Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Liễu Tuấn, em mặc bộ y phục này rốt cuộc có đẹp không vậy?

Trầm Nhiêu đứng trước gương, xoay đi xoay lại liên tục, hỏi.

Tiểu nha đầu hôm nay mặc đồ kiểu Hàn Quốc, váy siêu ngắn, trên người treo lủng lẳng đủ mọi thứ đồ "trang sức", mái tóc dài buông xõa, dôi chân thon dài đi chiếc giày cao gót kiểu hết sức thời đại, trông rất "non tơ".

- Đẹp lắm.
Liễu Tuấn gật đầu.

- Không được nói dối, phải nói thật lòng...
Trầm Nhiêu quay lại, ngồi đối diện với Liễu Tuấn, hai con mắt mở thật to nhìn Liễu Tuấn không chớp lấy một cái, mặt mang theo vẻ không tin tưởng cho lắm, nói:
- Em biết, đám quan lớn các anh miệng không nói lấy được một câu thật lòng. Coi nói dối thành thói quen, Liễu tỉnh trưởng, tôi bảy tỏ sự hoài nghi sâu sắc với mỗi một câu nói của ngài.

Đây là trong phòng bao của khách sạn Thu Thuy, trên bàn chỉ có mấy món ăn đơn giản.

Hai người xem sách ở thư viện một hồi, đi xem phim cuối cùng mới tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm. Nhưng Trầm Nhiêu chẳng chịu yên thân, ăn được vài miếng lại chạy tới soi gương, cứ ngắm nghĩa bộ đồ Hàn Quốc của mình.

Liễu Tuấn có chút đau đầu:
- Nói dối thì cũng phải xem và với ai. Với em, anh không hề nói dối.

Trầm Nhiên liền có chút đắc ý, cười khanh khách. Không ngờ câu nói tiếp theo lại khiến cho cô giáo Trầm tức xì khói. Liễu tỉnh trưởng nói:
- Với trí thông minh của em, còn chưa đủ tư cách khiến anh phải nói dối.

- Anh cho rằng mình thông minh lắm chắc?

Cô giáo Trầm cũng biết, ở khoản đầu óc, mình và Liễu tỉnh trưởng thua kém không ít, có điều miệng không chịu phục, liền lườm cho Liễu tỉnh trưởng một cái xém mày.

Liễu Tuấn cười ha hả, nhìn cô thật kỹ, một lúc sau thở dài.

- Này, anh than thở cái gì thế?
Trầm Nhiêu liền không vừa ý.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Trước kia em không mặc loại y phục này, anh có mua em cũng không mặc.

Lần này thì cô giáo Trầm không hiểu rồi, mặc dù Liễu Tuấn mua cho cô không ít thứ, còn đưa cho cô một tấm thẻ, Trầm Nhiêu đã đi tra, trong đó có rất nhiều tiền. Nhưng đã khi nào y mua cho cô quần áo đâu.

- Này anh có nhớ lộn không hả? Mua đồ cho cô gái khác sao lại tính lên đầu em.

Cô giáo Trầm tự cho mình thông minh, lập tức nghĩ ngay ra mấu chốt vấn đề, nhất định là kẻ lăng nhăng này từng "dụ dỗ" cô gái khác, đã mua y phục như thế để lấy lòng.

Phải nói suy đoán này của cô giáo Trầm tuy không trúng nhưng cũng chẳng sai bao nhiêu. Nhưng Trầm Nhiêu không ngờ rằng, "cô gái khác" trong lòng Liễu Tuấn, là cô "ở kiếp trước".

Liễu Tuấn cũng không giải thích.

Chuyện này ngay cả Liễu Tuấn còn thấy điên rồ, giải thích ra làm sao Trầm Nhiêu tin cho được?

- Ăn cơm đi, nguội rồi ăn không ngon nữa.

Liễu Tuấn nói rồi cắm mặt vào ăn.

Trầm Nhiêu cầm đùa lên, bới mấy hạt cơm cho vào miệng, thích thú nhìn Liễu Tuấn ăn cơm. Khẩu vị người này lúc nào cũng tốt, sức lực dư thừa, cô giáo Trầm trẻ hơn cả chục tuổi, đánh một ván cầu mệt tới thở hồng hộc, Liễu tỉnh trưởng lại cứ như không.

Làm tới tỉnh trưởng vẫn có sức khỏe tốt như thế thật sự là không hề đơn giản.

- Này ăn thêm một chút, đừng vì giữ eo mà ngược đãi bản thân.
Thấy Trầm Nhiêu ăn như mèo, Liễu Tuấn liền nhắc nhở, các cô gái hiện nay đều có cái bệnh này.

Cô giáo Trầm chẳng nghe, hứng thú hỏi:
- Tỉnh trưởng đại nhân, hiện giờ chẳng những tôi hoài nghi mỗi một câu nói của ngài, mà tôi còn hoài nghi ngài là một đại tham quan. Mỗi lần ngài tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm đều không trả tiền. Có phải là ngài lợi dụng chức quyền ăn quịt không?

- Có! Nhưng mà không phải là lợi dụng chức quyền của tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn cười đáp, ở cùng với Trầm Nhiêu, Liễu tỉnh trưởng liền lộ ra bản chất, nói chuyện không hề kiêng dè gì.

- Không phải lợi dụng chức quyền của tỉnh trưởng thì lợi dụng chức quyền gì? Anh còn thân phận nhà nước nào khác sao?

Trầm Nhiêu càng hứng thú, bỏ luôn cả cả đũa xuống, cầm cốc nước quả lên thong thả uống, cười tủm tỉm nhìn Liễu Tuấn. Thời gian gần đây "khai quật" bí mật của Liễu Tuấn trở thành một loại sở thích của Trầm Nhiêu. Cô phát hiện ra, nam nhân trước mặt này ẩn chứa rất nhiều bí mật. Giống như một cái mỏ vàng, mỗi lần đào sâu thêm, là có thể tìm thấy chuyện bất ngờ không lường trước được.

Khi Liễu Tuấn đưa cho cô tấm thẻ kia, số tiền trong đó làm Trầm Nhiêu há hốc mồm rất lâu. Sau đó tất nhiên là phải truy hỏi Liễu Tuấn số tiền này có phải là do Liễu Tuấn tham ô có được không? Còn nói nếu Liễu Tuấn là một đại tham quan, cô sẽ đi tố cáo, không để cho loại tham quan đó ngồi ở vị trí quan trọng làm sằng làm bậy.

Cô giáo Trầm rất có tinh thần chính nghĩa.

Liễu Tuấn liền giải thích mấy câu, chẳng quả lại đồ lên đầu mấy thứ cố phiếu trái phiếu cũ.

Có cái đó, nhiều chuyện đều rất tiện giải thích. Liễu tỉnh trưởng cũng phải phục sự tiên tri sáng suốt của mình, không những có câu trả lời cho cấp trên, còn có thể bịt miệng bạn gái, mình thật là giỏi.

Liễu Tuấn không để ý tới cô, chỉ lo ăn cơm.

- Ha, em nói đúng rồi phải không? Anh đang chột dạ.
Trầm Nhiêu đắc ý nói.

Liễu tỉnh trưởng cứ dung dung ăn cơm, rồi lại uống liền nửa cốc nước hoa quả, mới lấy khăn giấy lau miệng, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vị trí bên cạnh nói:
- Cô giáo Trầm, qua đây ngồi, ngoan ngoãn thể hiện một chút, tôi sẽ cho cô biết chân tướng sự việc.

Trầm Nhiêu cong môi lên.

Nói ra cô giáo Trầm đúng là có lý do để tức giận, vì thích ứng với cái thói "chủ nghĩa nam tử " của Liễu Tuấn, cô giáo Trầm luôn cho mình là điển hình "chủ nghĩa nữ quyền" phải thay đổi rất nhiều. Nhưng cho dù mình có ôn nhu bao nhiêu, trong mắt người này đều là hết sức đương nhiên, cho dù quan hệ hai người không chỉ là nắm tay như trước, thường xuyên ôm ấp âu yếm nhau, thế nhưng chỉ tới thế thôi, Liễu Tuấn không có ý đồ tiến thêm một bước.

Cô giáo Trầm có hiện đại tới đâu, thì giới hạn cuối cùng này cũng phải giữ. Không thể để mình chủ động đề ra phải không?

Thế thì quá hoang đường.

Thực sự không hiểu trong lòng người này mình là thế nào, đôi khi Trầm Nhiêu thậm chí hoài nghi mình là vật thay thế ai đó. Mặc dù suy nghĩ này rất điên rồ, nhưng Trầm Nhiêu cảm giác được rõ ràng.

Cô giáo Trầm vốn không để ý, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng dậy, ngoan ngoan ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, cố gắng tươi cười, loại nụ cười rất kịch, nói:
- Thế nào tỉnh trưởng đại nhân, tiểu nữ đã đủ ôn nhu chưa?

Liễu Tuấn cười lớn, đưa tay ra ôm lấy eo cô kéo tầm thân mềm mại của cô giáo Trầm vào lòng.

- Vậy thì nói cho em biết vậy, cái khách sạn này có thể tính là của anh, anh là ông chủ lớn.

- Không phải chứ? Anh tàn nhẫn như vậy sao? Người ta là đại tham quan, đều tham ô lấy tiền, giỏi lắm thì mấy căn nhà. Anh thì giỏi qua, lấy cả một tòa khách sạn lớn như thế này. Này, có phải tỉnh trưởng nào cũng mạnh tay như vậy không?

Cô giáo Trầm thét lên, ngồi bật dậy, đôi mắt mở trừng trừng nhìn Liễu Tuấn, hoàn toàn không tin.

Liễu Tuấn lấy làm lạ:
- Vì sao nhất định phải tham ô.

- Anh không tham ô thì lấy đâu ra tiền? Đừng nói với em số của phiếu kia của anh đáng giá mấy trăm triệu... Đây là khách sạn 5 sao đấy.

Trầm Nhiêu không kinh doanh, nhưng kiến thức cơ bản vẫn có, khách sạn Thu Thủy ít nhất phải trị giá mấy trăm triệu. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trầm Nhiêu, cho dù không đi tố cáo thật, Trầm Nhiêu cũng không hi vọng nam nhân mình yêu là một đại tham quan. Trầm Nhiêu sở dĩ vứt bỏ nguyên tắc của mình, yêu Liễu Tuấn tới không còn thuốc chữa, nói tới cùng là vì chính nghĩa y thể hiện ra làm cảm động. Khi hai người mới quen nhau, cô không biết y là một đại tham quan.

Điều này khác với những cô gái trẻ bày đủ mọi thủ đoạn để tiếp cận với các quen lớn.

Liễu Tuấn dở khóc dở cười, đưa tay ra gõ cho cô một cái, mắng:
- Đừng có luôn miệng đại tham quan được không, khó nghe lắm.

- Chẳng lẽ không phải sao?
Trầm Nhiêu có chút tức giận.

- Đương nhiên là không phải, con đường sáng nghiệp của anh hoàn toàn có thể viết thành một quyển sách. Cho em biết nhé, đó là một truyền kỳ trăm phần trăm. Hay là thế này, về sau có thời gian, anh kể lại cho em nghe, em viết thành sách, không khéo lại bán chạy như tôm tươi.

Liễu tỉnh trưởng tâm tình không tệ, trêu bạn gái.

- Được, vậy hiện giờ anh nói trước một chút đi, dù sao cũng không bận...

Cô giáo Trầm tức thì rất hào hứng, chủ động ôm lấy cổ Liễu tỉnh trưởng, nài nỉ.

Cô thực sự rất muốn khai quật bí mật của Liễu Tuấn.

- Không được, chuyện này dài lắm, cho dù là bản thân anh cũng phải nghĩ lại một lượt mới kể được.

Trầm Nhiêu nghe nói thế liền buông tay ra, bĩu môi.

Chính lúc cô giáo Trầm mắt đảo loạn, muốn bày ra "mưu mô" gì thì cửa phòng bao đột nhiên có người gõ , Trầm Nhiêu vội ngồi thẳng dậy.

- Mời vào.
Liễu Tuấn nói.

Phòng bao bị mở ra, Trầm Nhiêu chỉ thấy trước mắt tôi lại, một bóng người khôi ngô xuất hiện ở cửa.

- Hắc Tử?

Liễu Tuấn cũng có chút giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui