liễu tỉnh trưởng bế cả người Lăng Nhã lên, ngồi xuống ghế sô pha, ôm cô vào lòng, đưa một tay ra xoa chiếc bụng lớn của Lăng Nhã, mỉm cười hỏi:
- Nha đầu ngốc, đã đi kiểm tra chưa?

- Câu hỏi này thật ngốc.
Lăng Nhã lườm y một cái, có điều lại mỉm cười:
- Em dám không đi kiểm tra sao? Mỗi tuần đi một lần, yên tâm, bác sĩ nói con rất khỏe, phát triển tốt, vị trí thai nhi bình thường, không có vấn đề gì.

Liễu tỉnh trưởng gật đầu, cười tít mắt:
- Á, con trai nó đá anh.

- Anh là đồ phong kiến! Chỉ muốn con trai, em hỏi anh, sao anh biết là con trai, chẳng may là con gái thì sao, anh không thích nữa à?

Liễu Tuấn cười hỏi:
- Vậy thì em thích con trai hay con gái?

Lăng Nhã không hề do dự đáp:
- Em thích con gái, con gái chu đáo hơn, lớn lên rồi biết thương mẹ. Nếu là con trai, cơ bản không liên quan gì tới em nữa, từ đầu tới chân là người nhà họ Liễu, sau này giống như anh, làm tỉnh trưởng, làm bí thư, cả ngày từ sáng tới tối bận quốc sự, thời gian đâu ra nghĩ tới mẹ?

Ví như hiện giờ Liễu tỉnh trưởng, mặc dù đã tới thủ đô, nhưng thời gian phụng hiếu cha mẹ thật sự không nhiều, ứng phó với bạn bè đã đủ làm y bận tối mắt rồi. Liễu tỉnh trưởng giỏi đến đâu thì cũng chỉ có 24 giờ mỗi ngày, chẳng thêm được một giây.

Liễu Tuấn cố ý nghiêm mặt nói:
- Cho dù là sinh con gái cũng từ đầu tới chân là nhà họ Liễu, không liên quan gì tới em. Em chỉ là cái máy photo mà thôi, nhiều nhất là cái máy photo cao cấp, xinh đẹp.

- Giỏi nhé, Liễu đại thiếu gia, bản mặt hoàn khố lộ ra rồi, em biết trong lòng anh em không có địa vị gì, chỉ là cái máy photo.

Lăng đại tiểu thư tức thì cực kỳ tức giận, lườm y một cái sắc lẻm, lần này là giận thật, không cười chút nào.

Liễu tỉnh trưởng nói rất tramg nghiêm:
- Được rồi, anh nhận sai rồi, em không chỉ là một cái máy photo, nghiêm khắc mà nói, em là một cái túi nước nóng, có thể làm ấm chăn cho anh.

- Anh là đồ xấu xa! Anh mới là cái máy photo, anh mới là cái túi nước nóng.

Lăng đại tiểu thư hờn dỗi, vung nắm đấm nện như mua lên vai lên ngực Liễu tỉnh trưởng, hết sức "tàn nhẫn".

Liễu tỉnh trưởng cười ha hả, chẳng đề ý tới "mưa quyền" của Lăng Nhã, bàn tay vốn đặt trên bụng cô di chuyển lên trên, luồn vào trong áo lót, nắm lấy bầu vú cao ngất, đưa ngón tay ra khẽ trêu ghẹo hai nụ hoa nhỏ.

Lăng Nhã thét lên:
- Đừng.. Không được.

Bản tính của nam nhân này Lăng Nhã hiểu quá rõ rồi, nhất định đang có ý đồ xấu xa, nhưng lúc này làm sao có thể mạo hiểm được.

Liễu Tuấn mặc kệ, tay càng tăng thêm sức, lại cúi mình xuống, hôn lên cánh môi kiều diễm.

"Ưm.." Lập trưởng của Lăng Nhã kỳ thực không kiên định lắm, bị y khiêu khích, liền kháng cự không nổi, vươn cánh tay như bạch ngọc ra, quấn quanh cổ Liễu Tuấn.

May mà vào thời khắc mấu chốt, Liễu tỉnh trưởng không dám làm càn, buông đại mỹ nữ kiều diễm trong lòng ra, tay cũng rút ra khỏi áo bầu của cô, có vẻ còn có chút luyến tiếc, nhìn Lăng Nhã cười.

- Anh chỉ biết phá phách, vậy mà còn là tỉnh trưởng đấy.

Lăng Nhã giảu môi làu bàu, nỗ lực thoát khỏi lòng y, ngồi sang đầu kia ghế sô pha, sợ hai người nhất thời động tình, không kiềm chế được, xảy ra vấn đề thì hối cũng không kịp.

Liễu Tuấn cười hì hì:
- Tình trưởng cũng là người mà, anh thích nữ nhân của mình không được sao?

Lăng Nhã không lý tới y nữa, nhìn đồng hồ trên tường nói:
- Á, em phải đi chuẩn bị cơm tối, Giao Giao và Thi Thi nói sẽ tới ăn cơm.

Liễu Tuấn không khỏi đau đầu, Thi Thi còn được, Giao Giao thì y hơi sợ, Khâu Tình Xuyên thời gian qua trông chẳng béo tốt lên chút nào, mà càng có khuynh hướng gầy gò, Giao Giao mà thấy y, "vết thương" mới lành không khéo lại rách ra, chất vấn Liễu tỉnh trương y một phen thì xấu hổ to.

Còn nhớ Khâu Tình Xuyên nhậm chức không lâu, Giao Giao còn gọi điện cho Lăng Nhã khóc lóc.

Lăng Nhã tất nhiên biết y đang nghĩ gì, cười nói:
- Không sao đâu, Giao Giao đã nghĩ thông rồi. Hơn nữa cô ấy sắp làm mẹ, sẽ không yếu ớt như thế nữa.

- Cái gì?

Tin tức này làm Liễu tỉnh trưởng cả kinh.

- Từ bao giờ thế?

- Thời gian cũng không chênh chúng ta bao nhiêu, Giao Giao khi ấy không biết Khâu Tình Xuyên sẽ điều về thủ đô, còn muốn yên ổn ở Giang Khẩu làm mẹ, kết quả đảo lộn hết cả.

- Giỏi lắm, Khâu Tình Xuyên dám giấu bạn làm chuyện tốt một mình.

Lăng Nhã cười:
- Chẳng lẽ Khâu chủ tịch người ta muốn làm cha phải xin ý kiến Liễu tỉnh trưởng à? Này, em nói với anh nhé, em và Giao Giao đã nói rồi, nếu sinh một nam một nữ, sau này sẽ kết thông gia.

Liễu tỉnh trưởng choáng:
- Không phải chứ? Giờ là thời đại nào rồi?

- Anh quan tâm tới thời đại làm gì! Cho anh biết, chuyện này anh không quyết được, anh chỉ là người ngoài! Con do em sinh ra, tương lai kết hôn với anh do em định đoạt.
Lăng đại tiểu thư nói với vẻ hết sức đương nhiên.

Liễu tỉnh trưởng thiếu chút nữa bị Lăng đại tiểu thư đánh bại, trời mới biết mấy cô gái này trong đầu nghĩ cái gì.

- Này, vậy em siêu âm chưa, là con trai hay con gái? Nếu là con gái không thể để cho thằng con nhà họ Khâu hưởng lợi. Nếu là con trai, lấy con gái nhà đó thì còn có thể suy nghĩ.

Lăng Nhã không còn gì để nói.

Người kiểu gì thế này?

Chỉ biết tính lời, lỗ một chút cũng không chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui