Sinh nhật 96 tuổi của Cao lão gia tử làm tứ hợp viện nhà họ Cao vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt.
Tất cả nguyên lão của Đảng, nghe lời dạy của chủ tịch, không tổ chức mừng thọ, dù có cũng không bày tiệc lớn, chỉ mời người thân trong gia đình tụ họp , mọi người trò chuyện, náo nhiệt một hồi rồi thôi.
Nếu là thời đầu lập quốc, căn bản chỉ làm bát mý ăn là chúc thọ rồi.
Nhà họ Cao mặc dù không phải là hào môn có thế lực lớn nhất, nhưng có "lịch sử lâu đời" nhất. Dù sao nguyên lão như Cao lão gia tử vẫn còn tại thế không nhiều, có thể ngang hàng chỉ có Hà lão gia tử, Vũ lão gia tử. Hơn nữa ảnh hưởng Cao lão gia tử trong chính giới lớn hơn.
Sinh nhật hoặc lễ tết của mấy vị nguyên lão này, thủ tướng tiền nhiệm và đương kim đều phải đích thân tới thăm hỏi.
Sinh nhật năm nay mặc dù cũng không làm lớn, nhưng trong tứ hợp viện cổ xưa, vẫn quét dọn một phen, thay đổi chút đồ trang trí, trông có không khí ngày vui hơn.
96 tuổi, ở đâu cũng là thọ lắm rồi, nói một câu khó nghe, qua sinh nhật năm nay, chẳng biết còn có năm sau không, tất nhiên không thể qua loa được.
Nhà họ Cao là gia tộc lớn, nếu như không hạn chế, chỉ tính riêng thân thích khả năng có mấy trăm người, bất kể thế nào cũng không thể an bài hết trong tứ hợp viện được. Cho nên nhà họ Cao sớm đã thông báo, với một số thân thích quan hệ hơi xa, uyển chuyền từ chói bọn họ tới chúc thọ, chỉ nói lão gia tử tuổi đã cao, không chịu được phiền nhiễu, mong mọi người lượng thứ.
Có thể xuất hiện trong tứ hợp viện này, đều là chí thân hay nòng cốt của Cao hệ.
Anh em Cao Kính Chương và Cao Kính Hán ở trong phòng tiếp khách, Cao Trường Hoành thì đãn đám vãn bối ra cửa đón. Gần trưa, cơ bản khách nên tới đã tới đủ, thân thích tới sớm hơn, còn nhân vật trọng yếu họ ngoại thì tới sau một chút, còn cán bộ nòng cốt Cao hệ đều tới sau 10 giờ.
Cao Tương Hoành đứng cả một buổi sáng, không ngừng cúi chào, nói chuyện với khác, mệt phờ râu. Cao Nhị cho dù mới ba mấy chưa tới bốn mươi, nhưng người bị tửu sắc khoét rống rồi, thêm vào trời nóng nực, không chống đỡ nổi nữa.
- Anh sắp đến giờ rồi, em thấy khách nên tới cơ bản đã đủ cả..
Cao Nhị nói, ý hắn là, cái việc đón khách này có thể kết thúc rồi chứ? Ở sự kiện lớn, Cao Nhị tự biết thân phận nên yêu cầu không cao, chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ ngồi xuống hút điều thuốc, uống ngụm nước mà thôi. Còn về việc tiếp đãi mấy vị quan lớn, chơi trò vòng vo tam quốc tự nhiên có cha, chú hai và anh làm rồi, chẳng dính dáng gì tới hắn.
Theo thông lệ, hai vị thủ trưởng tiền nhiệm và đương kiem phải tới chiều, khi khách về hết thì mới tới.
Cao Trường Hoành tính thầm trong lòng, thấy cũng gần đủ rồi, đang muốn nói thì lại có một vị khách tới.
Thấy vị khách này Cao Tưong Hoành giật mình, Cao Trường Hoành thì đã đi nhanh tới:
- Chào Kính phó chủ tịch.
Đó là một trong số cự đầu, Kính Thu Nhân, ông ta hiện giờ là bí thư ban bí thư TW, kiêm hiệu trưởng trường Đảng, quyền khuynh triều đình, anh em họ Cao không ngờ ông ta cũng tới tham gia bữa tiệc thọ này.
Kính Thu Nhân tươi cười bắt tay Cao Trường Hoành:
- Chào cậu, Trường Hoành.
- Phiền phó chủ tịch tự tới đây, thận không dám nhận.
Cao Trường Hoành rất lễ phép, ngôn từ càng cẩn thận , nếu nói chuyện riêng, tất nhiên phải bỏ đi chữ phó, có điều trường hợp như hiện giờ tuyệt đối không thể gọi sai.
- Ha ha, Cao lão đức cao vọng trọng, chúng tôi là vãn bối, phải tới chúc thọ chứ.
Trước kia sinh nhật Cao lão, ông ta cũng đã tới, có điều lúc đó đại biểu cho thủ trưởng số mộ, từ khi Kính Thu Nhân lên làm bộ trưởng trung tổ bộ liền không đại biểu cho ai nữa. Dưới tình huống bình thường, không tùy tiện ra ngoài, sau khi thành cự đầu càng như thế.
Hôm nay đột nhiên tới chúc thọ, đúng là nằm ngoài dự liệu.
Cao Trường Hoành không dám chậm trễ, đích thân dẫn ông ta vào phòng khách. Cao Kính Chương, Cao Kính Hán và các quan lớn khác hay tin toàn bộ ra đón tiếp, tiếng cười không ngớt.
Chắc chắn chuyến đi này của Kính Thu Nhân không đơn giản là chúc thọ, có lẽ ông ta muốn tỏ ý thân cận, Cao Kín Chương bề ngoài khách khí, nhưng bên trong thầm đề cao cảnh giác.
Cao hệ luon có thái độ thái độ rõ ràng giữa cuộc va chạm quy mô lớn giữa Nghiêm Liễu hệ và Minh Châu hệ, là trung lập, cho dù Thai Duy Thanh bị Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng liên thủ đẩy khỏi tỉnh A, cũng kiềm chế không trả đũa lập tức, chỉ chờ đợi cơ hội. Sách lược của Cao hệ là tuyệt đối không chủ động gây hấn với Minh Châu hệ và Nghiêm Liễu hệ, chỉ khi bị công kích mới có phản ứng.
Chẳng phải Cao hệ hiền lành lịch sự, trong đấu tranh chính trị hoàn toàn không có khái niệm đó, Cao hệ làm thế là cân nhắc thiệt hơn. Minh Châu hệ và Nghiêm Liễu hệ chưa phân thắn bại, thì không tùy tiện tham gia, bất kể theo bên nào đều không nắm chắc phần thắng. Xét thực lực hai bên, Nghiêm Liễu hệ yếu hơn, dù sao Nghiêm Liễu hệ cũng là tập đoàn mới nổi, chú tịch Lý Trì Quốc tính cách lại ôn hòa. Còn Minh Châu hệ bình cường mã tráng.
Cao hệ nếu kết minh với Nghiêm Liễu hệ không phải sáng suốt.
Nhưng nếu hợp lực với Minh Châu hệ, cũng chẳng phải lựa chọn tốt nhất.
Cao Kính Chương không có thói quen đi sau đuôi người khác.
Ngả theo Minh Châu hệ cũng chỉ có vị trí lệ thuộc, thu hoạch hữu hạn.
Cho nên Kính Thu Nhân đột nhiên tới chúc thọ, đại lão Cao hệ đều rất cẩn thận.
Đương nhiên lễ tiết bề ngoài thì quyết không thể thiếu sót, hàn huyên xong, Cao Kích Chương đích thân tháp tùng, đám đông xúm quanh hai vị cự đầu, tới thỉnh an chào hỏi Cao lão gia tử ngồi ở thái sư ỷ trong phòng khách, sau đó chia ra ngồi, không khí nói chuyện nhiệt liệt.
- Anh, sao lão cũng tới?
Cao Tương Hoành lau mồ hôi ngạc nhiên hỏi.
Cao Trường Hoành sau khi đưa Kính Thu Nhân vào, tiếp tục ra ngoài làm công tác bổn phận. Kính Thu Nhân đã tới không chừng còn có vị khách bất ngờ khác xuất hiện, không thể thất lễ.
Thấy em trai hỏi vô lễ như thế, Cao Trường Hoành bất mãn:
- Nói chuyện chú ý một chút.
Cao Nhị rụt đầu lại không nói nữa.
Cao Trường Hoành đoán đúng, không lâu sau có một vị khách bất ngờ nữa, Cao Tương Hoanh lại há hốc mồm, nói không ra lời. Kính Thu Nhân tới còn đoán được một chút, còn vị khách này thì Cao Nhị chẳng hề ngờ tới.
Vị khách đó là Liễu Tuấn.
Cao Trường Hoành hơi nheo mắt lại một chút rồi lập tức rảo bước đi tới, hơi khom mình tươi cười nói:
- Chào Liễu tỉnh trưởng.
- Chào Cao tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn nắm chặt tay Cao Trường Hoành.
- Liễu tỉnh trưởng khách khí quá, tôi đại biểu gia tổ, gia phụ, gia thúc cám ơn Liễu tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cao lão là nguyên huân cách mạng, cột trụ quốc gia, những vãn bối chúng tôi hết sức ngưỡng mộ.
Cao Trường Hoành lại khom người, đưa tay mời khách:
- Liễu tỉnh trưởng, ở trong này, mời!
- Cám ơn Cao tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn gật đầu đi vào, không quên chào Cao nhị thiếu gia:
- Chào giám đốc Cao.
- À.. Vâng, vâng, chào.. Liễu tỉnh trưởng! Mời vào.
Cao Nhi có hơi thất thần, rối rít đáp, vốn hắn không phải kém đến thế, nhưng Liễu Tuấn tới thực sự là quá đột ngột, Cao Nhị chấn động vô cùng, còn chưa kịp tỉnh lại.
Liễu Tuấn bày trò gì đây?
Nhưng đã tới chúc thọ đều là khách, Liễu Tuấn dù có trẻ, nhưng là tỉnh trưởng chính chức, Cao Kính Chương tuy không ra tận cửa đón, nhưng Cao Kính Hán vội vàng từ phòng khách đi ra, tươi cười chào mừng.
- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng, thật đúng là khách quý, cám ơn, cám ơn.
Cao Kính Hán năm nay mới trên 60, nhậm chức ở bộ quốc an lâu năm, nhìn qua thân thể khá chắc chắn, trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Liễu Tuấn lễ độ khom người:
- Chào Cao bộ trưởng.
- Mời Liễu tỉnh trưởng vào trong.
Liễu Tuấn theo sau lưng Cao Kính Hán, Cao Trường Hoành đi cùng, thong thả vào phòng khách. Bên trong vốn vô cùng náo nhiệt liền trở nên yên tĩnh, cả Cao Kính Chương và Kính Thu Nhân đều ngạc nhiên nhìn vị khách không mời này, không khí cực kỳ quỳ dị.
Liễu Tuấn xuất hiện đúng là còn "quỷ dị" hơn Kính Thu Nhân.
Nếu như Kính Thu Nhân tới với ý đồ liên kết khá rõ, thì Liễu Tuấn xuất hiện khá khó hiểu, Nghiêm Liễu hệ muốn tỏ thiện ý, thì phải do Nghiêm Ngọc Thành hoặc Liễu Tấn Tài tới mới được.
Liễu Tuấn còn chưa đủ phân lượng.
Liễu tỉnh trưởng chẳng để ý tới những con mắt ngạc nhiên kia, thậm chí hai vị cự đầu cũng chẳng có trong mắt y, Liễu Tuấn đi thẳng tới trước mặt Cao lão gia tử, cúi mình thật sâu, nói vang:
- Cao lão chúc người sinh nhật vui vẻ...