Trùng Sinh Chi Nha Nội

Ngày hôm sau vừa tới chỗ làm, Liễu Tuấn đã gọi điện thoại cho Hà Duyên An.

- Chà, Liễu tỉnh trưởng còn nhớ tới tôi à?

Hà Duyên An ở phía bên kia điện thoại trêu, Liễu Tuấn có thể tượng tượng ra vẻ mặt tựa cười tựa không của bà. Ở điểm này, Hà Mộng Doanh giống tiểu cô như đúc.

Liễu Tuấn cười:
- Tiểu cô muốn phê bình cứ trực tiếp phê bình, cháu nghiêm túc tiếp thu.

- Ôi ôi không dám, hiển giờ Liễu tỉnh trưởng như mặt trời chính ngọ, uy phong bốn biển, ai mà dám phê bình.

Liễu Tuấn cười lớn:
- Tiểu cô, cháu không dám, câu này dùng trên người ông còn được.

- Ấy, chớ mang chiêu bài thân tình ra đây, tiểu cô không mắc lừa đâu.

- Tiểu cô, cháu còn chưa nói gì mà, tiểu cô sao mắc lừa được?

- Liễu tỉnh trưởng, tiểu cô đây vẫn có chút năng lực suy đoán đấy, khi không có chuyện gì cậu có gọi điện thoại tới không? Chỉ cần cậu gọi điện thoại tới, có lần nào không phải tính kế với tiểu cô.

Hà Duyên An có hơi chút phật ý.

Dù Liễu tỉnh trưởng mặt rất dày, cũng phải đỏ lên, cười khan mấy tiếng cho qua.

Hà Duyên An trêu vài câu rồi hỏi:

- Nói đi, có phải chuyện của Chu Thành Bồi không?

- Vâng ạ, tiểu cô, nói thế nào thì Chu Thành Bồi cũng là cán bộ lãnh đạo cao cấp của chiến tuyến thống nhất, người ta không phạm sai lầm gì, lại treo chức như vậy không thỏa đáng, làm các tướng sĩ nhụt chí.

Liễu Tuấn nửa thật nửa giả nói.

Tối hôm qua cho dù đã trao đổi với Nghiêm Minh, nhưng dù sao cũng không đảm bảo, bổ nhiệm cán bộ cấp phó bộ, mối quan hệ của Nghiêm Minh có dùng được không còn khó nói, ít nhất không nắm chắc hoàn toàn. Hà Duyên an là bộ trưởng thống chiến TW, được xem như cấp trên trực tiếp của Chu Thành Bồi, lại từng là phó bộ trưởng thường vụ Trung tổ bộ, việc sử dụng cán bộ trong chiến tuyến thống nhất có tiếng nói khác hẳn sự vận động của Nghiêm Minh.

Liễu Tuấn tìm Hà Duyên An, cũng không coi là đi lừa gạt.

Hà Duyên An cực kỳ hiểu Liễu Tuấn rồi, lúc này mà y không ra mặt tranh thủ cho Chu Thành Bồi thì không phải là y nữa, trước kia vì Thôi Phúc Thành, y cũng gọi điện càu nhàu với bà.

- Đừng có tùy tiện xé to chuyện ra, sử dụng cán bộ, TW tự có suy xét, cậu không cần lo chuyện không đâu.

- Tiểu cô, không phải cháu lo chuyện không đâu, mà cháu đang đề xuất kiến nghị hợp lý với lãnh đạo mà.

Trước mặt Hà Duyên An, Liễu Tuấn hoàn toàn thoải mái, bà yêu quý y không kém Hà lão gia tử.

- Ha ha, Liễu Tuấn, làm tỉnh trưởng hai năm rồi phải không? Mặt vẫn cứ dày như thế là không được. Cháu nói trước nhìn trúng vị trí nào để cô nghĩ xem.

Nghe ra tâm tình của Hà Duyên An không tệ. Từ khi bà điều Liễu Tuấn tới tỉnh A, mười năm qua Liễu Tuấn lập nên hết kỳ tích này tới kỳ tích khác, đã nghiệm chứng bà có mắt nhìn người mà.

- Theo cháu thấy có hai vị trí có thể tranh thủ được, một là bộ khoa học kỹ thuật, hai là tổng cục bảo vệ môi trường. Ý kiến cá nhân của cháu là tới tổng cục bảo vệ môi trường thích hợp hơn, trưng cầu ý kiến của đồng chí Chu Bồi Thành, bản thân đồng chí ấy cũng cho rằng nếu như có cơ hội tiếp xúc với công tác hành chính là không tệ.


Liễu Tuấn trình bày đơn giản suy nghĩ của mình.

Nhắc tới chính sự, Hà Duyên an không trêu y nữa:
- Chu Thành Bồi trước kia ít kinh nghiệm hành chính, nếu như tới tổng cục bảo vệ môi trường, cũng là một cơ hội.

- Đúng, cháu cũng nghĩ vậy.

Bên kia trầm mặc một lúc, cho thấy Hà Duyên An đang suy nghĩ chuyện này, một lát sau bà mới nói:
- Được, để cô thử xem.

- Cám ơn tiểu cô.

- Đừng vội cám ơn, cô cũng chỉ làm thuyết khách cho cháu thôi.

- Xưa nay chưa bao giờ có thuyết khách nào mang chiêu bài lớn như vậy.

Hà Duyên An cười:
- Liễu Tuấn, cháu khơi chiến hỏa lên rồi, bản thân cũng phải cẩn thận hơn đấy.

Lời nói hàm chứa đầy sự quan tâm.

Liễu Tuấn cung kính nói:
- Vâng thưa tiểu cô, cháu sẽ chú ý.


- Ừ, thế thì tốt.

Kỳ thực bà luôn yên tâm về Liễu Tuấn.

Mười năm trước chàng trai trẻ này đã làm bà tin tưởng, nói gì tới hiện giờ là một tỉnh trưởng.

Cúp điện thoại của Hà Duyên An, Liễu Tuấn vùi đầu vào công việc, không lâu sau Kha Khải Phàm đi vào báo cáo nhỏ:
- Tỉnh trưởng, văn phòng bí thư Quang Hưng gọi điện tới hỏi, có đến Cty sắt thép Rạng Đông bây giờ không?

Theo an bài lịch trình, hôm nay Liễu Tuấn đi khảo sát Cty Rạng Đông khu Hoa Lâm, đã thông báo cho bên đó, các giám đốc công ty đã chờ tỉnh trưởng đại giá quang lâm.

Liễu Tuấn tới thị sát xí nghiệp trong địa phận Ngọc Lan, Lưu Quang Hưng và Lý Đào đều phải tháp tùng.

- Được.
Liễu Tuấn đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Chiếc xe số hai của tỉnh ủy cùng chiếc xe thành ủy Ngọc Lan sớm đã xếp hàng đợi bên đường, chiếc này nối tiếp chiếc kia đi theo xe của Liễu Tuấn, hình thành khung cảnh hùng vi, chạy ầm ầm tới khu Hoa Lâm.

Từ xa lò luyện thép của Cty Rạng Đông đã hiện ra trước mắt, dưới cánh cửa chính nguy nga, hơn một trăm người dàn thành hàng, nghển cổ nhìn ra phía đường quốc lộ.

Khi chiếc xe cảnh sát đi đầu tới, đám đốc nổi lên tiếng náo loạn, rồi nhanh chóng dựa theo chức vụ cao thấp xếp hàng, các phóng viên giơ cao máy ảnh, chuẩn bị tác nghiệp.

Trước kia Liễu Tuấn đi thị sát đều đơn giản gọn nhẹ, rất ít khi bày vẽ, các đơn vị truyền thông cũng không tích cực như thế, nhiều lắm chỉ có một hai phóng viên đi theo, còn phải được sự đồng ý của Liễu Tuấn trước. Lần này đột nhiên phá lệ, ban ngành tuyên truyền bày thế trận lớn, có tới bảy tám nhóm phóng viên xuất hiện.

Còn về nguyên nhân vì sao phá lệ, đoán chừng có liên quan tới địa vị đặc thù của CTy Rạng Đông.

Nghiêm khắc mà nói Cty Rạng Đông không phải là xí nghiệp thuộc tỉnh A, mà là chi nhánh của tập đoàn sắt thép Đông Phương, thuộc TW. Ngọc Lan chiếm 30% cổ phần trong công ty, nhưng quyền quản lý kinh doanh hoàn toàn thuộc về tập đoàn Đông Phương.


Cty Vĩ Phong phá sản gây ra vấn đề lớn, Liễu Tuấn đón lấy trong lúc lâm nguy, thu dọn đốn hỗn loạn một cách tuyệt đẹp. Hiện giờ Cty Rạng Đông sản sinh hiệu quả cực tốt, Ngọc Lan vì thế được hưởng ích lợi. Chỉ một mình nó đã duy trì cả khu công nghiệp nặng Hoa Lâm, giải quyết hơn mười vạn công ăn việc làm, mỗi năm cung cấp khoản thế thu nhập lớn. Thêm vào chia hoa hồng, Cty Rạng Đông gánh vác tới một nửa tài chính thành phố, chỉ sau mỗi khu Trường Hà, tạo động lực sung túc cho sự phát triển của Ngọc Lan.

Trước đó cùng Liễu Tuấn đi thị sát khu Trường Hà, Lưu Quang Hưng nói đùa, người ta hái một quả ngọt, còn hắn hái liền một lúc hai quả, số đúng là rất đỏ.

Thấy đội xa đi tới, các phóng viên có chút khẩn trương, lần đầu tiên bọn họ gặp một cảnh tượng hùng tráng như thế. Trước khi lên đường, các lãnh đạo đã dặn bọn họ phải làm tốt nhiệm vụ này, nói đây là chuyện đích thân lãnh đạo phòng tuyên truyền tỉnh ủy dặn, không thể làm hỏng.

Trong mắt Tiểu Trương, tin tức có liên quan tới tỉnh trưởng tất nhiên là nhiệm vụ chính trị rồi, nghĩ mình sắp được tận mắt thấy tỉnh trưởng truyền kỳ kia, tim Tiểu Trương đập thình thịch, môi khô khốc, cẩn thận quay sang nói với mỹ nữ bên cạnh đang cầm micro:
- Chị Vu, trước kia chị đã gặp tỉnh trưởng chưa?

Cô gái yểu điệu dung mạo xuất chúng này, chính là Vu Thiến "hoa khôi" của ĐTH tỉnh. Vu Thiến từ sau vụ tên phó giám đốc háo sắc kia bị bắn, ở trong ĐTH đường mây rộng bước, mau chóng được thành chủ trì ban tin tức, nhiều năm qua sự nghiệp thuận lợi, đã thành chủ nhiệm tin trức truyền hình có tiếng rồi.

Vu Thiến biết, tất cả là do Liễu Tuấn ban cho, nếu không có Liễu Tuấn trượng nghĩa ra tay, cuộc đời của cô khẳng định đã hoàn toàn khác.

Nghe giọng Tiểu Trương khô khốc, Vu Thiến cũng biết hắn đang khẩn trương, mỉm cười an ủi:
- Tiểu Trương, đừng lo, Liễu tỉnh trưởng rất hòa ái dễ gần, giống như giới truyền thông hay tuyên truyền, là người quan tâm tới quần chúng.

- Vâng, mọi người đều gọi là "Liễu Thanh Thiên" mà...

Tiểu Trương gật đầu.

Vu Thiến mỉm cười không nói thêm nữa, chuyên tâm nhìn ra đường quốc lộ. Vu Thiến dù không căng thẳng như Tiểu Trương, nhưng cũng rất nóng lòng được gặp Liễu Tuấn.Tính ra trừ lần Liễu Tuấn mới lên làm tỉnh trưởng tạm quyền cô có tới phỏng vấn một lần, thì gần 2 năm qua chưa đối diện trò chuyện với Liễu Tuấn rồi.

Bất kể là ở trong lòng cán bộ cơ sở hay quần chúng phổ thông, danh vọng Liễu Tuấn ngày một lên cao, có điều Vu Thiến thấy làm lạ, lần phỏng vấn này đúng là khác thường, trước kia Liễu Tuấn luôn kín đáo thực tế. Nghe nói đích thân trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy hạ lệnh, về sau tất cả tin tức liên quan tới Liễu tỉnh trưởng đều đưa tin trọng điểm.

Qua nhiều năm kinh nghiệm Vu Thiến mơ hồ dự cảm được yêu cầu này có chút không tầm thường, nghĩ tới lời đồn đại nói Lưu bí thư phản ánh vấn đề của Liễu tỉnh trưởng tới TW, chẳng lẽ mấu chốt là ở đó?

Vu Thiên biết, đột nhiên tăng cường tuyên truyền cho vị lãnh đạo trọng yếu nào đó, thường có nghĩa là không lâu sau sẽ có thay đổi, trong lòng cô hi vọng, sự thay đổi này có lợi cho Liễu Tuấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận