Liễu Tuấn tự lái xe đi trên con đường mòn vắng vẻ của công viên Long Sơn.
Con đường này dẫn tới một biệt thự.
Ủy viên cục chính trị, phó chủ tịch chính hiệp toàn quốc, bộ trưởng bộ thống chiến TW Hà Duyên An sống ở đó.
Hà Duyên An khác với cha và anh trai, bà còn khá trẻ thích sống ở biệt thự hiện đại hơn một chút.
Nếu nói tới mức độ thoải mái cho cuộc sống mà nói, biệt thự hiện đại hóa đúng là hơn xa tứ hợp viện kiểu cổ.
Hà lão gia tử và Hà Trường Chinh kiên trì sống trong tứ hợp viện, e rằng đa phần do tâm lý tác động.
Trên đường tới đây phải qua hai trạm kiểm tra mới tới được tòa biệt thự ẩn dưới tàng cây xanh, xe vừa dừng lại, một quan quân cảnh vệ trẻ tuổi đã chạy tới mở cửa xe cho Liễu Tuấn.
Cho dù đứa con cưng duy nhất của Hà Duyên An ở tít tận tỉnh A, thì tòa biệt thự nhỏ nhắn này cũng không bị vắng vẻ, cả một tiểu đội cảnh vệ ở trong đó, thêm vào nhân viên phục vụ gia chính, trong biệt thự có tới mười mấy người.
Hôm nay là thứ bảy, Hà Duyên An nghỉ ngơi ở nhà.
Những lãnh đạo cao cấp như bà có thời gian làm việc nghỉ ngơi khá quy luật, khác hẳn với Liễu Tấn Tài. Đương nhiên cũng vì Liễu Tuấn gọi điện trước muốn tới thăm tiểu cô, Hà chính cục mới nể mặt đợi ờ nhà.
Liễu Tuấn xuống xe không vào nhà ngay mà mở cốp sau, lấy ra một cái giỏ trúc, khoác ở tay rồi thong thả đi vào phòng khách biệt thự.
Nếu là một vị tỉnh trưởng khác tới bái phỏng, Hà Duyên An sẽ đứng ở cổng đón, có điều với đồng chí Liễu Tuấn thì miễn cái lễ tiết này.
Nhưng Hà Duyên An không ngờ rằng Liễu Tuấn mang quà tới.
- Liễu tỉnh trưởng, sao cậu cũng học cái thói dung tục này rồi?
Liễu Tuấn vào cửa thì Hà Duyên An đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, thấy cái giỏ trên tay Liễu Tuấn, Hà Duyên An nghiêm mặt "mắng".
- Hà chính cục đừng hiểu lầm, cháu mang chút đặc sản tới để hối lộ cô, cháu đem biếu chú Cam.
Liễu Tuấn cười đáp.
- Ồ, cậu và chú Cam có giao tình thân thiết từ khi nào thế.
- Tất nhiên là thân thiết chứ ạ, hơn nữa chú Cam là thành phân trí thức cao cấp được mọi người kính ngưỡng, đám vãn bối bọn cháu tới lấy lòng chú Cam là điều đương nhiên mà.
Cam Sương cười:
- Được Liễu tỉnh trưởng lấy lòng, Cam Sương không khỏi sợ hãi.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Kỳ thực lần này là cháu mượn hoa hiến phật, chỗ thổ sản này có một nửa là do Khả Tuệ hiếu kính cô chú, cháu làm xa phu thuận tiện mang tới. Nói không chừng lừa được bữa cơm, tài nấu nướng của chú Cam chắc là ngày càng cao rồi.
Liễu tỉnh trưởng vừa nói vừa mở giỏ ra, quả nhiên bên trong mấy thứ măng tươi, thịt sấy ...
- Nói như thế là ta trách nhầm cậu rồi.
Hà Duyên An liếc xéo y một cái.
Liễu Tuấn cười:
- Không dám, lãnh đạo phê bình, tôi nghiêm túc tiếp thu. Có sai phải sửa, tóm lại là lãnh đạo vì tốt cho chúng tôi mà.
Hà Duyên An lắc đầu:
- Ài, cái người này làm tỉnh trưởng rồi vẫn cứ mồm mép leo lẻo. Cán bộ tình A đừng để bị ảnh hưởng mới được.
- Cán bộ tỉnh A được bí thư Phi Bằng quản chặt lắm, chẳng cần cháu quan tâm.
Hà Duyên An không chút khách khí nói:
- Liễu Tuấn, quá rồi, cháu không thể ngồi xuống rồi mới cáo trạng à? Sốt ruột như thế hơi khó coi đấy.
Chuyện Lưu Phi Bằng cáo trạng Liễu Tuấn với Lý chủ tịch và hai lãnh đạo chủ yếu của TW chẳng giấu được ai. Hà Duyên An tất nhiên là biết, với Liễu Tuấn, bà có thể nói thẳng thừng.
- Vâng, vậy thì cháu ngồi xuống rồi mới cáo trạng.
Liễu Tuấn nói xong cũng chẳng đợi mời, ngồi thẳng xuống ghế sô pha.
Cam Sương thì chẳng quan tâm tới lời nói của hai người, lấy tinh thần người làm học vấn, cẩn thận quan sát số đặc sản, thậm chí còn cẩm cả miếng thịt khô lên quan sát dưới ánh mặt trời, gật gù nói:
- Ừm, đều là thứ tốt cả, Liễu Tuấn , nếu cháu muốn ăn chực như thế thì hôm nay chú mời cháu một bữa là được.
- Thế thì tốt quá, hôm nay cháu gặp may rồi.
Một cô gái mặt tròn tròn chừng hai mươi tuổi mang trà lên cho Liễu Tuấn, rồi mang số đặc sản trên bàn cất đi.
Cam Sương là thành phần trí thức thuần túy nhất, nói mời Liễu Tuấn ăn cơm là lập tức đứng lên:
- Mọi người nói chuyện, chu đi chuẩn bị.
Hà Duyên An lắc đầu:
- Lão Cam ông vội gì chứ? Liễu Tuấn từ xa tới chuyên nịnh bợ ông, ông cũng phải tiếp chuyện người ta vài câu. Hơn nữa ông không muốn tìm hiểu tình hình của con trai à?
Cam Sương nghe thấy có lý, liền ngồi xuống:
- Liễu Tuấn, Khả Tuệ có gây thêm phiền hức cho cháu không?
- Không đâu ạ, Khả Tuệ làm bí thư khu Chu Khê, còn làm rất tốt, gây dựng được uy vọng ở bên đó rồi.
Cam Sương gật đầu, tựa hồ rất vui vẻ.
Bất kể là ai, nghe nói con mình giỏi giang đều vui vẻ, Cam Lâm có mọt sách cũng chẳng phải ngoại lệ.
Hà Duyên An không tin tưởng mấy, cảnh giác nói:
- Liễu Tuấn, cháu đừng có bao che chỉ nói mấy lời dễ nghe. Khả Tuệ là con cô, cô biết. Cái gì chưa nói chứ chừng đó tuổi làm bí thư khu ủy làm sao gây dựng được uy tín nhanh như vậy?
Trước kia Liễu Tuấn đưa Cam Khả Tuệ xuống Chu Khê, Hà Duyên An không tán thành lắm, 27 tuổi làm cán bộ cấp chính xử ở bộ ủy ban quốc gia thì không hề gì. Nhưng tới cơ sở thì không giống thế nữa, làm quan phụ mẫu lo cơm áo cho cả triệu người, nghĩ một chút thôi đã thấy chẳng phải chuyện nhẹ nhõm gì.
Có điều Liễu Tuấn kiên trì, Hà Duyên An không tiện phản đối.
Dù sao Cam Khả Tuệ là cán bộ tỉnh A, phải phục tùng tổ chức an bài, có Liễu Tuấn chỉ điểm, Cam Khả Tuệ cẩn thận thêm một chút, chưa chắc không phải là sự rèn luyện tốt. Chính đàn trong nước, có thể làm tốt bí thư khu ủy, thường thường có nghĩa là nhân tài toàn diện rồi.
Liễu Tuấn cười:
- Tiểu cô, Khả Tuệ là con cô, nhưng cô chưa chắc hiểu em nó bằng cháu. Trong mắt cha mẹ, Khả Tuệ có 80 tuổi tuổi cũng là đứa bé. Trong mắt cháu, Khả Tuệ là cán bộ trẻ tuổi rất có năng lực, khéo rèn rũa sẽ thành đại tài.
- Biết rõ cháu nói có chút không thật lòng, cô vẫn thích nghe.
Nói ra cũng kỳ quái, có nhiều con cháu như thế, nhưng chỉ nói chuyện với Liễu Tuấn là Hà Duyên An thấy tâm tình thoải mái, đôi khi quên mất thân phận cao thấp hai bên.
Cam Xương xen vào:
- Duyên An, anh thấy Liễu Tuấn nói đúng, Khả Tuệ lớn rồi, chúng ta không thể coi nó như trẻ con nữa. Coi một bí thư khu ủy như trẻ con là không đúng đâu.
Hà Duyên An chỉ biết cười khổi.
Cam Sương có chút ngây thơ, lại hơi cổ hủ. Đây đoán chừng là bệnh chung của phân tử trí thức trong nước.
- Tiểu cô, cháu không thổi phồng đâu. Khả Tuệ làm việc không tệ, ra sức phát triển kinh tế, xử lý ô nhiễm, kiến thiết đội ngũ cán bộ, đều đạt được thành tích nhất định. Ngô Hưng Bình đã biểu dưỡng em nó trên đại hội mấy lần.
Ngô Hưng Bình công khai biểu dương Cam Khả Tuệ ít nhiều vì thân phận nha nội của hắn, nhưng nếu Cam Khả Tuệ quá kém, Ngô Hưng Bình cũng không biểu dương hắn.
Hà Duyên An gật đầu:
- Chỉ cần nó thực sự có năng lực, cô đương nhiên là vui mừng.
Cam Sương lại hứng thú hỏi một số chuyện cụ thể của Cam Khả Tuệ, Liễu Tuấn trả lời đúng sự thực. Cam Sương liên tục gật đầu, rất là hài lòng, mọi người tán gẫu một hồi, Cam Lâm đứng dậy, tới bếp nấu nướng.
Lần này Hà Duyên An không giữ.
Liễu Tuấn hôm nay tới bái phỏng chắc chắn còn có lời muốn nói, câu chuyện tiếp theo, khẳng định Cam Lâm không có hứng thú lắng nghe.
- Liễu Tuấn hiện giờ thế cục phức tạp, phía cháu phải cận thận nhiều hơn.
Hà Duyên An chậm rãi nói, bà tất nhiết hiểu ẩn ý bên kia nhắm vào tập đoàn Thu Thủy và Hoa Hưng.
Có lẽ Liễu Tuấn tới cũng có liên quan tới chuyện đó.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Vâng, cháu sẽ chú ý. Cũng chẳng quan trọng lắm, chó cùng dứt giậu mà thôi.
- Cháu tự tin quá nhỉ.
- Sự thực là thế mà.
Liễu Tuấn bình tĩnh nói:
- Đông nam có chuyện, tiều cô có ý gì không?
Hà Duyên An ngẩn ra, rồi nghiêm túc nhìn Liễu Tuấn.
Vu Hướng Hoành ngã ngựa, theo Liễu Tuấn thấy là chuyện sớm muộn, như y nói chuyện với cha mình hôm qua, ai bài sau này mới là quan trọng. Cho dù Vu Hướng Hoành cuối cùng giữ không nổi, thì cái ghế đó bên kia tuyệt đối không để lọt vào tay hệ phái khác. Nghiêm Liễu hệ cũng quyết không để đối phương dễ dàng toại nguyện. Nhưng Nghiêm Liễu hệ trực tiếp giành lấy thì không thực tế lắm.
Trừ Nghiêm Liễu hệ ra các tập đoàn khác cùng đang nhìn vào đó chằm chằm.
Phân tích tỉ mỉ nếu Hà Duyên An có thể ra mặt tranh thủ là điều Nghiêm Liễu hệ muốn thấy, có lẽ còn ở đằng sau giúp cho một chút. Hiện giờ phải xem thái độ Hà Duyên An ra sao.
Một lúc sau Hà Duyên An nói:
- Hiện giờ thảo luận chuyện này còn sớm lắm.
Liễu Tuấn mỉm cười vâng dạ.