Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chu tiên sinh phát hỏa.

Nguyên nhân rất đơn giản, Thiệu Dật Bình đột nhiên bị tạm giữ.

Nguyên là sau khi Thiệu Dật Bình viết bài [ luận dưới thể chế hiện hành làm sao để tăng cường giám sát quyền lực đối với người đứng đầu Đảng], Liễu Tuấn liền cảm thấy một loại khí tức nguy hiểm. Bài văn này bị rất nhiều cán bộ giải mã là "hịch văn" nhằm vào Vu Hướng Hoành. Tác phẩm ngang nhiên trích dẫn TP.Minh Châu làm ví dụ phản diện, đề xuất phê bình không chút khách khí. Tại Đảng nội đã tạo ra tiếng vang thật lớn, trong nhất thời nghị luận sôi nổi.

Có thể, rất nhiều cán bộ cho rằng bài này là một loại tín hiệu nào đó. Bài văn với quan điểm sâu sắc như vậy có thể xuất hiện tại tạp chí [Hào Giác], bản thân nó đã đại biểu rằng, Trung ương đối với vấn đề của Vu Hướng Hoành có một kết luận cơ bản. Bộ phận cán bộ có lá gan lớn, tính cách nôn nóng, thậm chí đã bắt đầu nhiều lần triển khai hoạt động, chuẩn bị dựa vào Nghiêm Liễu hệ.

Không thể nghi ngờ, loại tình huống này là bên kia cực kỳ không muốn nhìn thấy, đối với Thiệu Dật Bình cũng là hận đến ngiến răng nghiến lợi.

Liễu Tuấn dự cảm được sự nguy hiểm đó nên đã nêu ý kiến với Chu tiên sinh, hy vọng ông có thể làm ra ám chỉ nào đó để bảo vệ Thiệu Dật Bình. Chu tiên sinh cũng quả thực làm như vậy. Tại một vài hội nghị công khai đã dẫn theo Thiệu Dật Bình bên người, giới thiệu cho đại chúng, chỉ rõ đây là học sinh của ông, đang theo ông học tập chương trình triết học chủ nghĩa Mác.

Phải nói, ý tứ của tiên sinh đã biểu đạt tương đối rõ ràng.

Tuy vậy, Thiệu Dật Bình vẫn xảy ra chuyện. Trước một ngày Liễu Tuấn vào kinh thành, Thiệu Dật Bình đột nhiên bị người mang đi từ chỗ đơn vị công tác. Mà những nhân viên chấp pháp này đến từ TP.Minh Châu, và lý do họ mang đi Thiệu Dật Bình là "bịa đặt hoặc chúng", "ngang nhiên công kích người lãnh đạo quốc gia và Đảng".

Viên cảnh sát dẫn đội thậm chí nói rất rõ, muốn bắt độc thủ phía sau Thiệu Dật Bình, xem ai đã xúi giục làm như thế.

Thiệu Dật Bình đột nhiên bị bắt, vợ của hắn thất kinh và đã gọi điện thoại khóc lóc kể lể với Chu tiên sinh, trong điện thoại nước mắt nước mũi, dường như cho rằng Thiệu Dật Bình đã không thể trở về.

Sau khi Chu tiên sinh nghe nói chuyện này thì giận tím mặt, lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách của TP.Minh Châu, lớn tiếng trách hỏi họ vì sao muốn bắt Thiệu Dật Bình?

Đảng viên trình bày quan điểm của mình ở trên tạp chí Đảng chính là quyền lợi cơ bản, bên trong [Điều lệ Đảng] cũng có văn bản rõ ràng quy định. Bài này của Thiệu Dật Bình dù cho quan điểm có sai thì cũng cần phải phê bình giáo dục, chứ đâu có thể tùy tiện dùng cơ quan công quyền để bắt người?

Là ai cấp quyền lực cho các anh !

Trong điện thoại Chu tiên sinh chất vấn đồng chí lãnh đạo kia.

Lão phu tử mặc dù đã về hưu, nhưng tại Đảng nội, nhất là tại giới lý luận vẫn có ảnh hưởng rất lớn, đã từng một lần là khách quý của lãnh đạo chủ chốt quốc gia, thậm chí thời gian thủ trưởng Nam tuần, Chu tiên sinh cũng là một trong những nhân viên đi theo. Lão phu tử không dễ mà phát giận, lúc này vì Thiệu Dật Bình, ngoại lệ nói nghiêm như vậy đối với một vị cán bộ lãnh đạo cao cấp, có thể thấy được đã động nộ thật.

Vị lãnh đạo kia không thể phản bác, trong điện thoại nói cười với lão phu tử, nói là chuyện này hắn còn chưa rõ lắm, chờ sau khi hắn hiểu rõ tình huống mới báo cáo với lão tiên sinh.

Đây chính là đá bóng điển hình, chả khác như "nghiên cứu", "thương lượng", đó cũng là một trong những kỹ xảo cần thiết của cán bộ lãnh đạo.

Chu tiên sinh giữ chức vị cao đã nhiều năm, đối với những thủ pháp quan trường này, trong lòng có mà rõ vach vách nên đâu dễ bị lừa? Lập tức nói thẳng cho cán bộ lãnh đạo kia, nói cho hắn trong 24 tiếng đồng hồ phải thấy được Thiệu Dật Bình, bằng không thì sẽ đích thân phản ánh tình huống này đến lãnh đạo chủ chốt ở Trung ương.

Vị cán bộ lãnh đạo trong miệng vâng vâng xưng phải, trong lòng thì không đồng ý.

Lão nhân gia chính là nóng tính.

Đây đã là thời đại nào, đã làm người thường rồi mà cho rằng tiếng nói của mình còn có thể dùng được.

24 tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không hề có động tĩnh. Thậm chí Thiệu Dật Bình bị giam giữ ở đâu cũng không được biết, người của cơ quan chấp pháp TP.Minh Châu cũng không có chiếu theo lệ cũ mà xử án, không hề thông tri địa điểm giam giữ cho người nhà Thiệu Dật Bình.

Chu tiên sinh giận tím mặt, lập tức đưa ra yêu cầu gặp mặt với Trâu bộ trưởng Chính pháp ủy Trung ương.

Trâu bộ trưởng vẫn còn rất tôn trọng Chu tiên sinh.

Đại lão cao tầng ai cũng biết Chu Dật Phi tiên sinh là thầy của Nghiêm Ngọc Thành, bản thân cũng là cán bộ kỳ cựu về hưu hưởng thụ đãi ngộ cấp Chính bộ.

Tuy nhiên Trâu bộ trưởng khách khí thì khách khí, tự mình gặp mặt Chu tiên sinh rồi nhưng sự việc vẫn không được giải quyết. Thiệu Dật Bình thì vẫn không biết tin tức.

Bên TP.Minh Châu hình như đã quyết tâm, nhất định phải xử lý nghiêm Thiệu Dật Bình.

Liễu Tuấn vừa mới ăn cơm xong tại Hà phủ, chuẩn bị đi cùng Hà Mộng Doanh đến Tứ Hợp Viện để nói chuyện tâm tình với lão gia tử thì điện thoại của Trình Tân Kiến gọi qua.

"Tin tức của Trình bộ trưởng cũng thật linh thông, tôi vừa đến anh đã biết rồi?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói, giọng điệu rất là thoải mái.

Hà đại tiểu thư tự mình làm tài xế, vừa nghe xong xưng hô này cũng hiểu ý cười, nhẹ nhàng khởi động BMW. Phỏng chừng là Trình Tân Kiến ngờ tới Liễu Tuấn đã đến kinh sư nên vội vã hẹn y đi uống rượu.

Bởi vì quan hệ của Liễu Tuấn nên Trình Tân Kiến cùng Hà Thắng Lợi giao tình rất sâu, là khách quen của câu lạc bộ Trường Thành, quan hệ cùng Hà Mộng Doanh cũng coi như bạn tốt. Trình Tân Kiến rất nói nghĩa khí, Hà Mộng Doanh cũng rất thích tính cách của hắn.

"Sao tôi có thể không biết? Sư phụ của cậu là Chu tiên sinh hai ngày này đã bị chọc đến phát điên kìa. . ."

Bên kia Trình Tân Kiến nói ra lời giật gân.

Liễu Tuấn nhất thời nhíu mày, hỏi: "Là chuyện gì? Ai lại đi chọc tức ông ấy."

Vừa nghe nói thế Liễu Tuấn thật đúng là rất giật mình. Tính tình của Tiên sinh cũng hơi cố chấp, nhưng hàm dưỡng rất tốt, một đời thông thái, là nhà triết học được người người kính trọng nên phải chú ý phong độ, sẽ không tuỳ tiện nổi giận với người khác,

Người bình thường đâu đủ tư cách khiến ông ấy tức giận?

"Còn có thể là ai ngoài Vu Hướng Hoành . . ."

Trình Tân Kiến lập tức đại khái nói ra mọi việc qua điện thoại. Chuyện này, hai ngày qua không nói tạo ra mưa gió lớn tại thủ đô, chí ít mấy vị lãnh đạo cũng đã nghe nói. Trình Tân Kiến biết Liễu Tuấn muốn tới thủ đô họp, nhiệm vụ cảnh vệ của hội trường là do họ quản mà. Cho nên trước tiên thông báo tin tức này cho Liễu Tuấn.

Theo báo cáo của Trình Tân Kiến, Liễu Tuấn càng nghe càng nhíu mày, sau khi "Ừm" vài tiếng liền treo điện thoại, lập tức nói với Hà Mộng Doanh: "Tối nay sẽ qua gia gia vậy, qua bên bác Chu trước đi, xảy ra chút chuyện rồi."

Hà Mộng Doanh cũng biết bác Chu ở đây chính là ân sư thụ nghiệp của Liễu Tuấn. Nghe nói bên ông ta đã xảy ra chuyện, lại nhìn thần sắc nghiêm trọng của Liễu Tuấn cũng biết vấn đề không nhỏ, liền gật đầu, quay vô-lăng lái xe về một hướng khác.

"Tiểu Tuấn tới rồi hả, có phải ngày mai họp không?"

Nhìn thấy Liễu Tuấn, Chu tiên sinh vẫn còn bình tĩnh, thản nhiên hỏi.

Biết giữa hai thầy trò có việc muốn nói nên đồng chí tài xế cũng không đi theo vào, bằng không thì đến thăm rồi chào hỏi sẽ làm lỡ không ít thời gian. Lại nói Hà Mộng Doanh cũng không dám tùy ý lộ diện ở trước mặt Chu tiên sinh. Để cho tiên sinh biết Liễu Tuấn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, chưa hẳn là việc quang vinh gì cho lắm. Sau khi đưa Liễu Tuấn đến đây rồi, Hà Mộng Doanh trực tiếp đi ngay, đương nhiên cũng sẽ thông tri cho tài xế chân chính đến phụ cận để chờ Liễu tỉnh trưởng.

"Vâng ạ, mới vừa đến. Trình Tân Kiến mới gọi điện thoại cho cháu biết, nói là bác đang rất giận dữ."

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Không đợi tiên sinh trả lời, sư mẫu đã nói tiếp: "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Tuấn, cháu đến là tốt rồi. Hai ngày nay ông ấy thực sự bị chọc tức, chén trà cũng bị đập bể mấy cái rồi đấy. . ."

Vài chục năm hoạn nạn có nhau, rất ít khi sư mẫu thấy lão nhân phát hỏa lớn như vậy, trong đầu rất chọc tức ông sẽ bị giận mà ảnh hưởng đến thân thể, dù sao người già nếu như để giận phát bệnh thì phiền phức rất lớn. Bây giờ Tiểu Tuấn đúng lúc chạy tới, trong lòng sư mẫu được an tâm nhiều hơn.

Chu tiên sinh "Hừ" một tiếng, cơn giận cũng ức chế không được nữa.

"Chó cùng rứt giậu! Người nào cũng không buông tha. Nó cho rằng nó là ai chứ? Thổ hoàng đế hả? Còn không cho phép người ta nói câu nào!"

Xưa nay Chu tiên sinh rất lưu ý đến thân phận của mình, một tấm bài phần tử trí thức lớn sẽ không tuỳ tiện mà khẩu xuất ác ngôn. Có thể suy ra trong lòng ông đang phẫn nộ đến cỡ nào. Đương nhiên cũng chỉ ở trước mặt Liễu Tuấn thì tiên sinh mới không cần cố đi che giấu thứ gì.

Liễu Tuấn cười đi qua rồi mời tiên sinh an tọa, lại kính thuốc lá, tự mình châm thuốc cho tiên sinh.

"Kỳ thực Bác không cần phải tức giận như vậy. Câu nhận xét vừa rồi của bác đã quá rõ rồi còn gì. Có người chính là chó cùng rứt giậu, đã không có biện pháp. Ông trời muốn một người biến mất thì nhất định khiến người đó điên trước."

Liễu Tuấn rất hiểu vì sao mà Chu tiên sinh lại phẫn nộ lớn đến như vậy. Không chỉ bởi vì Thiệu Dật Bình là học sinh mà tiên sinh coi trọng, nhân phẩm vô cùng cao minh, mà còn bởi vì bản thân Chu tiên sinh cũng từng là nạn nhân của sự gièm pha. Năm đó đường đường giáo sư của trường đảng Tỉnh ủy mà bị đẩy xuống nông thôn lao động quá 10 năm, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, những việc trải qua đó với Chu tiên sinh có thể nói là khắc cốt ghi tâm. Hiện tại học sinh của ông tại một thời đại hoàn toàn khác nhau, tại một "xã hội pháp chế" lại đụng phải tao ngộ như vậy, sao không khiến tiên sinh tức giận!

Chu tiên sinh lại "hừ" một tiếng: "Cũng chỉ là cơn điên cuối cùng. . ."

Sư mẫu ở một bên có chút không hài lòng mà nói: "Sự việc đã xảy ra rồi ông cũng đừng nôn nóng như vậy. . . không phải là Tiểu Tuấn đã tới rồi sao, hai người từ từ mà thương lượng một biện pháp không phải là tốt rồi sao? Người ta không để ý tới ông, chung quy vẫn còn có người để ý tới ông mà. . ."

Trong mắt sư mẫu, đối với sự phẫn nộ của tiên sinh lại là một loại lý giải khác. Thiệu Dật Bình bị bắt đi đó chỉ là một mặt, một mặt khác chính là vấn đề mặt mũi. Lão nhân gọi điện thoại, còn tự mình đến nhà cầu người nhưng không hề có kết quả, trên mặt mũi cũng không giữ được.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Sư mẫu nói đúng đấy. Có một số người không sáng suốt, nhưng người sáng suốt dù sao cũng vẫn phải có. Hắn phát rồ như vậy nói không chừng vừa lúc là một cơ hội."

Chu tiên sinh chỉ phẫn nộ, nhưng linh đài vẫn duy trì tỉnh táo, trí tuệ cũng chưa bởi vì vậy mà bị trì trệ, nghe xong lời nói của Liễu Tuấn quả nhiên từ từ bình tĩnh trở lại, trầm ngâm một lúc, chậm rãi gật đầu: "Cũng đã đến lúc kéo lưới rồi, tôi sẽ giúp mọi người thêm một chút lực vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui