Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đám thanh niên vốn hùng hổ muốn kiếm chuyện. Đó là đặc điểm của thanh niên thời đại này, yên lành còn đi sinh sự, lần này kiếm được cớ sao chịu bỏ qua.

Vốn cho rằng bên Trình Tân Kiến chỉ có hai người, bọn chúng chiếm ưu thế lớn. Không ngờ đằng sau còn có Tiêu Kiếm và Lăng Thao. Tiêu Kiếm thì trông có vẻ như năm ba tên bên kia cũng chẳng phải đối thủ. Lăng Thao bề ngoài nhã nhặn, nhưng vóc dáng cao lớn, không phải dễ đối phó. Vậy là ưu thế không còn tồn tại nữa.

Đám thanh niên chỉ sốc nổi chứ không ngu, thấy thế không hay, liền không xông tới nữa, có điều không chịu kém thế.

- Này, muốn đánh nhau à? Các người có biết anh ấy là ai không?

Tóc vàng chỉ vào tên thanh niên đứng đầu, huyênh hoang quát tháo.

Chẳng cần nói là lại đụng phải đám công tử quan lại hoặc nhà giàu gì rồi, có điều từ thành viên tạo thành "đội ngũ" này, đoán chừng "chiêu bài" không lớn.

- Hừ.

Tên thanh niên đứng đầu trừng mắt với Tóc vàng, ý bảo hắn không được nói ra.

- Vâng vâng vâng... Hôm nay coi như các người may mắn đấy.

Tóc Vàng vừa nói vừa lườm Trình Tân Kiến.

Tên cầm đầu nói:
- Đồng chí già, đừng có hung hăng như vậy, hiểu không? Hôm nay gặp phải mấy người chúng tôi còn dễ ăn nói đấy, nếu không chuyện này không xong đâu.

Hắn nói với giọng điệu cao ngạo của kẻ bề trên không sao che giấu được.

Nghe lời này, Trình cục đúng là không biết phải trả lời ra sao. Nếu so đo với đám nhóc con này thì chẳng ra gì, nhất là lại ở trước mặt Liễu Tuấn, nếu hôm nay không có Liễu Tuấn ở đây, Trình cục trưởng đã chẳng dễ ăn nói như thế.

Liễu Tuấn cười khoát tay.

- Đi đi.

Tiêu Kiếm lạnh lùng nói với mấy tên thanh niên.

Thái độ này của Tiêu Kiếm khiến cho nám thanh niên rất khó chịu, nhưng đánh không được, thì trừ bỏ đi, thực sự không còn cách nào khác.

Tên thanh niên đứng đầu bước đi ngay, tóc vàng còn ném lại vài câu dọa nạt sau đó lật đật chạy theo. Hai cô bé mười sáu mười bảy tuổi còn thi thoảng quay đầu lại nhìn, có vẻ rất tò mò với mấy "đồng chí già".

- Con mẹ nó chứ, đám ranh con này.

Đợi đám thanh niên đi qua phía bên kia rồi, Trình Tân Kiến hừ một tiếng.

Đây là lần đầu tiên Trình cụ bị mất mặt trước mặt Liễu Tuấn, đúng là xui xẻo.

Liễu Tuấn cười:
- Bỏ đi, chỉ là đám trẻ con thôi. Nào, uống rượu.

Thế là mấy người họ không chơi bóng nữa, ngồi uống rượu tán gẫu. Liễu Tuấn rất quan tâm tới Lăng Thao, y hiểu tâm tư của Lăng Quân Khánh, nếu như trước khi ông ta lui về có thể thuận lợi đưa Lăng Thao qua bên quản lý hành chính, coi như đã hoàn thành tâm nguyện.

Lăng Thao hiện giờ làm ở cục tin tức thông tấn, cho dù đây là ban ngành tương đối chuyên nghiệp, có điều không phải là không có chức vị hành chính. Trước kia Liễu Tuấn tính để Lăng Thao tiến cấp ở cục tin tức, sau đó mới đưa ra ngoài làm hành chính, công tác một thời gian nữa rồi mới điều tiếp ra ban ngành khác.

Lăng Thao có bằng tiến sĩ ở Mỹ, tiếp cấp ở ban ngành kỹ thuật rất dễ. Có điều bên kia đang nhắm vào Lương Quốc Cường, Liễu Tuấn không tiện nhắc tới chủ đề đó nữa. Chỉ hỏi về công việc cụ thể, Lăng Thao hỏi gì trà lời nấy.

Liễu Tuấn khá hài lòng.

Năng lực và thái độ công tác của Lăng Thao không cần phải lo lắng, cứ mặc hắn theo đám Trình Tân Kiến, rèn luyện va chạm cuộc sống một thời gian là đủ điều kiện rồi.

Lăng Thao kỳ thực cũng nghe phong thanh, nói Lương Quốc Cường có khả năng điều động, nếu là trước kia hắn chẳng quan tâm, chỉ vùi đầu làm kỹ thuật. Hiện giờ thì khác, hắn biết Lương Quốc Cường tán thưởng mình, sở dĩ bản thân lên cấp chính xử nhanh như thế là do Lương Quốc Cường nâng đỡ. Lương Quốc Cường điều đi, con đường sau này khó nói.

Có điều hắn không dám hỏi Liễu Tuấn.

Thấy Lăng Thao cứ mấp máy miệng mấy lần , Liễu Tuấn nói:
- Lăng Thao, có gì cứ nói đi, nơi này không có người ngoài.

- Vâng, chuyện này, tôi nghe nói Lương bộ trưởng có khả năng bị điều đi ... Không biết có phải không?

Liễu Tuấn hỏi tới, Lăng Thao không thể không lên tiếng, anh mắt nhìn Liễu Tuấn rất chăm chú.

- Không tệ đâu, biết quan tâm tới những chuyện này là có tiến bộ rồi. Chuyện này tạm thời chỉ là tin đồn, bổ nhiệm cán bộ cao cấp, TW phải suy tính chu toàn. Cậu chỉ cần làm tốt công việc trong phận sự là được rồi.

- Ồ...

Lăng Thao gật đầu, yên tâm trở lại. Nếu đã là tin đồn thì không có gì phải lo lắng nữa.

Trình Tân Kiến thì lo thầm, nghe giọng của Liễu Tuấn thì chuyện này ngay cả Liễu Tuấn cũng không nắm chắc ngăn cản được chuyện này nữa. Trình Tân Kiến bề ngoài thô hào, nhưng bên trong tinh tế. Ở kinh sư lâu năm, rất rõ sự vòng vèo trong quan trường.

Bên này đang nói chuyện thì phía bên kia đột nhiên tranh cãi, một cô gái thét lên.

Liễu Tuấn nhìn theo tiếng ầm ĩ, chỉ thấy đám thanh niên lúc nãy đang loạn hết lên, một cô gái cầm chai rượu, nghiêm khắc mà nói là nửa chai rượu, không biết đập vỡ ở đâu. Tên thanh niên cầm đầu thì che mắt quát tháo, khẽ tay có máu tuôn ra, xem ra nửa chai rượu kia đập lên đầu hắn.

Có điều bọn bọn chúng vốn cùng một bọn lại đột nhiên nội chiến, làm người ta ngạc nhiên.

Tên Tóc vàng rống lên:
- Này Tiểu Vân, cô điên rồi hả? Sao lại đánh anh Lương?

- Đứng thế, con chó này, nể mặt mày mày không biết, mày biết anh Lương là ai không? Con điếm thối tha, còn không bỏ chai rượu xuống.

- Rạch mặt nó, con ** này...

Tức thì đủ các thứ tiếng chửi bởi vang lên, náo nhiệt vô cùng.

Tiểu Vân tay vẫn cầm nửa chai rượu, một chân dẫm lên ghế, bảo vệ một cô gái khác:
- Ai bảo hắn giở trò lưu manh.

- Lưu manh? Tao nhổ vào, mày cho rằng mày là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc à? Anh Lương nhìn trúng mày, mới đưa bọn mày đi chơi, *** đừng có mà không biết điều.

Mấy tên thanh niên quát um lên, nhưng nhìn nửa chai rượu lởm chởm trong tay Tiểu Vân, không dám xông đến. Bị thứ hung khí không quy tắc này đâm vào người một cái thì thủng lổ lớn ngay, có cầm máu cũng không nổi, mấy tên thanh niên này cũng từng đánh nhau nên biết sợ.

Tóc vàng thì nhìn tên Lương vị đánh vỡ đầu.

- ***, đánh chết bọn nó cho tao.

Tên Lương đứng bật dậy, bỏ tay ôm đầu ra, rống lên như sói tru. Cả khuôn mặt máu me loang lổ, có thể thấy bị cái chai rượu kia đạp cho một cái không nhẹ.

Mấy tên thanh niên kia được hiểu lệnh, lập tức choang choang, đập vỡ mấy mấy chai rượu cầm trong tay nhìn chằm chằm Tiểu Vân và cô gái kia, muốn xông lên.

- Con mẹ nó, thằng ranh con kia, không muốn sống à? Dừng tay cho lão tử.

Khỏi phải nói tiếng quát như sấm rền này là của Trình Tân Kiến, thấy sắp diễn biến thành sự kiện đổ máu, Trình cục trưởng tất nhiên phải ra mặt ngăn chặn.

- Thằng già kia, chõ mũi vào chuyện người khác, muốn chết à?

Máu trên đầu tên Lương vẫn chảy ròng ròng, tới tận giờ hắn mới lần đầu tiên bị vố đâu như thế, tên Lương gần như phát cuồng. Chẳng bận tâm tới làm ra vẻ nữa, rống lên với Trình Tân Kiến.

Tóc Vàng sớm đã ngứa mắt với Trình Tân Kiến rồi, thấy tên Lương lên tiếng, liền vơ lấy nửa bình rượu xông tới phía Trình Tân Kiến.
Tiểu Vân và cô gái khác vốn do hắn gọi tới, định mua vui cho tên Lương, không ngờ tên Lương lại bị người ta đánh cho vỡ đầu, Tóc vang đang không biết phải ăn nói ra làm sau đây. Nếu là ra tay với hai cô gái, Tóc vàng còn ngại quen biết. Lúc này "thằng già" xen vào, chẳng phải quá tốt sao, có thể di chuyển sự chú ý của tên Lương.

Còn về phầm đâm hết "đàm già" này xong, phải xử lý ra sao không cần phải lo.

Tất cả có anh Lương bảo vệ.

Chuyện gì cũng suy tính chu toàn thì không phải là thanh niên choai choai nữa.

Chỉ nghe "á" một tiếng, Tóc vàng còn chưa xông tới nơi thì đột nhiên cả người bay lên, vang xa tới bốn năm mét, ngã đánh rầm một tiếng, giật giật vài cái rồi không còn hay biết gì nữa.

Không biết từ lúc nào Tiêu Kiếm đã xuất hiện trước mặt Trình Tân Kiến.

Tiêu Kiếm trước kia là cao thủ cầm nã trong trường cảnh sát, lại theo Lương Quốc Cường học võ nhiều năm. Mấy tên lưu manh nhóc con này không là cái đinh gì. Chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu, tóc vàng còn chưa nhìn rõ chuyện gì đã đổ gục xuống.

- Mày ****

Tên Lương rống lên được nửa câu đã tắc nghẹn.

Tiêu Kiêu bóp lấy cổ hắn, ấn xuống đất, tên Lương rống lên, gối khuỵu xuống. Trước mặt Tiêu Kiếm, hắn chỉ như một con búp bê, hoàn toàn không có sức kháng cự. Tiêu Kiếm bồi thêm một cước, tên Lương ngã lăn quay ra đật, rồi lại thấy cổ bị ngạt, thì ra Tiêu Kiếm đã dẫm chân lên.

Tức thì tên Lương thấy hít thở khỏ khăn, há hốc miệng ra đớp không khí, tay chân khua loạn, nhưng cổ bị dẫm lên làm sao mà vùng vẫy được.

Tiêu Kiếm là công an lâu năm, thấy thế cục hỗn loạn lập tức "bắt giác bắt vua trước" rồi tính sau.

- Cảnh sát đây, bỏ hết vũ khí xuống.

Tiêu Kiếm lấy giấy chứng nhận ra quát lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui