Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đàm Quốc Tử một lần nữa đeo găng tay, cầm chiếc vòng ngọc, một tay khác cầm kính lúp quan sát cẩn thận, sắc mặt biến đổi không ngừng, tựa hồ có gì bất ổn.

Phạm tiên sinh mặt cũng biến đổi theo.

Chiếc vòng ngọc này mặc dù giá không phải cao nhất trong 12 món đồ không bán, nhưng cũng ngang giá với chiếc dây chuyền Hồng bảo ngọc kia, chẳng lẽ Đàm Quốc Tử thấy có gì không ổn.

Ước chừng mấy phút sau, Đàm Quốc Tử mới đặt kính lúp xuống, trầm ngâm nói:
- Tuấn thiếu gia, cái vòng này đương nhiên là thượng phẩm, chất đá và kỹ thuật không tệ. Có điều.. Cũng không phải là thượng phẩm, chiếc vòng này là băng địa, băng địa là thuật ngữ trong giới sưu tầm, chính là cấp bậc chỉ kém mỗi pha lê. Pha lê là cấp bậc cao nhất của phỉ thủy. Độ trong của phỉ thủy khác với kim cương, gọi là pha lê tức là hoàn toàn trong suốt, vòng pha lê tốt nhìn giống như thủy tinh, không có chút tạp chất nào. Băng địa cũng trong suốt, nhưng không thuần như pha lê, trong đó có tầng sương như nước sông đóng băng vậy...

Đàm Quốc Tử bi Liễu Tuấn không phải là chuyên gia, giải thích khá tỉ mỉ.

Liễu Tuấn nửa hiểu nửa không, Phạm tiên sinh thì là dân trong nghề, hết sức khâm phục.

- Loại vòng phỉ thủy thượng phẩm này cũng rất hiếm có, có lấy chiếc vòng này hay không do Tuấn thiếu gia tự quyết.

Đàm Quốc Tử nói.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Phương diện này anh là chuyên gia, anh nói hiếm có khẳng định là hiếm có. Phi Phi, ý em ra sao?

Nghiêm Phi lắc đầu.

Cho dù cô chẳng bận tâm tới quan điểm thế tục, nhưng cái vòng này nếu không phải là đồ cực phẩm, vậy thì thôi.


Phạm tiên sinh choáng.

Vừa rồi hắn còn trách đám con cháu quan lại trong nước không biết quy củ, ép bán đồ không bán, hiện giờ thấy Đàm Quốc Tử và Liễu Tuấn không vừa lòng với cái vòng này, liền có chút không cam lòng. Đó là một trong 12 bảo bối của bọn họ, bị người ta xem thường, làm sao mà phục thật.

- Liễu tiên sinh, Đàm thiếu gia, ha ha... Cái vòng này, đúng là rất không tệ rồi, lần trước bán đấu gia ở Đông Kinh, cũng tôi mua mất 10 triệu.

Hắn đang uyển chuyển đính chính, nếu bảo vật của bọn họ bị người ta xem thường, nếu truyền đi, chỉ e cả triển lãm này đều bị người ta xem nhẹ.

Đàm Quốc Tử cười nhạt:
- Phạm tiên sinh, công ty Hào Nghệ các ông xem thường người khác rồi, chẳng lẽ các ông cho rằng, người trong nước chỉ xứng tiêu thụ đồ hạng hai thôi sao?

Phạm tiên sinh giật nảy mình, hai tay xua loạn lên, luôn miệng nói:
- Không không không, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó... Lần này triển lãm công ty chúng tôi tổ chức trong nước có quy mô lớn nhất trong tất cả các lần triển lãm. Ha ha, cái vòng này Đàm thiếu gia và Liễu tiên sinh không nhìn trúng, chỉ vì hai vị tầm nhìn quá cao thôi.. Ha ha ha...

Đàm Quốc Tử gật đầu, sắc mặt hòa hoãn hơn:
- Nói thế cũng có lý, phỉ thủy đứng đầu trong ngọc thạch, được gọi là báu vật phương đông, chỉ có thể gặp không thể cầu. Bắt các ông đưa cực phẩm phỉ thúy ra đúng là làm khó...

- Cám, cám ơn Đàm thiếu gia hiểu cho.

Liễu Tuấn xua tay:
- Không sao, chúng tôi chỉ tùy tiện xem qua thôi, thứ gì hợp ý thì mua, thật sự không có cũng không cưỡng ép. Thôi vậy, Phi Phi, chúng ta tới khu khác xem sao.

- Vâng vâng, cám ơn Liễu tiên sinh hiểu cho.


Phạm tiên sinh không dám bên trọng bên khinh, liên tục cúi mình với Liễu Tuấn, sau đó thận trọng đặt chiếc vòng ngọc vào trong tủ triển lãm.

Bọn họ vừa đi ra khỏi Thính Trúc hiên, liền gặp mấy người đang vội vàng chạy tới.

Người đi đầu ước chừng 40 tuổi, mặt đồ tây, trong đường bề, đằng sau có mấy tùy tùng xúm xít, có nam có nữ, còn có hai cô gái phương Tây tóc vàng mắt xanh, ăn mặc đều theo kiểu trí thức. Có thể thấy nam nhân đi đầu là nhân vật quan trọng.

Phạm tiên sinh vừa thấy người này, vội từ trong Thanh Trúc Hiên đi ra, tâm thân béo núc gần như gập lại 90 độ, cung kính nói:
- Chào chủ tịch! Sao chủ tịch cũng tới đây?

Vị chủ tịch tùy tiện chào hắn, rồi cười ha hả đi tới phía Đàm Quốc Tử.

Hẳn là vừa rồi Phạm tiên sinh gọi điện xin chỉ thị đã nói rõ thân phận của Đàm Quốc Tử, nên vị chủ tịch này tới bái phỏng. Cty Hào Nghệ đã định ra phương án phát triển lâu dài trong nước, lần triển lãm này là viên đá dò đường. Đàm Quốc Tử là đối tượng hắn ta ra sức lấy lòng, nếu làm tốt, về công về tư đều có lợi.

Đó là vì sao Phạm tiên sinh vừa báo cáo, vị chủ tịch này lền đồng ý phá lệ.

Không phá lệ mà được à?

- Xin chào, xin chào Đàm thiếu gia, tôi là Quách Hoành Vĩ, là người phụ trách Cty Hào Nghệ, đàm thiếu gia tới triển lãm là sự vinh hạnh của chúng tôi.

Quách Hoành Vĩ vương hai tay thật dài, cười lớn nói.


Cty Hào Nghệ cũng là doanh nghiệp có tiếng, nhìn triển lãm này là biết rồi, Đàm Quốc Tử không dám xem thường công ty Mỹ có thực lực như thế. Huống hồ ông chủ người ta đích thân ra mặt, Đàm Quốc Tử không thể làm cao, liền mỉm cười bắt tay hàn huyên, thể diện cấp đầy đủ.

- Đàm thiếu gia, nghe nói tiểu thư Mân Lân nhìn trung một món trang sức của chúng tôi, ài, người dưới không hiểu chuyện, nói cái gì m đồ không bán làm Đàm thiếu gia chê cười rồi. Có lỗi quá, mong Đàm thiếu gia lượng thứ, tiểu thư Mân Lâm nhìn trúng đồ của chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi.

Tuy Cty Hào Nghệ đăng ký ở Mỹ, nhưng Quách Hoành Mỹ từ trong ra ngoài là đều là người trong nước, lời nịnh bợ nói hết sức lưu loát. Xem ra sách lược bọn họ là chính sách, dạng người như Quách Hoành Lộ ở trong nước đúng là như cá gặp nước.

Thấy Quách Hoành Vĩ hiểu chuyện như thế, Đàm Quốc Tử rất cao hứng, quan trọng là có thể diện trước mặt Liễu Tuấn. Anh là tỉnh trưởng đấy, nhưng ở chỗ như thế này, không "ngon" bằng chiêu bài hoàn khố.

- Chủ tịch Quách khách khí quá, quý công ty quy mô rất lớn, triển lãm đều là tinh phẩm, làm tôi được mở rộng tầm mắt.

Đàm Quốc Tử tươi cười hàn huyên với Quách Hoành Vĩ, cố ý lạnh nhạt Liễu Tuấn, dù sao cùng là khách cả, người ta là chủ nhân, lạnh nhạt với Liễu Tuấn thì do người ta đắc tội, chẳng liên quan tới hắn.

Có điều bên phía Cty Hào Nghệ cũng có người thông minh, Phạm tiên sinh trông béo ú trì độn, nhưng là người tâm tư linh hoạt, thấy Quách Hoành Vĩ chỉ để ý nịnh bợ Đàm Quốc Tử, vứt bỏ Liễu Tuấn một bên, biết ngay không ổn. Cho dù hắn không biết thân phận Liễu Tuấn, nhưng nhìn người này "sai phái" Đàm Quốc Tử, là biết lai lịch khủng bố, chủ tịch không biết gì đắc tội nhân vật như thế, càng tệ hơn.

- Chủ tịch, vị này là Liễu Tuấn tiên sinh, là người bạn đi cùng Đàm thiếu gia.

Phạm tiên sinh tận dụng được cơ hội xem lời vào, sợ chủ tịch còn không rõ cố ý thêm vào câu sau, hi vọng khiến Quách Hoành Vĩ.

- Liễu Tuấn tiên sinh? Xin chào xin chào.

Quách Hoành Vĩ không thẹn là người làm ăn, lập tức tỉnh ra, đưa tay với Liễu Tuấn.

- Chào chủ tịch Quách.

Liễu Tuấn bắt tay Quách Hoành Vĩ, y sao chẳng hiểu tâm tư của Đàm Quốc Tử, nhưng sao y sao bận tâm tới thứ gọi là thể diện như vậy?

- Liễu tiên sinh... Tuấn.. Tuấn thiếu gia.


Nụ cười trên mặt Quách Hoành Vĩ cứng lại, lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, mồm há hốc ra.

Có điều Tuấn thiếu gia còn kinh ngạc hơn.

Hiển nhiên Quách Hoành Vĩ phải gặp y ở trường hợp rất thân thiết, nếu không tiếng "Tuấn thiếu gia" cũng không thể phát ra từ miệng hắn. Nhưng Liễu Tuấn thực sự không nhớ ra mình gặp hắn ở đâu.

- Tuấn thiếu gia... Thiếu gia không nhớ sao? Tôi là Quách Hoành Vĩ, trước kia công tác ở quỹ Thịnh Nghiệp... Năm 87, tôi là một người môi giới của Thịnh Nghiệp, thiếu gia đích thân chỉ huy chúng tôi... Thiếu gia còn nhớ không?

Thấy Liễu Tuấn ngạc nhiên, Quách Hoành Vĩ vội lắp bắp nói, giọng cực kỳ kích động, trông vẻ như chỉ thiếu điều quỳ xuống mà lạy.

Năm 87.

Quỹ Thịnh Nghiệp.

Liễu Tu khẩn cấp lục lọi đầu óc, dù khá lâu năm rồi, nhưng Quách Hoành Vĩ nhắc như thế, Liễu Tuấn còn có chút ấn tượng. Khi đó Thịnh Nghiệp cũng chỉ có hai mấy người môi giới, trong đó tựa hồ có Quách Hoành Vĩ. Có điều chớp mắt đã gần 20 năm chàng trai trẻ năm xưa thành chủ tịch trầm ổn , chẳng trách "Tuấn thiếu gia" không nhớ ra.

- A, nhớ rồi, cậu là Tiểu Quách đây mà...

Liễu Tuấn cười.

- Đúng đúng đúng, tôi là Tiểu Quách, tôi còn đi mua lòng cho thiếu gia nữa , thiếu gia có nhớ không?

Quách Hoành Vĩ thấy Liễu Tuấn nhớ ra mình càng thêm kích động, nói lớn, chẳng hề để ý tới thân phận chủ tịch nữa.

Đám người Phạm tiên sinh thấy chủ tịch thường ngày uy nghiêm đột nhiên trước mặt người trẻ tuổi tự xưng "tiểu Quách", không ai nhịn được cười, chỉ đành quay đầu đi, cố kìm chế tiếng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận