Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Ừm, cô nói chuyện của mình đi.
Liễu Tuấn cầm một miếng táo cho vào miệng, mỉm cười nói.

Vừa đi vào căn nhà này, Liễu Tuấn có cảm giác thân thuộc, toàn thân thả lỏng, nơi này như một bến cảng tĩnh lặng. Căn nhà trừa trang trí điễn nhã một chút thì không có gì đặc biệt, quan trọng là khí chất của chủ nhân nó, làm lòng người lắng xuống.

Cái cảm giác này Liễu Tuấn thình lình nhớ ra, phải rất lâu rồi, gần 20 năm trước, lần đầu tiên y vào "ổ nhỏ" của Hà Mộng Doanh, cảm giác chính là như thế.

Mỗi lần nằm xuống chiếc ghế sô pha dài, cùng Hà Mộng Doanh tán gẫu, trong lòng Liễu Tuấn rất yên tĩnh. Hiện giờ Hà Mộng Doanh đã là vợ y, Nam Phương cũng đã bưa tuổi.

Liễu Tuấn "cảnh giác", Bạch Vô Hà cấp cho y cảm giác này , đừng để vô tình lún vào, với thân phận địa vị của y hiện nay, ra vào những nơi toàn tiếp xúc với cô gái xuất chúng xinh đẹp. Nếu như y thả lỏng mình, không biết còn cùng bao nhiêu cô gái kết nhân duyên qua đường nữa.

Chỉ cần y có tâm tư này, thậm chí chẳng cần ra tay, lộ chút ý tử, riêng phía bên Bàn Đại Hải có thể bao hết cho y, mỗi ngày hiến lên một cô gái phong tình khác nhau cũng không thành vấn đề, hơn nữa không có hậu họa gì.

Liễu Tuấn muốn nói chuyện để làm phai mờ cảm giác đó.

Bạch Vô Hà khẽ mỉm cười, đưa tay bó mái tóc đen nhánh của mình lại, cô đoán được một chút suy nghĩ của vị quan trẻ trước mắt. Cô hiểu rất rõ "vốn liếng" của mình hùng hậu thế nào, phàm là nam nhân thấy cô, quá nửa là lòng ngứa ngáy, chỉ biểu hiện khác nhau mà thôi, có người trực tiếp mở miệng mặc cả , có người miệng không nói trong lòng ngầm tính trăm phương ngàn kế chiếm được tấm thân của cô.

Mục tiêu đều giống nhau.

Hẳn Liễu Tuấn địa vị tuy cao, dù sao là nam nhân bình thường, tuổi còn trẻ, suy nghĩ trong lòng không khác biệt gì nam nân khác. Đương nhiên, cô cũng nhìn ra Liễu Tuấn đang kháng cự, nếu không chẳng muốn tán gẫu với cô. Nhưng Liễu Tuấn lại không nỡ rời đi, y muốn đi, chẳng ai cản nổi.

- Chuyện cô tôi chẳng có gì đặc biệt, là một câu chuyện Lọ Lem hiện đại, đương nhiên không có chương vũ hội cung đình. Lọ Lem vẫn là Lọ Lem, có lẽ hoàng tử sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.
Bạch Vô Hà sóng mắt đong đưa nói.

Liễu Tuấn cười, cầm cốc trà lên uông, trà của Bạch Vô Hà là trà hoa nhài, Liễu Tuấn không thích uống, chẳng phải là không ngon, mà quen uống trà lục. Đương nhiên Liễu Tuấn không nói ra, lệ tiết cơ bản phải đề ý.

- Tôi theo mẹ học đàn tỳ bà, coi như nghề gia truyền. Tôi cũng tới trường nghệ thuật học, sau này công tác ở đoàn nghệ thuật quê một thời gian...

Bạch Vô Hà thong thả kể chuyện của mình, giọng nói bình tĩnh nhu hòa.

- Quê cô ở đâu? Tô Châu à?
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi, theo thói quen dựa mình vào lưng ghế.

Bạch Vô Hà ngạc nhiên:
- Đúng thế, chính là tô châu, ngài đoán đúng rồi. Tô Châu Bình Đàn, nổi danh thiên hạ, có phải nhắc tới đàn tỳ bà, mọi người đều nghĩ ngay tới Tô Châu không?
***Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang.

Liễu Tuấn cười:
- Đúng thế.

- Kỳ thực đó là một sự hiểu lầm, Bình Đàn không phải là đặc sản của Tô Châu, có điều ngài đoán trúng... Về sau đoàn nghệ thuật giải tán, cái thế giới này, thứ thuần nghệ thuật có không gian sinh tồn rất nhỏ, đoàn nghệ thuật không có được thu nhập, không trả tiền cho mọi người, nên chỉ đành tự mưu sinh.

- Vậy vì sao cô nghĩ tới thủ đô?

- Bàn bè giới thiệu, một số CLB đỉnh cấp thời gian qua nổi lên hoạt động giải trí này, có lẽ các nhân vật lớn chán cá mua ồn ã rồi, muốn đổi khẩu vị, kỳ thực rất nhiều người học đòi làm sang thôi.

Nói tới đây, Bạch Vô Hà lại nhoẻn miệng cười, đôi mắt quền rũ mang chút tinh nghịch, nhìn kỹ có vẻ còn có chút khiêu khích.

Bạch Vô Hà tất nhiên là tình nhân trong mộng của cô số nam nhân, Liễu Tuấn há chẳng phải là Bạch mã vương tử vô số nữ nhân?

Liễu Tuấn cười ha hả, chẳng phật ý.

Liễu tỉnh trưởng chưa bao giờ nhận mình là người phong nhã, nói thẳng ra, toàn thân y chẳng được mấy chất văn nhã.

- Bất kể thế nào thì phục vụ ở câu lạc bộ cao cấp thu nhập không tệ. Ha, người ta học đòi làm sang, chúng tôi càng tệ, lợi dụng phong nhã kiếm tiền, thỏa mãn cái miệng của mình.

Bạch Vô Hà nói rồi lắc đầu chế diễu bản thân, mái tóc đen đung đưa theo.

- Bất kể làm gì, chỉ cần dựa vào sức mình kiếm sống, đều không sai.

Liễu tỉnh trưởng bất giác nói với vẻ thuyết giáo rồi, người ta ở trong thể chế lâu năm, lại ở vị trí cao, nói chuyện luôn mang thái độ bề trên.

- Cám ơn.
Bạch Vô Hà lịch sự gật đầu.

Liễu Tuấn hỏi:
- Hiện giờ cô làm việc cố định ở CLB Quảng An hay là lưu động?

- Lưu động, hiện giờ chúng tôi biểu diễn ở một số CLB nổi tiếng, ngoài ra còn tới khách sạn lớn. Có khách cần, chỉ cần gọi điện tới, chúng tôi sẽ đến biểu diễn. Đó cũng là thói quen trong nghề, rất nhiều minh tinh cũng thế, thường gọi là "chạy sô" ấy.

- Chúng tôi?
Liễu Tuấn hỏi lại.

- Vâng, chúng tôi có một nhóm nhỏ, đương nhiên không cố định, là tổ hợp lâm thời. Ví như một số khách thích thưởng thức nhạc đơn thuần, có khách thích Bình Đàn.

Bạch Vô Hà giải thích kỹ càng cho Liễu Tuấn, trong lòng thầm lấy làm lạ, vị tình trưởng đại nhân này thật tò mò.

Đương nhiên cô không biết đó là thói quen của y, nói chuyện với người ta, cũng là nguồn thu thông tin của Liễu Tuấn. Thân ở vị trí cao, Liễu Tuấn rất coi trọng tin tức chưa qua "trang trí" này.

- Liễu tỉnh trưởng, cái ổ nhỏ này của tôi hiếm khi có được khách giá lâm, nếu như Liễu tỉnh trưởng không chê, tôi đàn cho tỉnh trưởng một khúc nữa được không?

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Mong mà không được chỉ không dám mờ lời.

Bất kể là Liễu tỉnh trưởng phong nhã thật hay giả, nghe Bạch Vô Hà đánh đàn tỳ bà, đúng là sự hưởng thụ không tệ.

Bạch Vô Hà cười khẽ, uyển chuyển đứng dậy, đang muốn lấy đàn thì chiếc điện thoại đỏ trên bàn vang lên, Bạch Vô Hà đành xin lỗi Liễu Tuấn, cầm điện thoại lên, liếc nhìn qua số máy, nụ cười trên mặt cứng lại, mày cau lại, lộ vẻ không vui, có điều vẫn ấn nút nghe.

- Ba, chuyện gì thế?
Bạch Vô Hà không né tránh Liễu Tuấn, ngồi ngay đối diện với Liễu Tuấn nói chuyện. Cô và Liễu Tuấn, không cùng một tầng lớp, việc đời tư của cô, trước mặt Liễu Tuấn, có lẽ không đáng là gì.

Có điều nghe giọng điệu của cô, thật chẳng ưa gì người cha này, còn chưa nghe điện thoại, đã nhíu mày lại.

- Cái gì? Ba lại nợ tiền người ta à? Ba làm gì thế?
Chỉ nghe được vài câu, giọng Bạch Vô Hà đã cao lên vài phần, càng tỏ ra không vui:
- Không phải bảo ba đừng đi đánh bài với người ta nữa sao? Lần nào cũng thua, thật là...

Bạch Vô Hà tựa hồ rất tức giận, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng, mắt liếc qua Liễu tuấn, như đột nhiên ý thức được điều gì, giọng dịu xuống:
- Lần này nợ bao nhiêu tiền.

Bất kể thế nào, trước mặt Liễu Tuấn phải giữ chút phong thái thục nữ.

- Hai mươi nghìn?

Giọng vừa hạ xuống cao vút lên.

Liễu Tuấn không khỏi thầm nhíu mày.

- Ba ngày càng quá đáng rồi, 20.000! Ba bảo con trong thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Con đâu mở ngân hàng.

Bạch Vô Hà tựa hồ giận lắm rồi, chẳng còn để ý tới hình tượng "thục nữ" trước mặt Liễu Tuấn, quát lớn. Đối với một người làm thuê ở thủ đô, 20.000 thực sự không phải là con số nhỏ.

Thường ngày còn trả tiền nhà, xe, còn có chi tiêu thường nhật, Bạch Vô Hà ra vào CLB đỉnh cấp, riêng y phục và đồ trang sức cũng là con số lớn.

Bạch Vô Hà nói lớn mấy câu, rồi lại an tĩnh lại, tựa hồ đang chăm chú nghe cha nói, đôi mày liễu xinh đẹp nhíu chặt, có điều khuôn mặt tú mỹ không vì thế mà trở nên khó coi, người lại càng trở nên đáng thương.

- Ba làm thế là không được. Alô , alô, Cổ Chấn Quốc? Lại là anh, sao anh không buông tha cho ba tôi?

Bạch Vô Hà phẫn nộ thét lên.

Có thể thấy bên kia điện thoại đổi người rồi, sang tên Cổ Chấn Quốc vừa rồi.

- Ha ha, Bạch Vô Hà, không phải tôi không tha cho ba cô, mà ba cô cứ quấn lấy tôi. Nói thể này nhé, chỉ cần cô đổi ý, ngoan ngoãn theo tôi, chuyện gì cũng thương lượng được, ba cô là ba tôi, tối ẽ cung phụng ông ấy như bồ tát vậy, ăn uống phủ phê, không để ông ấy thiệt thòi. Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt.

Bên kia Cổ Chấn Quốc đắc ý nói.

Nói chuyện với cha, Bạch Vô Hà khá kích động, đổi sang Cổ Chấn Quốc, cô lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, làm bầu ngực càng thêm nổi bật.

- Cố Chấn Quốc, anh đừng bức hiếp người ta thái quá! 20.000 chứ gì? Được tôi trả! Đừng làm khó ba tôi.

- Được, vậy cô trả ngay đi.

- Ngay? Anh nói lý một chút chứ? Giờ là lúc nào rồi, các ngân hàng đều đã đóng cửa, để mai đi...

Bạch Vô Hà đang nói thì phát hiện bên kia không có động tĩnh gì nữa, không khồi thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại kêu tu tu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui