Trùng Sinh Chi Nha Nội

Dưới ánh đèn nê ông xanh đỏ, tấm biển "CLB Hoàng Gia" tỏa sáng lấp lánh.

CLB này quy mô rất lớn, ở thủ đô coi như có chút tiếng tăm, cho dù không có quy mô như bốn CLB đỉnh cấp, nhưng làm ăn rất tốt, chỉ nhìn từng hàng xe hơi xếp bên ngoài là biết rồi.

Có điều từ cấp bậc của xe có thể nhìn ra, nơi này là chốn giải trí đại chúng, có đủ các loại xe , trong đó tất nhiên không thiếu nhãn hiệu xe cao cấp, cũng có xe rất phổ thông. Còn ở bốn CLB đỉnh cấp, cơ bản không nhìn thấy loại xe tầm trung trở xuống.

Bốn CLB đỉnh cấp thực hiện chế độ hội viên, thẻ hội viên cấp thấp nhất mỗi năm cũng phải tốn mấy trăm nghìn, đủ mua mấy cái xe cấp thấp rồi. Đi cái xe mấy chục nghìn tới CLB đỉnh cấp, chẳng phải là chuốc khổ vào thân sao? Trước kia Liễu tỉnh trưởng cũng đã làm thế, đi một cái xe Trường Phong bình thường, nhưng lại cầm thẻ kim cương số một.

Trình Tân Kiến đứng ở cửa CLB Hoàng Gia đợi, bên cạnh còn có hai người khác, một là Tiêu Kiếm còn lại là Lăng Thao, cả ba đều mặc thường phục. Nếu mặc đồng phục thì chủ CLB sợ mất mật rồi, ở chốn ăn chơi thế này xuất hiện cánh sát mặc đồng phục, phản ứng đầu tiên của mọi người là tới đóng cửa rồi.

Clb này đã là do bạn Trình Tân Kiến mở thì tất nhiên Trình Cục không phá người ta.

Hiện giờ Tiêu Kiếm là phó cục trưởng thứ nhất cục quản lý trị an, vóc dáng vẫn như thiết tháp, nhưng khuôn mặt cứng cỏi hơn nhiều, thêm vài phần tang thương. Côn tác công an chẳng phải nhẹ nhàng gì.

Tiêu Vũ thì vẫn ở cục hai, theo như tin đồn, Tiêu Vũ có khả năng sẽ thăng chức cục trưởng cục hai trong thời gian ngắn nữa. Hiện giờ Tiêu Vũ đã tới Minh Châu tham gia tổ công tác của Trung kỷ ủy. Bất kỳ vụ án lớn nào cũng có khả năng liên quan tới phạm tội kinh tế, Tiêu Vũ tới đó tra án là điều tất nhiên. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, có thể sau khi vụ án Minh Châu kết thúc, Tiêu Vũ sẽ thăng chức.

Nhìn thấy Lăng Thao, Liễu Tuấn hơi bất ngờ.

Trong lòng y, Lăng Thao bẽn lẽn ngại ngùng, chẳng có chút liên quan nào tới Trình Tân Kiến.

- Ha ha, tỉnh trưởng bất ngờ phải không? Hiện giờ Lăng Thao là huynh đệ chúng tôi, nổi tiếng trong bộ rồi, vụ án trị án đa phần phải nhớ cậu ta ra tay, nhất là vụ án liên quan tới mạng internet, thiếu cậu ta chúng tôi chẳng làm nổi.

Trình Tân Kiến thấy Liễu Tuấn ngạc nhiên cười khà khà giải thích.

Trình Tân Kiến biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lăng Nhã, Lăng Thao là em Lăng Nhã, Trình cục là người nghĩa khí, không thể không nâng đỡ một chút. Tuy Trình Tân Kiến không phải lãnh đạo bộ, nhưng có tư cách lão thành, lại là đại tướng trung kiên của "băng Hướng Dương", tiếng nói hơn hẳn các cục trưởng khác trong cục.

Cấp bậc Lăng Thao hiện nay đã là chính xử, nhưng theo suy tính của Lăng Quân Khánh, hi vọng hắn sớm ngày thoát mình khỏi công tác kỹ thuật, sang quản lý hành chính, làm phong phú kinh nghiệm nhậm chức. Sau này tiếp tục phát dương quang đại cho nhà họ Lăng.

Chuyện này Liễu Tuấn cũng đã nói tới với Trình Tân Kiến, đoán chừng thời cơ chưa tới, một khi gặp thời cơ thích hợp Trình Tân Kiến sẽ ra sức.

Chức vụ ra sao chưa nói vội, Lăng Thao theo Trình Tân Kiến sửa đổi cái tính như tiểu cô nương đi đã. Nếu không với cái tính đó, lãnh đạo bộ cũng không yên tâm để hắn đi quản lý công việc hành chính.

Không có uy không thể phục người khác.

- Chào Liễu tỉnh trưởng.

Lăng Thao đi tới bắt tay Liễu Tuấn, ít nhiều có chút ngại ngùng. Trước kia mới biết quan hệ của chị và Liễu Tuấn, trong lòng hắn khúc mắc rất lâu, có điều thấy chị mỗi lần nhắc tới Liễu Tuấn thì hào hứng, đủ thấy Liễu Tuấn mang lại cho chị rất nhiều niềm vui. Dù sao Lăng Thao được giáo dục tại Mỹ, quan niệm cởi mở hơn người trong nước nhiều. Hiện giờ có Lăng Lâm, tiểu nha đầu rất đáng yêu, Lăng Thao cưng vô cùng, sớm đã coi chuyện này là đương nhiên rồi. Chỉ có điều gặp Liễu Tuấn vẫn có chút thiếu tự nhiên.

Liễu Tuấn đưa tay ra vỗ vai hắn, nói:
- Lăng Thao, theo Trình cục phải biết uống rượu, còn nữa cũng phải học tát người khác.

Lăng Thao đỏ mặt.

Trình Tân Kiến cười ha hả:
- Tỉnh trưởng nói đúng lắm, công an chúng ta đâu phải là mời khách ăn cơm, đối với đám khốn kiếp thì cần gì khách khí? Dám không ngoan ngoãn là đánh luôn. Tiến sĩ Lăng, tôi nói với cậu rồi, nói lý lẽ với đám người đó là vô dụng. Nể mặt chúng là chúng trèo lên đầu lên cổ ngay.

Lăng Thao gật đầu vâng dạ.

- Biết tỉnh trưởng đã ăn cơm, chúng ta chỉ làm vài món nhắm ít rượu thôi, thế nào?

Trình Tân Kiến vừa dẫn Liễu Tuấn đi vào bên trong vừa nói.

Nếu là người khác mời tỉnh trưởng, nào có chuyện không an bài trước, tỉnh trưởng đại nhân tới mới hỏi không khỏi thất lễ. Những giữa hai người thì tất nhiên không xa lạ như vậy.

Liễu Tuấn cười:
- Uống rượu là sở thích của anh, không phải của tôi.

- Vậy... Đi hát, phòng KTV ở đây hiệu quả cách âm không tệ.

- Chỉ bốn người chúng ta hát à?

- Hài, muốn có các cô em bồi tiếp thì khó gì? Tôi nói với lão Dịch một tiếng, bảo hắn gọi cô em xinh nhất tới hát với tỉnh trưởng.

Lão Dịch hẳn là chủ của CLB này rồi, là bạn của Trình Tân Kiến.

Liễu Tuấn cười lắc đầu.

Trình Tân Kiến cũng biết, Liễu Tuấn không thích có qua lại với những cô gái chốn giải trí. Có điều chẳng làm khó được hắn:
- Vậy thì chúng ta đi chơi Bowling, làm vài ván rồi đi xong hơi, bảo người ta tới mát xa thả lỏng một chút, thế nào?

Hoạt động thể dục luôn là hạng mục Liễu tỉnh trưởng thích.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Được, vậy thì chơi vài ván.

Sàn Bowling của CLB Hoàng Gia có quy mô cực lớn, tổng cộng có hai bốn đường bóng. Khi đám Liễu Tuấn vào đã có không ít người đang chơi, tiếng bóng vang lên ầm ầm, nghe rất náo nhiệt.

Đôi khi Liễu Tuấn cũng thích không khí náo nhiệt như vậy.

Bốn người chơi hai đường bóng, Bowling là trò tốn sức, chơi liên tục thì dù sức khỏe tốt như Liễu tỉnh trưởng và Tiêu cục trưởng cũng chăng chịu nổi, bốn người thay phiên nhau chơi sẽ không quá mệt.

- Tỉnh trưởng chơi trước đi, tôi gọi người chuẩn bị chút đồ nhắm và rượu.

Trình Tân Kiến nói.

Trong sàn Bowling có một gian cà phê nho nhỏ, có mấy cái bàn để khách chơi mệt thì nghỉ ngơi, cũng là một khoản thu nhập, nhất cử lưỡng tiện.

Lăng Thao vội nói:
- Trình cục và Liễu tỉnh trưởng cứ chơi trước đi, để tôi đi bảo người chuẩn bị.

- Được, vậy cậu đi đi.

Trình Tân Kiến phất tay lên.

Nhìn theo bóng lưng Lăng Thao, Liễu Tuấn nói:
- Xem ra Lăng Thao cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi, biết phục vụ vì lãnh đạo.

Trình Tân Kiến cười:
- Tỉnh trưởng, Lăng Thao đúng là thông minh, chỉ có điều tính cách quá nhã nhặn. Tôi chính muốn cậu ta tiếp xúc thêm nhiều hơn với các loại người trong xã hội, dần dần tính cách thô hơn. Chỉ cần cậu ta biết chuyện đối nhân xử thế một chút nữa, tôi thấy kiếm cái chức phó cục trưởng cục tin tức không phải khó. Dù sao người ta có bằng cấp có kỹ thuật, thăng tiến nhanh một chút cũng là nên, kẻ khác có thèm cũng vô dụng.

- Được, anh cứ xem rồi an bài. Nào, đi chơi vài ván.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, thấy người khác chơi hào hứng, Liễu tỉnh trưởng cũng thấy ngứa ngày, đi thay giầy, Liễu Tuấn chơi Bowling thường dùng loại bóng nặng nhất, nếu không mất mặt, uống phí tấm thân học võ từ nhỏ.

Thấy cảnh này Trình Tân Kiến lắc đầu:
- Đồ đệ của Lương bộ trưởng có khác, tôi không chơi nổi bóng nặng như thế, phải chọn loại nhẹ hơn, nếu không chẳng chơi nổi một ván.

Liễu Tuấn đi tới ném bóng đi rất tiêu sái, chơi Bowling chú trọng kiểm soát lực, tư thế chính xác. Liễu Tuấn ném bóng đi chính giữa, "loảng xoảng" một tiếng, đổ hết.

Trình Tân Kiến cũng ném bóng đi, đổ chín ky, phải ném thêm một quả nữa.

Liễu Tuấn cười:
- Anh Trình, có tiến bộ rồi.

- Không được, không được, già rồi.

Trình Tân Kiến liên tục lắc đầu.

Hai người nói cười chơi hết một ván. Lăng Thao cũng đã gọi một bàn đồ nhắm và bia đợi ở đó. Hiếm có là trên bàn có một bình Mao Đài, đó là do Trình Tân Kiến mang tới. Hiện giờ Mao Đài giả quá nhiều, dù là ở CLB Hoàng Gia cũng chưa chắc là đồ thật.

Trình Tân Kiến chỉ uống Mao Đài, đó là cái tật do Liễu Tuấn gây ra.

- Được rồi, được, chúng ta nghỉ một chút. Tiêu Kiếm, cậu và Lăng Thao chơi đi.

Trình Tân Kiến cùng Liễu Tuấn đi tới bàn ngồi xuống, đích thân mở bình Mao Đài rót cho Liễu Tuấn.

- Nào, tôi mời tỉnh trưởng một chén.

Hai người khẽ chạm cốc uống cạn.

Uống được vài chén, Trình Tân Kiến tỏ ra ngập ngừng như có điều gì muốn nói.

Liễu Tuấn cười:
- Sao, trước mặt tôi mà anh còn có gì khó nói à?

- À, mấy ngày qua có tin đồn, nói nhân sự trong bộ sắp biến đổi, Lương bộ trưởng có khả năng ở trong danh sách điều chỉnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui