Trùng Sinh Chi Nha Nội

Hàn Mai rất hiếu kỳ với Liễu Tuấn.

Là "bạn cũ" của Trịnh Hạo, lại mở CLB tư ở thủ đô, Hàn Mai tất nhiên có chút nghiên cứu với nhân vật nổi bật trên quan trường. Nói ra cái CLB của cô ta vốn mang tính chất "văn phòng trú đóng". Chỉ có điều là văn phòng của cá nhân Trịnh Hạo. Nhiệm vụ của CLB Hàn Mai, kiếm tiền là một phần, chủ yếu nhất là thăm dò các loại tin tức ở thủ đô, để Trịnh Hạo tham khảo.

Mấy năm qua nhiệm vụ này luôn được hoàn thành rất xuất sắc, bản thân Hàn Mai cũng quen được nhiều người bạn có thân phận ở thủ đô, nghiêm nhiên thành dân nhân xã hôi.

Những người bạn đó, nhất là khi biết quan hệ giữa Trịnh Hạo và Hàn Mai, tất nhiên nhìn cô ta với con mắt khác.

Trịnh Hạo chưa tới 50 đã chen chân vào cấp chính bộ, nắm thành phố lớn, trong thể chê được coi là nhân tài kiệt xuất rồi, ai không muốn lôi kéo quan hệ với hắn.

Thường ngày Hàn Mai cũng lấy đó làm kiêu ngạo.

Có điều sau khi nhìn thấy Liễu Tuấn, Hàn Mai mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.

Vị này riêng nhìn bề ngoài còn trẻ hơn cô ta vài phần, nhưng là tỉnh trưởng chính thức, ngang hàng với Trịnh Hạo, hơn nữa theo phân tích của các nhà quan sát nghiệp dư phân tích, thế thăng tiến của Liễu Tuấn cực mạnh, hơn xa cấp chính bộ thông thường. Thường thường một số người chịu trách nhiệm chính chức ở bộ ủy ban quốc gia sau khi ra ngoài, cũng chỉ đàm nhận chức vụ tỉnh trưởng, làm hết một khóa mới có khả năng làm bí thư tỉnh ủy. Nói cách khác cùng là cấp chính bộ nhưng Liễu Tuấn đã đi trước người khác tới mấy năm.

Với tuổi tác và thế lực chính trị lớn sau lưng y, nói người này tiền đồ vô hạn là tuyệt đối không sai.

Hàn Mai không ngờ có một ngày Liễu Tuấn xuất hiện ở CLB của cô ta.

- Liễu tỉnh trưởng, ngài là khách quý, tôi chúc ngài một ly.

Hàn Mai cười khẽ, nân chiếc ly thủy tinh chưa rượu vang đó như máu lên.

Liễu Tuấn khẽ chạm ly với cô ta.

- Liễu tỉnh trưởng, xin đợi một lát, Trịnh thị trưởng sẽ tới ngay.

Hàn Mai uống sạch ly rượu, mỉm cười nói. Vốn rượu vang không phải uống như thế, nhưng cô ta chúc rượu Liễu Tuấn, không thể chỉ nhấp môi rồi thôi, đó là vấn đề lễ tiết.

Liễu Tuấn gật đầu.

Chừng ba phút sau Trịnh Hạo xuất hiện trong phòng bao.

Khác với ở trường hợp công chúng là Trịnh Hạo không mặc véc, mà mặc chiếc áo jacket màu xam, đi giày thể thao, trẻ hơn tuổi thực rất nhiều, trông chỉ như bốn mấy. Đoán chừng ở trong lòng, Trịnh Hạo không muốn kém Liễu Tuấn.

Bất kỳ một quan lớn cấp chính bộ nào đối diện với Liễu Tuấn cũng phải sinh cảm thán "già rồi".

Trịnh Hạo cũng thường xuyên cảm thán như thế.

Trịnh Hào xuất hiện trong phòng bao, cánh cửa lớn lập tức đóng lại.

- Chào Liễu tỉnh trưởng.

Trịnh Hạo đi nhanh tới, chủ động đưa tay ra.

Liễu Tuấn đứng dậy, mỉm cười bắt tay hắn:
- Chào Trịnh thị trưởng.

Trịnh Hạo gật đầu với Lý Ngọc Hoa và Hàn Mai, Hàn Mai liền kéo chiếc ghế bên cạnh Liễu Tuấn, mời Trịnh Hạo ngồi xuống, rồi dọn bát đũa cho hắn, động tác hết sức tự nhiên có thể thấy hai bên đúng là vô cùng thân thuộc, khi Hàn Mai vào, tất cả phục vụ đều bị đuổi ra ngoài.

Liễu Tuấn và Trịnh Hạo gặp mặt, tất nhiên là số người biết càng ít càng tốt.

-Ngọc Hoa, lần này thở phào rồi chứ? Không sợ lên báo cáo của kiểm sát trưởng rồi.

Trịnh Hạo hàn huyên với Liễu Tuấn vài câu rồi nói với Lý Ngọc Hoa, ngữ khí rất thỏai mái, có thể nhìn ra, Trịnh Hạo muốn tạo không khí tự nhiên hơn. Bất kể thế nào cũng phải tự trọng thân phận.

Lý Ngọc Hoa lắc đầu:
- Anh đừng nhắc tới nữa, thời gian qua đúng là lo lắng.

Liễu Tuấn khẽ mìm cười.

Lên báo cáo với kiếm sát trưởng là câu nói đùa, nhưng cũng có ý tứ, người phụ trách của hai viện, theo lệ phải báo cáo công tác trên đại hội nhân dân toàn quốc. Báo cáo viện kiểm sát tối cao năm nay có một nội dung quan trọng là tăng cường lực độ đả kích phạm tội trong hệ thống tài chính, kiểm sát trưởng ví dụ rất nhiều con số, còn cả vụ án điển hình, nói rõ đả kích tội phạm kinh tế rất đắc lực, trong đó có tên Vương Chính Kiệt.

Vương Chính Kiệt năm ngoái bị tước chức vụ ủy viên dự khuyết TW, hiện giờ điều tra đã kết thúc, tiến vào trình tự tư pháp. Kiểm sát trưởng đưa hắn ra làm ví dụ, ý đồ không nói cũng rõ.

Lý Ngọc Hoa nếu không có Liễu Tuấn đưa tay ra giúp, nói không chừng cũng sẽ xuất hiện trong danh sách đó.

- Cám ơn Liễu tỉnh trưởng, Ngọc Hoa là bạn tốt nhất của tôi, anh ấy bình an, tôi cũng yên tâm. Tôi mời tỉnh trưởng một ly.

Trịnh Hạo cảm khái nói nâng chén Mao Đài lên, vẻ mặt rất chân thành.

Bất kể thế nào đây là lý do không tệ có thể kéo gần quan hệ đôi bên, hơn nữa Lý Ngọc Hoa có thể làm cầu nối trong việc này, có thể thấy "bạn bè tốt nhất" chẳng phải là lời nói dối.

Xuất hiện trong phòng bao này, thì ắt phải là người Trịnh Hạo tin tưởng nhất.

Hai bên chạm lý uống cạn.

Hàn Mai tự giác làm phục vụ, rõ ruợu cho mọi người.

- Ngọc Hoa, nếu như tôi nhớ không nhầm, năm nay anh tròn năm mươi rồi hả?

Trịnh Hạo tỏ ra rất tích cực, luôn chủ động khơi lên chủ đề, điều này cũng chẳng có gì lạ, bữa tiệc hôm nay là do hắn mà nên, Lý Ngọc Hoa chẳng qua là chủ trên danh nghĩa. Trịnh Hạo cũng biết, mình mạo muội đề xuất gặp mặt Liễu Tuấn, có chút đường đột, có lẽ trong lòng Liễu Tuấn có nhiều nghi hoặc, vì thế cố gắng làm không khí sôi động, dần trừ bỏ khoảng cách.

Lý Ngọc Hoa cười khổ:
- Thật hổ hẹn...

Hai vị trước mắt, Trịnh Hạo hơn hắn hai tuổi, Liễu Tuấn trẻ hơn mười mấy tuổi, đều là cấp chính bộ, hắn thực sự không đáng nhắc tới.

Trịnh Hạo nói:
- Ngọc Hoa, không phải tôi cố ý đả kích anh. Mọi người là bạn, tôi nghĩ sao nói vậy. Nếu anh cứ ở cái công ty Đại Dương đó là tự hủy mình, anh sắp tới hạn rồi.

Tw sử dụng cán bộ ngày càng siết chặt tuổi tác, Lý Ngọc Hoa nếu không tiến lên được, qua giới hạn là không còn hi vọng gì nữa.

Lý Ngọc Hoa nói:
- Trịnh thị trưởng, không phải do tôi không nỗ lực, nhưng chuyện này đúng là chẳng phải do tôi quyết được, cấp bậc CTy Đại Dương là thế, tôi cũng hết cách.

- Anh có thể nghĩ cách thoát ra mà.

Trịnh Hạo không tán đồng, vừa nói vừa nhìn Liễu Tuấn.

Xem ra vì giải quyết vấn đề của Lý Ngọc Hoa cũng là một trong số mục đích của cuộc gặp mặt này. Có lẽ đó là một khảo nghiệm của Trịnh Hạo với Liễu Tuấn. Nếu như muốn hợp tác, thì Liễu nha nội phải bỏ chút thành ý ra mới được.

Nếu muốn ra khỏi quốc xĩ, Liễu Tuấn ra tay càng hiệu quả hơn Trịnh Hạo.

- Không nhất quyết phải ra ngoài, ở ngay trong Cty Đại Dương nghĩ cách cũng được.

Liễu Tuấn tiếp lời.

Lý Ngọc Hoa hưng phấn, nói ngay:
- Xin được nghe Liễu tỉnh trưởng chỉ rõ hơn.

Liễu Tuấn đưa ngón giữa ra khẽ nhịp lên bàn, trầm ngâm nói:
- Theo như tôi biết, Cty Đại Dương trong các quốc xĩ cùng hạng quy mô không phải lớn nhất, nói thực, thành tích không phải tốt nhất. Nhưng ở vị trí tốt, thời gian thành lập lâu, lực lượng kỹ thuật có thể xem như hùng hậu. Nhà nước hiện giờ có ý liên hiệp nội bộ quốc xĩ, đây là một thời cơ. Nếu như đồng chí Ngọc Hoa có thể đề xuất phương an hợp lý, tôi nghĩ lãnh đạo Quốc vụ viện sẽ coi trọng.

Lý Ngọc Hoa mừng rỡ, mắt sáng lên.

Chuyện Liễu Tuấn nói đương nhiên là hắn biết, đó là chính sách lớn của quốc gia. Để ứng phó với thị trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt, Quốc vụ viện đưa ra phương án liên kết, sát nhập quốc xĩ, tạo ra xĩ nghiệp siêu cấp. Đơn thuần nghĩ từ góc độ thương nghiệp, vốn càng lớn, quy mô càng hùng hậu, sức cạnh tranh càng mạnh mẽ, mặc dù xí nghiệp càng lớn có càng nhiều tệ nạt, nhưng tổng thể mà nói lợi nhiều hơn hại.

Như Liễu Tuấn nói, Cty Đại Dương quy mô không lớn, thành tích không nổi bật, muốn liên hợp, rất có khả năng bị người khác "nuốt", Lý Ngọc Hoa không những chẳng thăng lên một cấp, còn có thể bị cho ra rìa.

Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn chủ động nhắc tới đề tài này thì tình hinh hoàn toàn khác, gì chưa nói, Liễu Tuấn ít nhất có thể đảm bảo phương án của Lý Ngọc Hoa có thể xuất hiện ở bàn làm việc của thủ tướng. Nếu như Liễu Tuấn nói tốt vài câu trước mặt cha y, thì phương án liên hợp này rất có khả năng thành sự thực. Theo thông lệ, sau khi suát nhập, cấp bậc khẳng định phải điều chỉnh, Lý Ngọc Hoa rất có khả năng thành người đứng đầu công ty liên hợp mới, cấp bậc tất nhiên là nước lên theo thuyền rồi.

Thăng tiến như thế này nhìn có vẻ ầm ĩ, nhưng thao tác quan trường lại là đơn giản nhất. Bổ nhiệm cán bộ cấp phó bộ phải qua thảo luận thường ủy , không ai tự quyết được. Song Lý Ngọc Hoa là giám đốc Cty Đại Dương, sau khi sát nhập tiếp tục làm giám đốc là thuận lo gic, lực cản nhỏ nhất.

- Ha ha ha, Liễu tỉnh trưởng qua nhiên đại tài, vấn đề này làm khó Ngọc Hoa bao lâu, quan trọng là phương thức tư duy không đúng... Liễu tỉnh trưởng nói một câu đánh thức người trong mộng, hiện giờ có phải anh có cảm giác thốt suốt rộng mở không?

Trịnh Hạo cười ha hả nói.

- Thông suốt rộng mở... Bội phục, Liễu tỉnh trưởng, tôi chúc tỉnh trưởng một chén nữa, cám ơn tỉnh trưởng chỉ điểm.

Lý Ngọc Hòa thuận theo.

Không khí trong phòng bao, đần trở nên sôi nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui