Ngôi sao lớn mà Liễu Tuấn gặp được ở sân bay tên là Điền Mỹ Ức, Liễu Tuấn không ngờ gặp lại cô ta sớm như thế.
Vẫn ở thủ đô.
Vốn dón được vợ rồi, Liễu tỉnh trưởng phải quay về tỉnh ngay, đại hội vừa mới thông qua quy hoạch năm một năm, ở tỉnh còn cả một đống chuyện đang chờ y về xử lý.
Liễu Tuấn sở dĩ quyết định ở lại thủ đô thêm một ngày nữa là để đưa vợ đi tham quan một cái đại hội hàng xa xỉ.
Đại hội hàng xa xỉ là cách gọi thông tục, tên đầy đủ của nó là đại hội triển lãm dùng thử sản phẩm thời thượng.
Đại hội này do một công ty buôn bán đồ xa xỉ của Mỹ tên là Hào Nghệ tổ chức, nghe nói ông chủ của công ty này là một người phương Đông.
Cty Hào Nghệ thời gian thành lập chưa lâu, nhưng trong nghành nghiệp quật khởi rất nhanh, tốc độ như tên lửa, trong mấy năm ngắn ngủi đã thành công ty tiêu thủ đồ xa xỉ tốt nhất , mỗi năm trên thể giới mở cuộc triển lãm dùng thử nhiều nơi trên thế giới, trong nghành nghề có thể gọi là thanh danh hiển hách.
Đại hội lần này tổ chức ở thủ đô, với công ty Hào Nghệ mà nói là lần đâu, có điều đại hội hàng xa xỉ với người thủ đô mà nói thì không xa lạ gì, trước đó đã có nhiều doanh nghiệp khác làm rồi, thu hút rất nhiều nhân vật nổi tiếng tới tham gia.
Từ khi kinh tế trong nước phát triển phi tốc, đã hình thành một tầng lớp giàu có, người trong tầng lớp này thực lực kinh tế hùng hậu, năng lực mua sắm khủng bố. Giai cấp này thi thoảng lại gây ra những "scandal" đăng trên báo chí, vị dụ như thứ hàng đắt giá của nước A nào đó bị "vét sạch", chủ lực "vét sạch" những thứ hàng đó chính là giai cấp này.
Dùng có dùng hay không thì mặc xác, quan trọng phải thể hiện mình "có của".
Bởi vì thời gian hình thành còn ngắn, toàn bộ giai tầng giàu có này còn có chút xốc nổi, thường xuyên xuất hiện chuyện ngầm "đọ của" ở các đại hội đồ xa xỉ. Ở giai cấp quý tộc trong quốc gia phương Tây, nhất là Châu Âu, cái kiểu "chơi trội" này ít thấy hơn nhiều.
Có điều ở trong nước thì thấy nhiều hóa nhàm, coi như "đặc sản nước ta".
Hình thành thói quen và khí chất quý tộc chẳng phải là vài ba năm là đủ, theo lời thông thường là cần phải có "ba đời".
Liễu tỉnh trưởng không phải là muốn tới đây khoe khoang, vì Nghiêm Phi nghe nói đại hội này có triển lam thời trang mới nhất, còn có mấy đồ như ví sách tay gì gì đó, Nghiêm Phi liền muốn tới xem.
Làm thiết kế cũng cần không ngừng hấp thụ linh cảm của người khác, không có ai là đầu óc mãi mãi sáng suốt, cứ làm một công việc mãi không "sạc điện" cho nó, thì sẽ gặp giới hạn.
Nghiêm Phi cũng đã gặp phải, cho nên cô rất quan tâm tới điều này.
Nếu vợ đã có hứng, tất nhiên Liễu tỉnh trưởng phải bồi tiếp, những năm qua cho dù vợ chồng sinh sống cùng nhau, nhưng Liễu Tuấn đưa vợ đi dạo phố ngày càng ít, không phải là người chồng tốt tận chức.
Hiếm khi Nghiêm Phi hào hứng như thế, nên có chuyện lớn tới đâu, cũng vứt ra đằng sau lưng.
Triển lãm của Cty Hào Nghệ khác với với triển lãm đồ xa xỉ khác. Khác biệt thứ nhất là về quy mô, hơn xa bất ký một cuộc triển lãm nào trước đó, chiếm cứ toàn bộ khu triển lãm của khách sạn Thu Thủy, chia làm mười hai khu , trưng bày các loại đồ khác nhau. Theo bên triển lãm giới thiệu, lần này có hơn mười nghìn món hàng, trong đó đồ chỉ bày không bán cũng có trên hơn một trăm.
Khác biệt thứ hai, là chungr loại hàng rất nhiều, tuy chia làm mười hai khu, nhưng dựa theo loại đồ dùng mà nói có mười tám cái, thời trang, trang sức, túi sách tay không gì không có. Trong đó thậm chí còn có món châu báu có niên đại xa xưa.
Mặc dù quy mô cuộc triển lãm này cực lớn nhưng không phải là bất kỳ ai cũng có thể tham gia cuộc triển lãm này, nghe nói tới giờ bên triển lãm chỉ phát ra có 200 thiếp mời, toàn là cho nhân vật tiếng tăm ở thủ đô.
Nhưng không biết lần đầu tiên Cty Hào Nghệ tới thủ đô triển lãm, dựa theo tiêu chuẩn nào để xác định khách mời.
Đoán chừng trước đó Cty Hào Nghệ cũng có điều tra với nhân vật có tiếng ở thủ đô, đó là điều cơ bản, ngay cả đối tượng tiêu thụ chẳng rõ thì còn phát triển cái gì.
Liễu tỉnh trưởng không nhận được thiếp mời, triển lãm đồ xa xỉ gửi giấy mời cho một vị tỉnh trưởng chả lẽ châm chọc quan viên toàn hạng "tham ô" sao?
Giấy mời của y là tới từ CLB Trường Hà, do Hà Mộng Doanh cho y, còn cười trêu, bảo hắn lấy lòng vợ đại nhân, biểu hiện chút phong độ người chồng gương mẫu.
Bất kể là đại hội đồ xa xỉ gì, Hà Mộng Doanh đều là mục tiêu hàng đầu của họ. Đem giấy mời gửi cho bốn CLB lớn ở thủ đô, quả nhiên là chủ ý không tệ. Đoán chừng tổ chức triển lãm ở đâu, người phụ trách của Cty Hào Nghệ cũng phải tốn một phen suy nghĩ. Chiếu lý bốn câu lạc bộ lớn đều có tư cách, nhưng tổ thức ở đâu cũng không ổn, sẽ đắc tội với 3 CLB còn lại. Như thế e rằng triển lãm vừa mở ra đã phải chuẩn bị đóng cửa rồi. Một loạt đắc tội với ba trong bốn người Hà Mộng Doanh, Cao Tương Hoành, Đàm Quốc Tử và Đào Tư Thanh, thì có thương nhân nào làm ăn nổi ở thủ đô nữa.
Chọn khách sạn Thu Thủy là rất thỏa đáng.
Ở thủ đô dù khách sạn cao cấp nhiều như nấm, nhưng luận tiếng tăm khách sạn Thu Thủy vẫn là số một. Cty Hào Nghệ cũng ký hợp đồng với khách sạn Thu Thủy, chỉ cần tổ thức triển lãm ở nơi nào, nếu nơi đó có khách sạn Thu Thủy, là sẽ lấy làm địa điểm triển lãm.
Như thế là không ai nói gì được nữa.
Khéo cái là Hắc Tử cũng gửi cho Liễu Tuấn hai tấm giấy mời.
Hắc Tử cũng biết Tuấn thiếu gia không thích món này, nhưng Tuấn thiếu gia có thích hay không là một chuyện, giấy mời này Hắc Tử phải gửi, nói không chừng Tuấn thiếu gia đem đi tặng ai thì sao?
Vấn đề thái độ mà.
Là huynh đệ phải cho ra huynh đệ.
Đó là tiêu chuẩn trong đời Hắc Tử giữ vững, thủy chung không đổi.
Thế là Liễu tỉnh trưởng cùng Phi Phi tham dự, Hồ Hạo Nhiên, Lam Lam, Huyên Huyên cũng mỗi người một tờ giấy mời, tới khu triển lãm khách sạn Thu Thủy.
Khách sạn Thu Thủy ở thu đô có quy môt lớn nhất, cấp bậc cao nhất trong toàn chuỗi khách sạn Thu Thủy ở trong nước. Dựa theo phân chia trong nội bộ quản lý, thủ đô, Giang Khẩu, Minh Châu được phân chia là "loại một", xây theo tiêu chuẩn cao nhất.
Với Nghiêm Phi thì nơi xa hoa thế nào cũng cô cũng chẳng bận tâm, nhưng tâm tình hôm nay có chút khác biệt, chắc là do trang phục hai người.
Rất nhiều khách tham gia triển lãm đều ăn mặc hết sức chính thức, nam thì áo véc thắt ca vát, nữ thì váy đầm. Như thế mới thể hiện vẻ quý tộc mà, ít nhất thì có một bộ phận người ở trong nước suy nghĩ như thế.
Liễu Tuấn và Nghiêm Phi ngoại lệ, Liễu Tuấn mặc trang phục "made in Phi Phi", còn Nghiêm Phi mặc đồ do Ông già thiết kể, đều là trang phục thường nhật, hết sức trẻ trung thời thượng.
Nghiêm Phi khoát tay Liễu Tuấn, phảng phất như quay về thời trẻ trung nhiều năm trước kia.
- Tiểu Tuấn, khách sạn Thu Thủy là do Lương Xảo mở phải không?
Nghiêm Phi vừa đi vừa hỏi, ngữ khí rất tùy ý.
Chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng như thế, làm Liễu tỉnh trưởng xưa nay luôn trấn tĩnh, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu, bất giác đứng lại, nhìn vợ trân trân, cứng họng không nói lên lời.
- Hi hi, làm tỉnh trưởng rồi mà năng lực chịu đựng tâm lý vẫn kém như thế, ngay cả nói dối cũng không biết, cái gì cũng viết lên mặt cả.
Nghiêm Phi vẫn tự nhiên trêu y.
Bị người ta chỉ trích "năng lưng chịu đựng tâm lý" kém cỏi, với Liễu tỉnh trưởng mà nói là lần đầu tiên. Thực sự Nghiêm Phi "đột kích" quá bất ngờ, làm y trở tay không kịp.
- Phi Phi.
Liễu tỉnh trưởng ấp úng, mặt đỏ tận mang tai.
- Được rồi, em có nói gì đâu.. Lương Xảo còn khỏe chứ? Bọn em lâu lắm rồi không gặp. Nói thật đó, em hơi nhớ cô ấy...
Nghiêm Phi nhìn như không có vẻ gì là hờn giận, có lẽ đó là lời thật lòng của cô.
Liễu tỉnh trưởng thì tới trán cũng đã có mồ hôi lạnh.
Nghiêm Phi hé miệng cười, lấy khăn tay ra lau cho y, nói:
- Thật là em không lừa anh, có cơ hội em muốn nói chuyện với cô ấy, được không?
Liễu Tuấn nuốt nước bọt, ngượng ngập nói:
- Chắc là được.
- Vậy quyết định như thế, ngoắc tay.
Nghiêm Phi nói rồi đưa ngón tay xinh xinh ra trước mặt Liễu Tuấn.
Đó là thói quen của Nghiêm Phi, khi còn rất nhỏ, chỉ cần có ước định quan trọng với Liệu Tuấn là phải ngoắc tay. Hơn 20 năm rồi không đổi. Từ đó thấy được Nghiêm Phi đề xuất yêu cầu này là nghiêm túc, là chuyện quan trọng với cô.
Liễu Tuấn chỉ đành đưa ngón tay ra ngoắc tay với cô, mặc cười méo xẹo.
- Vui vẻ một chút đi, nhăn nhó làm gì, có phải chuyện gì xấu đâu...
Có lẽ vẻ mặt ủ rũ của Liễu tỉnh trưởng làm cô không vui, liền đưa tay ra béo má y, Nghiêm Phi thích là làm mặc kể là ở đâu.
Thấy cảnh này, Hồ Hạo Nhiên và Lam Lam Huyên Huyên đều không nhịn nổi, mím miệng quay đầu đi.